Chương 3 Chương 43: Tập thể hình

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 3 Chương 43: Tập thể hình

Trên máy bay, Bulma nhàm chán nói: "GoMinh, giờ thì nói xem cậu làm sao có thể có mười triệu nào?"

GoMinh vung tay lên, ném một viên con nhộng cho Bulma: "Tự xem đi."

Bulma tiếp viên con nhộng, mở ra, chợt thấy bên trong là một cái hòm, lại mở ra, thì ra là một đống châu báu.

"Trời ạ!!!" Bulma trợn tròn mắt: "Cậu lấy đâu ra nhiều châu báu như vậy? Viên này có những mười tỷ Zenni. Đừng bảo đi đánh cướp nhà ai nhé."

"Đây là khó báu từ bọn hải tặc mà tớ tìm được." GoMinh cười nói: "Kho báu này tớ tìm được lúc đang đi tìm Ngọc rồng. Nó nằm sâu dưới biển khơi."

"Oa!! Biết thế tớ cũng đi tìm với cậu!" Bulma sợ hãi than nói: "Không thể tin được là cậu lại tìm được nhiều kho báu như vậy."

"Hê hê, cậu thích thì giữ hết đi, dù sao chúng ta là một." GoMinh cười hắc hắc nói: "Tớ vốn định phân một phần cho anh Goku, nhưng cậu biết đấy, anh ấy chẳng có tí khái niệm về tiền nong nào cả."

"Chà chà, xem cậu tự tin chưa kìa." Bulma chuyển động tròng mắt nói: "Bất quá tớ sẽ thưởng cho cậu một thứ."

"Thứ gì?" GoMinh nghi ngờ hỏi. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra được.

Đó là một nụ hôn!

Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, và cũng là của Bulma. Bọn họ hôn nhau mà không có tí kỹ thuật nào cả. Nhưng chính vì thế, lại có một sự trần trụi dã tính và ngang ngược.

Nụ hôn kéo dài mấy phút, Bulma mới đỏ mặt lui lại.

"Ài, không ngờ nụ hôn đầu tiên của anh lại bị chiếm lấy như vậy." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Được tiện nghi còn khoe mẽ! Bắt đầu tự nhận làm anh đấy! Bà chị đây còn hơn mấy tuổi này." Bulma hờn dỗi nói.

"Vậy anh tự xưng là anh, xưng em là chị nhé." GoMinh cười khúc khích nói.

Bulma cho GoMinh một cái bạo lật: "Chả ra thể thống gì cả."

"Được rồi, anh thích em như thế." GoMinh cười nói.

"Hừ!" Bulma hừ một tiếng, quay mặt đi, chuẩn bị không để ý tới GoMinh. Nhưng nghĩ tới điều gì, lại quay về phía GoMinh hỏi: "Anh có nhiều tiền như vậy, tại sao hồi trước không đưa luôn mười triệu cho bà BaBa? Chúng ta cũng không cần phải đánh nhau."

GoMinh trầm ngâm, sau đó thở dài một tiếng: "Đó là vì anh biết chắc chắn sẽ gặp ông ở đó."

"Cái gì? Lẽ nào anh cũng biết tiên tri? Không đúng, vậy làm sao anh không thể tìm được viên Ngọc rồng cuối cùng?" Bulma nghi hoặc nói.

"Anh có thể nhìn thấy một số mảnh vỡ tương lai, nhưng vấn đề là anh tin tưởng đó không phải là tương lai của thế giới này, mà là của một thời không khác." GoMinh giải thích.

"Một thời không khác? Lẽ nào còn có một thế giới giống hệt như chúng ta?" Bulma càng nghi ngờ hơn.

"Anh tin tưởng là có một thời không khác, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn giống như chúng ta." GoMinh nhíu mày nói.

"Ồ, vậy khác biệt ở điểm nào?" Bulma tò mò hỏi.

"Thế giới kia không có anh." GoMinh thản nhiên nói.

"Không... không có anh?!!!" Bulma dửng sốt, kinh sợ hỏi.

"Đúng đấy." GoMinh gật gì nói.

Bulma suy ngẫm, rồi đột nhiên hai mắt sáng lên: "Vậy thế giới kia em sẽ như thế nào? Có phải sẽ cưới một anh chàng cao to đẹp trai không?"

GoMinh trầm mặc rồi nói:

"Em cưới một tên còn lùn hơn cả em...."

........

Nhà Bulma:

Lúc này Dr Brief đã cười, nói với một người trên bàn mổ: "Được rồi, tôi đã gỡ thiết bị nghe lén, quả bom và gắn cánh tay lại cho cậu."

"Cảm ơn ngài rất nhiều, Dr Brief." Người trên bàn mổ lại là một người máy, lúc này vội vàng nói.

"Không sao cả, nhưng nói thật, không biết là ai đã tạo ra cậu, nhưng tay nghề thật khá." Dr Brief không chút nào tiếc lời khen, cho dù là đối thủ của mình.

Mẹ Bulma bưng một cái khay đựng một ly rượu và hai cái ly đến: "Cậu uống được rượu không?"

"Cám ơn nhưng một người máy như tôi thì uống vào cũng không có cảm xúc gì." Người máy cười nói, lại trầm thấp: "Thật hoài niệm cái cảm giác uống được rượu đó."

"Tiếc là tôi không phải nhà sinh vật học, nếu không tôi có thể biến cậu trở lại thành người thường." Dr Brief thở dài, tiếc nuối nói.

"Không sao cả. Là người máy lâu thì quen rồi." Người máy cười nói: "Hiện tại, ít nhất tôi có thể trường sinh."

"Đúng vậy a." Dr Brief cười: "Sẽ có khối người hâm mộ khả năng đó của cậu."

Lúc này, đột nhiên một tiếng thông báo vang lên: "Thưa ngài Brief, cô chủ nhỏ đã trở về."

"Ồ, là Bulma?" Mẹ Bulma sửng sốt nói: "Chúng ta cùng ra xem nó đi."

"Ừ đi đi." Dr Brief cũng nói.

Ba người đi ra ngoài, liền trông thấy Bulma cùng GoMinh đang tiến vào.

Bulma trông thấy Android 11 liền kinh ngạc kêu lên: "Android 11? Làm sao anh có thể tiến vào?"

"À, bố thấy cậu ấy loanh quanh ở ngoài cửa nhà mình, tưởng là bạn trai con nên cho cậu ấy vào." Dr Brief cười nói.

"Bố nói gì kỳ vậy? Sao con có thể có một tên bạn trai là người máy chứ?" Bulma giận dữ nói, sau đó lại đỏ mặt: "Bố cũng không phải không biết, GoMinh mới là bạn trai con."

"Nhưng GoMinh là người yêu con mới đúng chứ?" Mẹ Bulma "ngây thơ" nói.

"Mẹ làm sao thế? Người yêu với bạn trai thì có gì khác nhau cơ chứ!!!" Bulma hét lên, thật sự là điên tiết.

Bên cạnh GoMinh cảm động a. Đây là lần đầu tiên Bulma thừa nhận mình là bạn trai, không, là người yêu trước mặt người khác, đặc biệt còn là ba mẹ nàng nữa chứ.

"Con đi vào tắm đây, thật sự là hết chịu nổi rồi." Bulma giận dữ lao vào nhà, hiển nhiên chuẩn bị vọt trở lại phòng của nàng.

GoMinh gãi đầu đi theo Dr Brief cùng mẹ Bulma vào nhà. Dr Brief cười nói: "Thật sự là không hiểu nổi. Bulma càng ngày càng nóng."

GoMinh cười nói: "Tính cô ấy như thế. Cháu yêu thích như vậy."

"Cháu quá chiều con bé đấy." Mẹ Bulma hùng hổ nói: "Lẽ ra phải thỉnh thoảng cho nó ăn vài trận roi mới đúng."

GoMinh vuốt mồ hôi lạnh, hắn mà dám làm thế, Bulma bảo đảm chia tay với hắn.

"Bác Brief." GoMinh ngập ngừng rồi nói: "Cháu cần thiết kế mấy bộ phụ trọng nặng hơn nữa."

"Haizz, cháu thật sự là tu luyện không muốn sống mà." Dr Brief ngập ngừng rồi nói: "Bất quá chỉ cần không phải phòng trọng lực liền không có vấn đề."

GoMinh suy nghĩ tới người Saiyan lúc trước cũng không phải bởi vì trọng lực mà ảnh hưởng chiều cao, thế là ngập ngừng nói: "Bác à? Có thể suy nghĩ lại một chút không?"

"Nghĩ lại cái gì?" Dr Brief hỏi lại.

"Phòng trọng lực ấy, chúng ta cứ thử tăng dần lên, từ hai lần trọng lực đã." GoMinh cười nói.

"Không được, hai lần trọng lực cũng là cả vấn đề." Dr Brief nói: "Nó sẽ khiến cháu xuất huyết não và chết nhanh hơn."

"Cháu nghĩ không thành vấn đề. Cháu có cái này." GoMinh từ trong túi lấy ra một hạt Đậu thần: "Vật này có thể khiến cho cháu dù bị thương bao nhiêu cũng sẽ rất nhanh khỏi hẳn."

Dr Brief cầm lên hạt đậu nhỏ bé, nghi ngờ nói: "Chỉ hạt đậu nhỏ bé này?"

"Đúng đấy, nó gọi là Đậu thần. Nó được trồng bởi Thần mèo Korin." GoMinh cười nói: "Nếu bác không tin có thể đưa cho người bị tàn tật, nó có thể khiến tay chân họ dài ra đấy. Cháu có rất nhiều viên như thế nên khỏi lo sẽ dùng hết."

"Được rồi." Dr Brief suy nghĩ rồi nói: "Nếu thứ này là thật thì bác sẽ suy nghĩ thêm về phòng trọng lực, còn nếu không thì chúng ta sẽ nhắc lại phòng trọng lực khi cháu đủ trưởng thành."

"Vâng ạ, cháu chờ tin tức tốt của bác." GoMinh cười nói.

Đoàn người đi vào trong nhà, nói chuyện một lúc thì Bulma cũng tắm xong và Oolong đi học về. Thế là mọi người lại có một bữa ăn tối ấm áp.

Android 11 cũng không có nhà ở nên tạm thời ở lại nhà Bulma.

Hôm sau, trong lúc Dr Brief đi kiểm tra hạt Đậu thần thì GoMinh cũng không nhàn rỗi. Hắn đến trung tâm tập thể hình hiện đại nhất của thành phố West City. Nơi đây hắn đã gặp và nói chuyện với người đàn ông có thể điều khiển từng sợi cơ trên cơ thể.

Buổi nói chuyện đã cho GoMinh hữu ích rất nhiều, và hắn nhận ra rằng, cho dù có phòng trọng lực cũng không phải là tất cả, phải có các bài tập thể hình kèm theo mới mong có thể điều khiển từng bộ phận trên cơ thể một cách như ý nhất.

Thế là GoMinh đặt mua từ trung tâm tập thể hình các dụng cụ tân tiến nhất. Hắn còn mời người có khả năng điều khiển từng sợi cơ kia về làm huấn luyện viên của hắn với mức lương cao ngất ngưởng. Không có cách, hiện tại GoMinh chính là thừa tiền.

Điều này khiến Bulma không nói: "Anh lại mời một người sức chiến đấu chỉ có bảy về dạy mình?..."

GoMinh cười ha ha nói: "Rồi em sẽ kinh ngạc cho xem. Anh học tập tất cả, kể cả từ những người yếu nhất."

"Được rồi, phục anh." Bulma lắc đầu, lại vẫy tay GoMinh: "Lại đây em cho xem cái này."

GoMinh liền đi theo Bulma tiến vào phòng thí nghiệm của nàng. Ở đó GoMinh thấy một cô gái khác. Cô gái này chính là một trong những cô gái từng vây quanh GoMinh lúc hắn đến trường.

"GoMinh, đây là Eve, một trong những người bạn thân nhất của em, và cũng là một trong những thiên tài chân chính về cơ giới học." Bulma giới thiệu: "Eve, đây là GoMinh, bạn trai tớ. Lúc trước hai người đã gặp rồi đó."

"Chào cậu, GoMinh." Eve bắt tay với GoMinh: "Cám ơn vì ý tưởng của cậu."

"Ý tưởng của tớ?" GoMinh nghi hoặc.

"Đúng đấy, cám ơn vì bộ chiến giáp của cậu." Eve cười vui vẻ nói.

"Bộ chiến giáp của tớ? Cậu ấy sẽ không phải nói bộ kia chứ hả Bulma?" GoMinh kinh ngạc nói.

"Đúng là bộ đó đó." Bulma cười gật gù.

Sau đó chỉ về một phương hướng, nơi đó có một bộ chiến giáp mới tinh, nhưng GoMinh có thể thấy bên trong nó chả có linh kiện gì cả: "Đây sẽ là mẫu vỏ ngoài của bộ chiến giáp hoàn toàn mới của chúng em. Lần này gọi anh tới là để anh thử đấm vào nó, xem xem có đấm vỡ được không."

"Đấm vỡ? Em đùa anh à? Một cái búng tay là nó vỡ rồi." GoMinh khinh thường nói. Thật sự là thế giới Dragon Ball cũng không có sinh vật cơ giới quá đặc sắc.

Bất quá GoMinh ngẫm lại, dường như vũ trụ thứ sáu cũng có cỗ robot khá tốt. Vũ trụ này cũng có Android 16 khá tốt, nhưng bọn họ đều là robot cả, không phải kiểu như Iron man.

"Anh cứ thử đấm đi." Bulma cười hì hì nói: "Dùng hết sức nhé."

"Được rồi." GoMinh bất đắc dĩ nói, sau đó vận sức lên, một đấm vào bụng chiến giáp. Chỉ thấy chiến giáp bị đấm bay vọt ra ngoài, va ầm vào bức tường. Lại gần xem xét thì thấy bụng tuy lõm vào nhưng vẫn chưa khiến chiến giáp vỡ tan.