Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 37: Suy ngẫm

"Vậy tại sao cậu muốn dùng Siêu thánh thủy? Nếu ta không nhầm thì trên thế giới này ít có ai có thể đánh bại cậu đi?" Con mèo cười nói.

"Đơn giản, vì tôi muốn hướng tới sự tột cùng của võ đạo, tìm kiếm chân lý của nó. Hơn nữa tôi muốn hướng tới trong vũ trụ, tìm kiếm những đối thủ mạnh mẽ hơn." GoMinh thành khẩn nói.

"Ra vậy." Con mèo nói: "Ta hiểu được cậu là một võ si, có mục tiêu của mình và kiên định với nó. Thật là một cái tâm hướng võ cường thịnh."

"Điều quan trọng là mục đích của hai cậu đều không xấu. Ta xem qua ký ức của Goku cũng biết cậu cũng là một đứa trẻ tốt." Con mèo kết luận: "Vậy đi, hai cậu đều được phép uống Siêu thánh thủy, có điều nhất định phải từ trong tay ta cướp lấy Siêu thánh thủy, ta sẽ trở thành thử thách của hai cậu."

"C... cướp?!" Goku giật mình nói.

"Đúng đấy." Con mèo cười nói, sau đó lấy gậy ra móc vào Siêu thánh thủy, khiến nó treo ở phía trên.

"Goku, anh lên trước đi." GoMinh cười nói, bỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì: "À, khoan đã."

Sau đó từ trong túi lấy ra viên con nhộng, ném xuống dưới đất, lộ ra bên trong là đủ các loại phụ trọng: "Anh chọn một bộ đi, tùy khả năng nhé, ở trên đã có đánh số cân nặng rồi đấy."

Con mèo cùng Goku đều giật mình, Goku hỏi: "Nếu anh đeo phụ trọng thì làm sao mà cướp được?"

"Đây là rèn luyện, anh Goku à, nếu chúng ta quá dễ dàng cướp được Siêu thánh thủy thì còn gì là hay nữa?" GoMinh cười nói.

"Đúng đấy." Goku cũng gật gù đồng ý, sau đó chọn một bộ phù hợp cho mình: "Em thật là lắm ý kiến hay."

"Cố lên anh Goku, nếu anh cướp được Siêu thánh thủy thì em cũng tặng bộ phụ trọng đó cho anh luôn." GoMinh cười tủm tỉm nói.

"Nhớ đấy nhé!!!" Goku vui vẻ đồng ý.

"Đi thôi." GoMinh cười nói, sau đó quay sang Bulma hỏi: "Tớ định vào kiếm trận luyện tập, cậu có ý định gì không?"

"Tớ? Tớ định quan sát Goku cùng Sennin một chút, dù sao có mấy khi có dịp quan sát một Sennin đâu?" Bulma cười nói.

"Được rồi, tớ sẽ ở phía dưới, trên này nên để dành chỗ cho hai người bọn họ." GoMinh cười nói.

"Có vẻ như cậu cũng không lo lắng việc mình có cướp được Siêu thánh thủy không nhỉ." Bulma nghi ngờ nói.

"Hãy tự tin về chồng mình, Bulma à." GoMinh cười ha ha nói.

"Hừ!" Bulma khó chịu ngoảnh mặt đi, tiếp tục quan sát Goku cùng con mèo, lúc này hai người bọn họ đã rượt nhau khắp nơi, thực hiện đủ mọi loại đấu trí đấu dũng.

Lúc này GoMinh đã đi xuống tầng dưới, hắn lại ném viên con nhộng ra, liền hóa thành một cái phòng nhỏ. Bước vào, liền thấy kiếm trận đã đợi sẵn.

"Haizz, không biết đến bao giờ mới có thể để thân thể tự sinh ra cảm ứng?" GoMinh tự nhủ: "Whis từng nói phải để mỗi bộ phận của cơ thể đều phản ứng một cách độc lập. Nhưng điều này có thể sao? Không nói tới xa như vậy, chỉ là để thân thể tự chủ phản ứng cũng đã rất khó."

Trí nhớ càng ngày càng tốt hơn khiến cho GoMinh nhớ tới từng có một bài bình luận về Ultra Instinct:

"Ultra Instinct không phải là Human Instinct. Human Instinct giống như là giác quan thứ sáu của con người.

Có ai từng dạy bạn cách ăn không? Không ai. Đó là bởi vì bản năng của bạn khiến bạn muốn ăn khi đói.

Có ai từng dạy bạn cách thở không? Không ai. Bởi vì thở là bản năng của bạn khiến bạn sống.

Có ai từng dạy bạn làm thế nào để dịch chuyển bàn tay và ngón tay? Không ai, đó là bản năng của bạn dạy bạn làm thế nào để dịch chuyển.

Boxers tập luyện mỗi ngày với bạn bè của họ để phản ứng mà không cần suy nghĩ với một cú đấm, đỡ hoặc phản đòn nó.

Võ giả tập luyện mỗi ngày, vận động viên bóng rổ tập luyện mỗi ngày hoặc bất cứ môn thể thao nào mà cần bạn suy nghĩ và phản ứng nhanh đối với mỗi hoàn cảnh. Thậm chí quân đội cũng thực hiện các loại bài tập để luyện tập thân thể và học được nghệ thuật của ký ức cơ bắp.

Đây là bởi vì bộ não và thân thể bọn họ được hoạt động liên tục năm này qua năm khác bởi những bài tập lặp lại, khiến cho nó trở thành một phần của bản thân."

"Goku từng phản ứng được với các đòn đánh của Hit mà không cần nhìn. Tuy nói là đoán được, nhưng phải chăng cũng có các bài tập thường ngày?"

"Ultra Instinct được sáng tạo ra từ một trạng thái gọi là Mushin, có nghĩa là no mind (Không suy nghĩ), trạng thái mà các võ giả tiến vào khi giao chiến."

Nghĩ đến đây, GoMinh ngồi xếp bằng trong kiếm trận một lúc, Trong đầu cố gắng không nghĩ gì nữa. Một lúc sau, hắn đứng dậy, diễn luyện các bài quyền, lần này hắn vẫn cố gắng không nghĩ gì cả, chỉ coi vung quyền như bản năng, cảm thụ từng nhát kiếm đánh lên trên người mình. Hắn biết đây cũng không phải là Ultra Instinct, đây chỉ là luyện tập để đạt được Human Instinct mà thôi.

Có điều không sao cả, theo GoMinh suy đoán, đạt được Human Instinct là bước đầu để đạt được Ultra Instinct. Muốn đạt được Ultra Instinct không phải ngày một ngày hai, mà muốn đạt được Ultra Instinct Sign e rằng phải đánh vỡ shell mới được. Còn shell là cái gì, đến giờ GoMinh cũng không biết, vì quá mơ hồ.

Tập luyện không ngày tháng. Năm ngày sau, cửa phòng của GoMinh cuối cùng cũng vang lên, chỉ thấy Bulma bước vào, vui vẻ nói: "GoMinh, Goku làm được rồi."

"Vậy sao?" GoMinh cười vui sướng nói: "Thế nào, Siêu thánh thủy có tác dụng không?"

"Cái này..." Bulma im lặng.

"Thế nào?" GoMinh giả vờ nghi hoặc.

"Ai da, ngươi tự mình cảm thụ thì biết!" Bulma cười dài nói.

"Được rồi." GoMinh gật gù, sau đó đi theo Bulma trở lại chỗ Thần mèo Korin.

"Chào Thần mèo, chào Goku." GoMinh gật đầu cười.

Goku sung sướng nói: "GoMinh, giờ thì anh mạnh hơn em là cái chắc rồi!!!"

"Thật hả, vậy phải thử mới được." GoMinh cởi bỏ áo, giày, chỉ để phụ trọng ở quần, cười vui vẻ nói: "Tới nào, anh Goku."

"Được!" Goku cũng không chần chờ, ngay lập tức xông lại. Một cú đấm đánh ngay giữa mặt GoMinh. Lần này khiến GoMinh sợ quá, vội vàng vung cẳng tay cản lại. Goku, lại tung cước một cái, lần này GoMinh vẫn dùng tay đó đập vào chân Goku, có điều liền như vậy mà bị đẩy sang bên cạnh một khoảng cách. Goku được thế không tha người, lại tiến lên một bước, một đấm nhắm ngay ngực GoMinh. GoMinh vội vàng lấy tay trái gạt ra, tay phải trả đòn. Goku lách người né tránh, một đầu gối trúng ngay bụng GoMinh.

GoMinh trợn lồi cả mắt ra, lại bị Goku tiếp tục một đấm móc ngay cằm, lập tức khiến GoMinh bay ra xa.

"Hay, hay lắm." Nằm dưới đất một lúc GoMinh mới gượng dậy được, luôn mồm khen hay.

"Thế nào? Được chứ hả?" Goku chống nạnh cười lên sung sướng.

"Được rồi, anh chờ đấy, chờ em uống xong Siêu thánh thủy, nhất định sẽ dần cho anh một trận." GoMinh thở hổn hển ngồi dậy. Đây quả là lần đầu tiên từ khi sinh ra Goku đánh GoMinh chật vật như thế.

"Ha ha, anh chờ em đấy." Goku cười lên ha hả.

GoMinh cũng biết rằng mình sau lần này, e rằng cũng chỉ nhỉnh hơn Goku một chút, thậm chí rất có thể dừng lại ngang với Goku. Đây là bởi vì Thần mèo Korin huấn luyện chủ yếu là về lực phản ứng và thể lực mà càng trọng điểm chính là lực phản ứng.

Về thể lực, Goku có phụ trọng mà GoMinh cho, cho nên cũng không thua kém GoMinh, còn về lực phản ứng, Thần mèo Korin có lực chiến đấu chỉ có 190, mà GoMinh hiện tại cao tới 180, huấn luyện lực phản ứng cũng phải có chênh lệch rất nhiều mới được. Có lẽ vì Goku cũng cảm thấy năng lực phản ứng không tăng lên cho nên mới nhanh chóng kết thúc.

Bất quá không phải nói Goku mạnh lên nhiều như vậy liền có thể đánh ngang GoMinh. Phải biết hắn từng đeo phụ trọng, lấy sức một người chống đỡ được Taopaipai.

Lần này đánh nhau rốt cuộc GoMinh vẫn là đeo phụ trọng mà chưa thả hết sức.

"Anh Goku." GoMinh lúc này nói: "Hiện tại anh rảnh có thể đi sưu tầm nốt mấy viên Ngọc rồng còn lại không? Theo em được biết, có hai viên đang nằm trong tay quân đoàn Red Ribbon."

"Vậy hả? Không thành vấn đề." Goku gật gù nói: "Anh rất chờ đợi được biết người mạnh nhất vũ trụ là ai."

Sau đó Goku nhanh chóng cười Kintoun bay đi, để lại một mình GoMinh tập luyện với Thần mèo. Vì ở trên này có không khí quá loãng cho nên hắn cũng phải học cách điều khiển nhịp thở của mình và bỏ đi các động tác dư thừa.

Thời gian đảo mắt là qua. Ba ngày sau, GoMinh cuối cùng là tóm được bình Siêu thánh thuỷ, cũng "hiểu được" đây chính là hàng giả.

Thần mèo Korin nói: "Anh em nhà cậu thật là biến thái. Tên này đến tên khác đều là biến thái. Nhớ năm xưa Kame Sennin phải mất tới ba năm mới bắt được bình Siêu thánh thủy..."

"Ha ha, trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước vốn cũng bình thường." GoMinh cười đáp lại.

"Được rồi, cậu đã tập đầy đủ, cũng nên xuống đi." Thần mèo cười nói.

"Còn một điều nữa." GoMinh dừng một chút rồi nói: "Thưa ngài, liệu ở Địa cầu còn có ai có thể chỉ điểm tôi?"

"Có thì có đấy." Thần mèo Korin ngập ngừng rồi nói: "Nhưng không biết ngài ấy chịu gặp cậu không?"

"Ồ, là ai vậy? Thưa Seneko sama?" GoMinh "tò mò" hỏi.

Thần mèo ngập ngừng rồi nói: "Người đó không cho ta nói."

"Vì sao?" GoMinh thất vọng hỏi, chẳng lẽ lại phải chờ nội dung vở kịch bắt đầu?

"Không biết." Thần mèo trả lời.

"Vậy thưa Seneko sama, cái gì gọi là tâm tĩnh? Làm sao để khiến khí tĩnh?" GoMinh không cam lòng hỏi.

Thần mèo nhìn GoMinh một chút, cảm giác đứa bé này có thể ngộ đến điều này cũng là khó được. Bình thường các võ giả ai còn để ý tới tâm tĩnh, khí tĩnh nữa? Nhưng điều này cũng thập phần quan trọng, bởi vì khí tĩnh thì sẽ thu liễm được khí, tâm tĩnh thì sẽ cảm nhận được khí.

Trong truyện không nói nhưng trên thực chất Thần mèo cũng làm được tâm tĩnh, khí tĩnh.

Thế là Thần mèo nói: "Vậy ta sẽ kể một câu chuyện cho cậu:

Con voi đang đứng hái lá trên cây bình thản nhấm nháp. Bỗng có một con ruồi nhỏ bay tới và cứ vo vo gần tai con voi. Con voi phe phẩy đôi tai để quạt con ruồi đi. Nhưng con ruồi bay đi rồi lại bay tới, con voi lại phe phẩy tai đuổi đi.

Con voi bắt đầu thấy ngạc nhiên, nó hỏi con ruồi:

'Sao anh không nghỉ ngơi mà cứ làm ồn mãi thế? Anh không đứng yên được một lúc à?'

Con ruồi liền đáp:

'Tôi bị thu hút bởi tất cả những gì tôi nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy. Cả năm giác quan đều không ngừng hoạt động và không thể chống chọi được với sự biến đổi thiên biến bạn hóa của mọi thứ xung quanh. Bí mật của anh là gì vậy? Tại sao anh có thể luôn điềm đạm và tĩnh lặng như vậy?'

Con voi ngừng ăn và mỉm cười:

'Năm giác quan không thể chi phối sự chú ý của tôi. Tôi biết kiểm soát sự chú ý của mình và có thể hướng nó tới bất cứ nơi nào tôi muốn. Điều này giúp tôi tập trung vào mọi thứ tôi làm và vì thế tôi hoàn toàn có thể tĩnh lặng và chìm trong công việc. Anh thấy đấy, tôi đang ăn và chỉ tập trung ăn. Bằng cách này tôi có thể thưởng thức món ăn ngon hơn. Tôi kiểm soát sự chú ý của mình chứ không để sự chú ý bị phân tán và chi phối mình. Đây là bí mật của tôi.'"