Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 44: Ba năm

"Ai da, lại lõm vào, bạn trai của cậu thật không phải người. Lúc đầu tớ không tin đấy, giờ thì tin rồi." Eve hưng phấn nói.

"Vẫn không chịu được như thế." Bulma cau mày nói: "Thứ kim loại này vẫn yếu như sên, phải làm sao cho nó cứng hơn đây."

"Thứ kim loại này đã đủ rồi a." Eve cười nói: "Làm sao còn có thứ kim loại cứng hơn?"

"Không được, cậu không hiểu Eve ạ, bạn trai tớ còn sẽ mạnh hơn nữa, đến lúc đó cái chiến giáp này sẽ không chịu nổi một đòn." Bulma nhíu mày mãi không buông.

"Sao em không làm kim loại tự hồi phục ấy." GoMinh cười xen vào, thứ này nếu xem Marvel Infinity War thì có đầy nhé.

"Kim loại tự hồi phục?" Eve trợn tròn mắt: "Thứ đó có thể sao?"

"Không, thứ đó có thể đó Eve." Bulma nói, đột nhiên vui sướng nói: "Như kim loại lỏng ấy, chúng ta có thể thêm kim loại lỏng vào trên chiến giáp, rồi chiến giáp của chúng ta cũng có thể tự phục hồi được. Thế này thì quả là con gián đánh không chết còn gì."

"Vui sướng cái gì, không phải là vấn đề của một phát Kamehameha sao?" GoMinh bĩu môi.

"Hừ hừ, không phải chỉ có người luyện võ các anh mới có thể phát ra Kamehameha nhé!" Bulma khinh thường: "Người thông minh như bản tiểu thư nhất định sẽ thiết kế ra thứ tài tình hơn."

"Ha ha, vậy chúc em may mắn." GoMinh cười ha hả nói, sau đó vung vung tay ra khỏi phòng: "Anh ra ngoài trước đây. Hai người tiếp tục nhé."

"Hừ, tớ không thích cái vẻ kiêu ngạo đó của bạn trai cậu." Eve căm giận bất bình.

Bulma nắm nắm tay: "Chúng ta sẽ chế tạo ra thứ thật tuyệt để hắn lác mắt nhìn."

....

GoMinh chờ đợi đã thật lâu. Cuối cùng thì thông báo của Dr Brief cũng truyền đến. Hạt Đậu thần, thông qua thí nghiệm, đã cho thấy sức hồi phục kinh người. Không chỉ là cụt tay chân, ngay cả một người bị thương sắp chết cũng có thể khôi phục.

Thế là Dr Brief mặt dày đòi GoMinh nhiều hơn mấy hạt. GoMinh rất sảng khoái ném một trăm hạt cho ông. Không phải GoMinh không muốn ném nhiều hơn. Thứ này đều là dùng để tập luyện và phòng thân a, làm sao có thể lãng phí?

Nhìn thì nhiều đấy, nhưng nếu dùng cho tập luyện thì chẳng mấy chốc sẽ hết thôi.

Đây quả thực là đang đập tài nguyên mà, không mạnh lên thì hơi phí.

Bất quá GoMinh cũng cầu mong Dr Brief có thể nghiên cứu ra thứ gì đó, ít nhất là dung dịch khôi phục thể lực, như vậy sẽ rất giúp ích cho hắn trong việc tập luyện và tiết kiệm Đậu thần.

Để đổi lại mấy hạt Đậu thần, Dr Brief đồng ý kiến tạo phòng trọng lực cho GoMinh, nhưng trọng lực nhiều nhất chính là mười mà thôi.

Đây tương đương với trọng lực trên tinh cầu Vegeta nên GoMinh rất nhanh đồng ý.

Tất nhiên, GoMinh chỉ dùng một phần thời gian để sử dụng phòng trọng lực. Vì vậy GoMinh đã đưa cả mộc nhân vào trong.

Phần lớn thời gian khác, GoMinh vẫn đeo phụ trọng tập luyện với kiếm trận, hoặc chính là tập thể hình, vào rừng sâu săn thú, tập tâm tĩnh, khí tĩnh.

Không đưa kiếm trận vào trong phòng trọng lực được là bởi vì một khi đưa vào, sẽ rất khó khiến cho kiếm trận hoạt động như thường. Sợi dây, kiếm đều sẽ chịu trọng lực lớn hơn mà tốc độ sẽ chậm hơn nhiều, chẳng bằng vẫn để bên ngoài tập luyện.

Lông chim cũng thế, điều đó sẽ khiến cho lông chim rơi nhanh hơn, không cho hắn đầy đủ cảm thụ.

Mặc dù phòng trọng lực có thể cho sức chiến đấu của hắn vọt mạnh tiến nhanh. Nhưng theo GoMinh, có vài thứ cũng quan trọng không kém. Để luyện tập được đầy đủ và hoàn mỹ nhất, hắn cần có một cái lịch thời gian biểu đúng đắn, cân đối, nếu không mọi thứ sẽ loạn mất.

Hiện tại hắn phải tập quá nhiều thứ, cho nên sẽ không dồn mọi thứ vào một ngày. Hắn sẽ có thời gian biểu hẳn hoi.

Tuy nhiên, có vài thứ như kiếm trận, lông chim, khí tĩnh, tâm tĩnh thì hắn bắt buộc phải hàng ngày luyện tập. Những thứ đó quả thực sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn cho GoMinh.

Bất quá, sức chiến đấu của hắn cũng tăng cực nhanh. Ba năm này, lần cuối cùng Bulma check lại, sức chiến đấu của hắn đã lên tới gần 5000.

Đây là cũng bình thường thôi. Nhớ tới trong cốt truyện, Goku chính là chỉ mất một năm từ hành tinh của Bắc Kaio đi ra, sức chiến đấu đã lên tới 5000. Hành tinh của Bắc Kaio chính là có tới gấp mười hai lần trọng lực.

GoMinh mặc dù không vào phòng trọng lực mỗi ngày một lần, nhưng muốn đạt tới mức đó cũng là điều chắc chắn.

GoMinh mạnh mẽ như thế khiến Bulma trợn tròn mắt.

Hơn nữa, còn có một điều khiến Bulma trợn tròn mắt hơn là GoMinh lại biết bay. Này giời ạ còn là người sao?

GoMinh học được bay cũng chẳng có gì lạ. Phần lớn người Saiyan khi sức chiến đấu trở lên mạnh mẽ cũng sẽ tự lần mò ra được (Không tin search Wiki xem). Đây chẳng qua chỉ là một trong những cách vận chuyển khí mà thôi. Đối với một người đã gần như master được tâm tĩnh, khí tĩnh thì điều này cũng bình thường.

Ngoài điều đó ra thì ba năm này, Human Instinct của GoMinh rốt cuộc phản ứng, mặc dù vẫn trì độn nhưng đã có thể thỉnh thoảng đỡ được kiếm sắt. Điều này lại càng khiến Bulma cùng Dr Brief lau mắt mà nhìn.

Bulma: Giời ạ, người yêu tôi không phải người mà.

Dr Brief: Giời ạ, con rể tôi quá thiên tài.

Mẹ Bulma: Nó uống rượu vẫn còn kém lắm.

Oolong: Anh không chấp nhặt với hắn.

Android 11: Vậy mà còn theo mình học thuật đánh nhau của quân đội làm gì nhỉ?

A a đúng đấy, GoMinh chính là theo Android 11 học qua thuật đánh nhau của quân đội, trong đó có cả vật lộn. Mặc dù có điểm khác biệt với Krav Maga của kiếp trước nhưng tổng thể mà nói thì dễ sử dụng hơn.

GoMinh cảm thấy tiếc nuối vì sức chiến đấu của mình quá cao, không thể cho Goku nếm thử Krav Maga nữa.

"Ai, đứng cao thì gió lạnh mà." GoMinh cảm thán, bất quá lại háo hức với bộ phụ trọng bản mới nhất của Dr Brief.

"Nếu có thể ép cho mình chỉ còn hai trăm sức chiến đấu thì quá tuyệt." GoMinh chắc mẩm Goku chỉ đạt được từng đó thôi.

"Bất quá nếu dùng sức mạnh lớn đánh với sức mạnh yếu hơn mình, nói vậy cũng khiến mình học được cách điều khiển từng phần sức mạnh đi." GoMinh thầm nghĩ.

Có điều đánh nhau dù sao cũng là đánh nhau, được thoải mái đầm đìa vung tay vung chân cũng hơn giữ lại nhiều.

Đạt được nhiều như thế nhưng vẫn chưa hết. GoMinh còn phát hiện một điều đặc biệt từ khí. Đó là khả năng ôn dưỡng vết thương rất tốt. Đây là vì sao khi hắn lần đầu tiên vào phòng trọng lực, bị Dr Brief thông báo là xuất huyết não, nhưng khi đi ra thì chả làm sao cả. Đây là vì hắn đã thử dùng khí để ôn dưỡng vết thương, ai ngờ có hiệu quả ngay. Mà sau đó, lại còn khiến cho bộ phận bị thương trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây có lẽ là vì sao Vegeta không có Đậu thần nhưng vẫn dám vào trong phòng trọng lực tu luyện điên cuồng như vậy. Các phần bên trong của cơ thể một khi bị thương thì thật không dễ chữa chút nào. Khí lại có thể làm được điều đó thì thật là kì diệu.

Ngoài ra, GoMinh đoán một trong những nguyên nhân khiến hắn làm được Human Instinct đó chính là hắn rốt cuộc có thể phần nào điều khiển các thớ cơ của cơ thể.

Bulma chính là thường thấy cơ ngực của GoMinh run lên, như có con rắn bò phía dưới, trông thú vị cực kỳ.

Luyện ba năm mà đã có thành quả này, hơn nữa còn là đứa trẻ, khiến cho huấn luyện viên sáng loá con mắt, tha thiết muốn mời GoMinh đi tham gia Giải thể hình thế giới.

GoMinh đương nhiên là từ chối, hắn cũng không có thời gian kia.

"GoMinh, qua đây xem một chút." Bulma hô.

"Gì vây?" GoMinh đi qua. tò mò hỏi.

"Tới đây." Bulma dẫn GoMinh tới phòng thí nghiệm của nàng nằm ở bên ngoài ngôi nhà. Các phòng thí nghiệm của nhà Bulma cũng thường nằm ngoài.

Đến đây, GoMinh chú ý tới Eve cũng ở đây. GoMinh cũng không lạ lẫm. Từ khi hai người này biết về ý tưởng của hắn, bọn họ thường xuyên tới đây.

Chỉ về phía một bộ chiến giáp nằm ở trung tâm văn phòng, Bulma đắc ý nói: "Nhìn đi, bộ chiến giáp kiệt xuất nhất mọi thời đại."

"Ôi chà, đây không phải là Iron Woman mà..." GoMinh thầm nghĩ, sau đó cười híp mắt nói: "Có cần thiết kế bộ ngực to thế không?"

Bulma cho GoMinh một cái bạo lật: "Cái đó không phải trọng điểm được không?"

GoMinh xoa đầu, cười nói: "Vậy thứ này có sức chiến đấu bao nhiêu?"

"4000!!!" Bulma đắc ý nói.

"4... 4000?" GoMinh kinh ngạc kêu lên.

"Đúng đấy, gần như sắp đuổi kịp cậu rồi." Eve cười xen vào.

"Hừ, đây vẫn không phải là một phát Kamehameha mà." GoMinh hất cằm nói.

"Hừ hừ." Bulma cười nói: "Chúng ta sẽ thử xem."

Sau đó bước vào trong chiến giáp, giọng nói từ bên trong vang ra: "Ra bên ngoài thử nhé. Eve cũng mặc chiến giáp vào đi theo đi."

Thế là ba người cùng nhau bay ra khỏi West City. GoMinh âm thầm kinh hãi tốc độ của hai bộ chiến giáp này thật nhanh.

Bợn họ đến một vùng núi hoang vắng. Xác định không có ai,

Bulma nhắm ngay một ngọn núi, cười nói: "Nhìn ngọc núi kia nhé." Sau đó đưa ra song song, lập tức một đoàn năng lượng tụ tập ở trên hai tay. Bulma hô: "Wonder Girl!!!"

Lập tức đoàn năng lượng bắn thẳng về phía ngọn núi, không tới một giây đồng hồ đã đem ngọn núi san bằng.

"Tưởng gì chứ, như vậy anh cũng có thể làm được." GoMinh khịt mũi coi thường.

"Hừ, em còn chưa dùng đủ 1% năng lượng đâu." Bulma tinh tướng nói.

"1.. 1%" GoMinh kinh hãi bật thốt lên.

"Thế nào? Kinh ngạc chứ hả?" Bulma đắc ý nói.

GoMinh tò mò hỏi: "Hừ, nhưng mà sao lại gọi là Wonder Girl?"

"Còn không phải bản tiểu thư chính là Wonder Girl sao?" Bulma đắc ý nói.

GoMinh vuốt cái mồ hôi lạnh, lại khinh thường nói: "Chỉ đứng xa bắn nhau là giỏi, có giỏi thử cách đấu xem nào."

"Được a, tới a!!!" Bulma hô hoán.

"Được!" GoMinh ấn cái nút trên người, lập tức toàn thân bỗng nhẹ tênh. Hắn lập tức xông lại: "Chiến nào!"