Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 39: MMA

Hai tay GoMinh túm chặt tay của Android 11, hai chân khóa chặt cổ của tên Robot. Tay kia của tên Robot làm thế nào cũng không cởi ra được.

"Hừ, cái này gọi là MMA nhé." GoMinh đắc ý nói, sau đó hai tay dùng sức lôi một phát, lập tức khiến Android 11 "trật khớp". Ừ, nói là trật khớp nhất định không đúng, vì đây là robot mà, bất quá cũng khiến cho cái tay này của tên Robot nhất định không dùng được nữa.

Bên kia Goku từ trong trạng thái điện giật phục hồi lại, thấy GoMinh lấy lại thế trận, lập tức yên tâm, lại lao tới quần nhau với Android số 9.

Android số 9 muốn đi trợ giúp số 11 nhưng bị Goku quấn lấy, lập tức sốt ruột, hai tay văng tia điện khắp nơi, khiến Goku không tài nào gần người được. Bất quá mà, chỉ cần không cho Android số 9 lại gần cuộc chiến giữa GoMinh và Android 11 là được rồi.

"Nhanh! Hỏa lực hỗ trợ! Bắn tên đang nằm dưới đất ấy!" Tổng tư lệnh gào thét, lập tức súng ống bắn phá, hướng ngay về phía GoMinh.

Mặc dù GoMinh tự tin những viên đạn này không làm gì được hắn, nhưng bị bắn thì không sướng chút nào. Thế nên GoMinh ngay lập tức nhảy lên, nhưng để hắn bỏ qua ưu thế thì cũng có cái giá phải trả của nó. Thế là đảm bảo cánh tay của tên Android 11 chắc chắn không hoạt động được nữa, GoMinh giật nó luôn từ bả vai, sau đó rất tự nhiên vứt sang bên cạnh.

"Chịu thua đi." GoMinh nói: "Ngươi đã không phải là đối thủ của ta."

Android 11 trầm ngâm một cái, nói: "Ta sinh ra là để chiến đấu, trong người ta có quả bom nên ta không thể đầu hàng được."

"Vậy sao?" GoMinh lập tức nhớ tới trong nguyên tác, Red Ribbon điều khiển quả bom trong người Android số 8 bằng một cái điều khiển.

"Android 11, ngươi nói cái gì vậy?" Android số 9 nói, hô: "Cho dù trong người chúng ta không có bom, nhưng được chiến đấu vì quân đoàn Red Ribbon, vì tiến sĩ cũng là vinh dự cả đời chúng ta."

"Đó là bởi vì ngươi hoàn toàn là trí tuệ nhân tạo, còn ta từng là một người." Android 11 nhỏ giọng lầm bầm, sau đó đứng lên đi về phía GoMinh: "Kết thúc đi, để ta chết như một người chiến sĩ."

"Chờ một chút." GoMinh nói, sau đó nói với Goku: "Anh Goku, tới đây một chút."

"Có chuyện gì sao?" Goku tới gần, GoMinh nói thầm vào tai Goku một chút. Goku ngay lập tức gật đầu đống ý, sau đó hô: "Kintoun!!!!"

Đám mây bay xuống, Goku nhảy lên rồi bay đi. GoMinh thì quay sang Android 11 nói: "Chờ ta giải quyết Android số 9 sau đó sẽ 'giải quyết' ngươi!"

Sau đó lao thẳng về phía Android số 9. Tên Robot định bắn tia điện vào người hắn liền bị hắn nhanh chóng tránh né. GoMinh lại gần, sau đó một cước đá ngang trúng bên hông tên Robot. Android số 9 bay ra, lại lộn một cái đứng lên.

Hai người lao thẳng vào nhau, quyền đấm cước đá liên tục. Android số 9 sở hữu một thân hình nhanh nhẹn hơn Android 11 một chút, có điều sức mạnh thì lại không bằng, cho nên sau một hồi liền bị GoMinh vặn gãy cổ ném xuống đất.

"Giờ đến lượt ta sao?" Android số 11 hỏi, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, cứ như đang bình luận chuyện không đáng kể.

"Chờ một chút." GoMinh cười nói.

Một lúc sau, ngửa mặt lên trời, đã thấy Goku đang đuổi đánh một chiêc cơ giáp. Nói là cơ giáp là bởi vì bên trong nó có người.

"Xem ra lại là Black!" GoMinh lẩm bẩm. Nói vậy Black đã giết Red bởi vì biết nguyện vọng của Red lại là khiến chiều cao của mình cao lên mà không phải là bởi vì để cho quân đoàn Red Ribbon thống trị thế giới.

Một lúc sau, chỉ thấy Goku nhảy một cái, xuyên qua cơ giáp của Black khiến cho nó nổ tung trên trời.

Goku đáp mây xuống phía dưới, vui sướng nói với GoMinh: "GoMinh, anh đã phá hủy chiếc điều khiển kia rồi."

GoMinh gật gù, nói với Android 11: "Chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi được tự do."

"T... ta? Ta tự do?" Android 11 lắp bắp nói.

"Đúng vậy." GoMinh gật đầu: "Goku đã phá hủy chiếc điều khiển khống chế quả bom. Từ giờ ngươi đã được tự do."

Android trầm mặc, mọi thứ có vẻ tĩnh lặng một chút.

"Đúng rồi." GoMinh nhìn về phía tay bị gãy của Android 11: "Ngươi có thể theo ta đi gặp Bulma. Cô ấy sẽ giúp ngươi sửa chữa cho tốt cánh tay của mình."

"Được rồi." Android ngơ ngác gật đầu đồng ý, có vẻ như chưa thể tin được mình đã tự do.

Lúc này GoMinh hỏi Goku: "Anh Goku, ngọc rồng đâu?"

"Ngọc rồng ở đây." Goku cười nói, từ trong áo lấy ra hai viên ngọc rồng.

"Tốt lắm, vậy chúng ta đã có 6 viên, chỉ còn 1 viên nữa thôi." GoMinh cười nói: "Để em xem viên này ở đâu nào?"

Cậu bé lấy ra Radar dò ngọc rồng, tìm kiếm một hồi, vẫn không tìm kiếm ra viên ngọc rồng ở đâu.

"Chắc Radar hỏng rồi, để thử cái của anh xem nào?" Goku nhíu mày nói, lấy ra cái radar dò ngọc rồng của cậu bé.

Kết quả hai cái radar đều cho kết quả tương tự.

"Không thể nào? Hai cái radar đều hỏng? Sao có thể có chuyện đó?" Goku kinh ngạc kêu lên.

"Cứ về gặp Bulma xem đã." GoMinh lắc đầu nói, sau đó cùng Goku và Android số 11 theo đường cũ chạy trở về.

Không lâu lắm, bọn họ đã nhìn thấy Bulma, lúc này nàng đang dùng ống nhòm ngắm tòa căn cứ của quân đoàn Red Ribbon, có vẻ xem say sưa ngon lành.

"Bulma!!!" GoMinh vung vung tay. Bulma lấy xuống ống nhòm, cười nói: "GoMinh, Goku, tớ cứ tưởng các cậu chết trong đó chứ!!!"

"Có ai nói vậy không..." GoMinh im lặng. Sau đó nhanh chóng nói: "Bulma, cậu xem một chút, cái Radar dò ngọc rồng này có phải hỏng rồi không?"

"Ừm, đưa tớ xem nào." Bulma nhận radar từ tay GoMinh, tỉ mỉ kiểm tra, cuối cùng nói: "Không hỏng nhé, rõ ràng là dùng tốt mà."

"Vậy làm sao không tìm thấy ngọc rồng?" GoMinh 'tò mò' hỏi.

"Vậy chắc là ngọc rồng đã bị một sinh vật nào đó nuốt vào rồi." Bulma cười nói.

"Có cách nào để tìm viên ngọc không?" GoMinh tò mò hỏi.

"Cái này thì tớ chịu thôi." Bulma đành chịu.

GoMinh suy ngẫm rồi nói: "Vậy chúng ta đi tìm Sư tổ đi, có lẽ ông ấy biết ấy chứ. Dù sao ông ấy sống đã rất lâu rồi."

"Tìm cái lão dê già đó hử?" Bulma nhíu mày, khó chịu nói, có điều không khó chịu như trong truyện. Đây là bởi vì Quy lão vẫn chưa thấy cái gì của nàng.

"Vậy đi tìm sư tổ đi! Lâu rồi tớ không thấy sư tổ!" Goku hưng phấn nói.

"Đi thôi!" GoMinh gật đầu nói, lại bỗng quay sang Bulma: "Phải rồi Bulma, cậu có thể sửa cánh tay máy này cho anh chàng này không?"

"Đây là?" Bulma tò mò hỏi.

Bulma cũng đã chú ý tới Android 11 từ lúc GoMinh cùng người Robot chiến đấu, có điều đang bận xem xét radar nên không để ý lắm.

"Cậu ấy lúc đầu là người, sau đó bị cải tạo thành Robot." GoMinh giải thích: "Bị điều khiển bởi quân đoàn Red Ribbon. Hiện tại Goku đã phá hủy chiếc điều khiển và trả tự do cho cậu ấy."

"Cậu ấy là Android số 11." Goku nói bổ sung.

Mọi người nhìn về phía Goku, cậu bé nói: "Tớ nghe tên da đen nói như thế."

Bulma gật đầu, sau đó cẩn thận kiểm tra Android số 11.

"Tớ có thể sửa được, nhưng phải mang về nhà tớ đã. Ở đây không có công cụ." Bulma kiểm tra xong liền nói.

"Cũng được." GoMinh nói, rồi quay sang Android 11: "Xin lỗi cậu một chút nhé, chúng tớ phải đi tìm nốt viên ngọc rồng, sau đó mới có thể sửa cái tay đó cho cậu."

"Không sao cả, mọi người cứ tự nhiên." Android 11 lắc đầu biểu thị không sao.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!" GoMinh hô, sau đó ném ra viên Capsule máy bay, cùng với Android 11 ngồi lên, còn Bulma thì vẫn nghịch Iron man, có vẻ như nàng vẫn không chơi chán.

Ba người lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới nhà Quy lão.

Lúc này, trong nhà Quy lão:

"Sư phụ! Người không thể dừng xem thứ đó à?" Yamcha hô to, lúc này hắn đang ngồi nói chuyện với Launch, có vẻ rất thích ý. Nhưng phiền chính là Quy lão đang xem thể dục nhịp điệu cho nên bật âm thanh rất to. Nhìn kỹ lại, thể dục nhịp điệu chính là mấy cô gái mặc Bikini.

"Ta xem gì kệ ta!" Quy lão tức giận quát: "Ngươi ấy! Suốt ngày nói chuyện với Launch, không thấy tập luyện một chút nào cả. Sao ngươi không học tập một chút Krillin đi. Thằng bé hiện tại đang đi đẩy núi đây."

"Tại con mới trở về mà." Yamcha cười hắc hắc nói: "Tập luyện bên ngoài mệt quá, mấy khi được trở về nói chuyện với người và Launch?"

"Sao ngươi không ở bên ngoài luôn đi? Còn về làm gì nữa?" Quy lão bực tức nói: "Làm ta hiện tại không thể ở riêng với Launch."

Launch tóc xanh nghe Quy lão nói thế, xấu hổ đỏ mặt, lại nhìn về phía Yamcha, thầm nhủ anh chàng đẹp trai như hắn mất công đi xa như thế về chỉ để xem mình. Điều này khiến trong lòng nàng có con nai con nhảy loạn.

"Con chẳng phải là nhớ Sư phụ mà." Yamcha cười hắc hắc nói: "Không thấy con mang đặc sản vùng sa mạc về cho sư phụ sao?"

"Hừ, ngươi chẳng qua là nhớ Launch thôi!" Quy lão tức giận hừ lạnh một tiếng: "Có điều mà, đặc sản rất ngon, lần sau mang nhiều một chút."

"Hê hê, đây là tự nhiên." Yamcha cười hắc hắc nói.

Lúc này ba người lại nghe thấy một tiếng máy bay đáp xuống nhà mình, sau đó cánh cửa bị mở bật ra: "Sư tổ, con đến thăm người đây!!!"

Mọi người định thần nhìn lại, hóa ra là Goku!

"A!! Goku à?!" Quy lão sửng sốt một chút: "Làm sao trở lại? Đã tìm được viên ngọc chưa?"

"Tìm được rồi Sư tổ ạ!!" Goku mừng rỡ nói: "Có điều người xem con dẫn ai đến đây này?"

Nhường sang một bên, chỉ thấy có ba người tiến vào, dẫn đầu là một cậu bé trông tám phần giống Goku, sau đó là một cô gái tóc tím, cuối cùng là một người cao lớn. Người này cụt một tay. Từ chỗ cụt tay xem ra, người này hình như là:

"Robot?" Quy lão giật mình, từ lúc nào Robot có thể hoạt động như người thật thế kia?

"Xin chào Sư tổ." Cậu bé dẫn đầu cười nói: "Bấy lâu không gặp, không biết Quy lão như thế nào?"

"Ta còn có thể thế nào?" Quy lão nói: "Suốt ngày hết ăn lại nằm mà thôi. Còn con đấy, GoMinh, cũng không biết con bao lâu nay luyện tập thế nào, vậy mà có thể đánh bại Goku."

"Vận may mà thôi, vận may mà thôi" GoMinh cười hắc hắc nói: "Goku giờ cũng mạnh gần bằng con rồi đấy."

"Thật sao?" Quy lão ngạc nhiên kêu lên.