Chương 7: Kêt thúc trận chiến- Biến mất

Xuyên Tới Liên Minh

Chương 7: Kêt thúc trận chiến- Biến mất

Chứng kiến em trai song sinh với mình bị người khác giết ngay trước mắt, Đinh Chiến thoạt đầu kinh ngạc trước sức mạnh của Loyd, sau đó là sự tức giận, căm thù vô cùng với hắn.

Trước sự căm phẫn của Đinh Chiến, Loyd vẫn giữ biểu tình lạnh lùng, bình tĩnh mà nguy hiểm. Không để Đinh Chiến phản ứng lại, để lại phía sau một vệt tàn ảnh mờ mờ, hắn di chuyển nhanh tới chỗ Đinh Chiến.

- Uỵnh...

Trong khoảnh khắc, Loyd đã cho Đinh Chiến một cước vào ngực khiến hắn khom người ôm ngực lùi mấy mét, miệng phun ra một ngum máu tươi. Sau đó Loyd đỡ lấy Caitlyn lúc này đang ho sù sụ. Ôn nhu ôm cô vào ngực mình, khẽ hôn lên trán cô.

- Xem em kìa, thật là nguy hiểm quá đi, phải tự bảo vệ mình đi chứ! Em có làm sao thì bảo ta phải làm sao đây!

Cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng của Loyd, Caitlyn dù còn đau nhức vùng cổ và có chút khó thở nhưng vẫn cười cười nói:

- Hì hì...Em làm sao được chứ, chẳng phải đã có Loyd ở đây bảo vệ em hay sao!

Thấy kẻ địch của mình âu yếm nhau, Đinh Chiến càng tức sôi máu, chửi gào lên:

- Cmn thằng ranh kia, đừng có mà ở đấy tán gái. Mau ra đây để gia gia ta giết ngươi cho hả giận!

Nghe Đinh Chiến nói vậy, Loyd không chút biểu tình, buông Caitlyn ra, nói:

- Được rồi, em mau đưa Vi, Jacobo cùng những người khác ra khỏi đây trước đi. Để anh xử lí tên này là được rồi.

Caitlyn đã chứng kiến sức mạnh của Loyd, vì thế cô cũng tin tưởng hắn. Khẽ gật đầu rồi cô đưa những người của mình cùng Vi và Jacobo ra bên ngoài.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Loyd và Đinh Chiến đối mặt nhau. Khí tức hai người đều tỏa ra ngùn ngụt. Loyd vẫn giữ vẻ mặt sắc lạnh của mình, còn Đinh Chiến đầy lửa giận, kêu lên một tiếng rồi hai người cùng lao vào nhau.

Tốc độ nhanh chỉ thấy tàn ảnh, trong vài giây ngắn ngủi đã không biết hai người đã thực hiện bao nhiêu chiêu thức với nhau. Cứ lao vào rồi lại bật ra, cứ vậy cũng được mấy phút. Hai người lúc này đa tách nhau ra, cùng thở dốc lấy sức. Bây giờ cả hai đều xuất hiện những vết thương, tuy nhiên, rõ ràng Loyd vẫn chiếm ưu thế, Đinh Chiến giờ đây bị thương tổn nặng hơn Loyd nhiều.

Đinh Chiến vận dụng hết sức mạnh mình có mà tấn công một chiêu quyết định vào Loyd. Cảm thấy luồng sát khí đang hướng tới, trên mặt khẽ biến sắc một chút rồi trở lại bình thường. Có chút ngưng trọng, sau đó thứ sức mạnh trong người kia cũng được hắn bộc phát ra.

- Rầm...Uỳnh....

Thanh âm to lớn đến nhức tai của hai nguồn năng lượng va chạm nhau vang khắp cả một vùng, cả tòa nhà cũng rung chuyển một hồi. Nhóm người Caitlyn đã ra bên ngoài, lúc này nhìn vào tòa nhà như muốn đổ sập xuống, trên mặt hiện rõ nét kinh hoàng cùng lo lắng.

Tại bên trong, hai người đều bị lực phản chấn đầy ngược ra xa, trên người ai cũng bị thương. Loyd vì dùng quá sức nên đứng im tại chỗ, tay chống gối, hơi cúi người xuống thở dốc. Trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy, tuy nhiên đã có chút tái nhợt và pha chút mệt mỏi, máu từ khóe miệng chảy ra. Ánh mắt hơi hài lòng nhìn Đinh Chiến.

Đinh Chiến bị thương còn nặng hơn rất nhiều lần, hai chân nửa quỳ nửa ngồi. Quần áo ra rách tả tơi, từ những vết thương trên người và trên mặt hắn máu tươi chảy ra không ngừng, ánh mắt hắn trở nên mơ hồ. Trông hắn bây giờ thực sự thảm, gần như là chỉ chút nữa là sẽ chết.

Bỗng, ánh mắt Đinh Chiến chợt lóe lên tia quang mang. Như không cam lòng nhận kết quả này, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, nhe hàm răng đỏ lòm đầy máu của mình rồ cười cười một cách thâm hiểm khiến Loyd cũng giật mình, Loyd thầm nghĩ " Cmn chứ, thằng cha này sắp chết rồi còn làm cái đéo gì vậy?"

- Thằng ranh con, hãy mở to mắt ra xem đi, khà..khà...

Nghe Đinh Chiến nói vậy, Loyd cũng cảm nhận được sự bất thường, nhanh chóng hướng ra bên ngoài mà chạy đi. Thế nhưng, khi chạy gần tới cửa rồi thì Loyd như đâm phải bức tường vô hình bị bắn ngược trở lại, cả đại sảnh đã bị nó bao vây lại như một chiếc lồng lớn.

- Á...á...!

Chưa hết bất ngờ, bỗng có tiếng thét chói tai vang lên. Quay người lại, khuôn mặt khẽ biến sắc nhìn về hướng tiếng thét vừa rồi.

Trước mắt Loyd là Đinh Chiến, đúng hơn chỉ như cái xác của Đinh Chiến thì đúng hơn. Đôi mắt vô hồn đen kịt cả con ngươi, trên ngực xuất hiện một lỗ máu, đáng sợ là máu chảy ra không còn là màu đỏ nữa mà là một màu đen thuần túy. Trên cánh tay phải bằng kim loại của hắn đang cầm chính là trái tim của chính mình đưa ra trước ngực, và dĩ nhiên nó cũng màu đen.

Miệng Đinh Chiến mấp máy lẩm bẩm đọc gì đó mà Loyd cũng không nghe rõ. Chỉ thấy sau khi hắn ngừng đọc, trái tim đen trên tay hắn tỏa ra nguồn năng lượng hắc ám nồng nặc. Tiếp đó, không gian trong này bị bẻ cong, những tia sét không ngừng bắn ra.

- Ầm...ầm....... Uỳnh....uỳnh....

Thanh âm nổ lớn không ngừng vang lên khắp một khoảng trời rồi sau đó biến mất, mang theo cả đại sảnh cùng Loyd biến mất theo. Tòa nhà cũng theo đó mà đổ sụp xuống thành một đống phế tích.

Cách xa đó, Vi lúc này đã tỉnh lại cùng những người còn lại tâm trạng đầy kinh hãi không nói lên lời. Riêng Caitlyn thì quỳ sụp xuống, những giọt ngước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã trở nên tái nhợt đau buồn của mình. Trong đầu đầy suy nghĩ "Loyd đã chết rồi ư? Không thể nào, anh ấy sẽ không sao đâu mà! Mình tin anh ấy còn sống, anh ấy sẽ ra ngay thôi mà...".

Chờ một hồi lâu nữa, vẫn không thấy Loyd, Caitlyn càng cảm thấy đau buồn khóc nhiều hơn. Dù thân thiết với nhau chưa lâu, ấy vậy tình cảm của cô và Loyd dành cho nhau là thật lòng và rất sâu đậm. Thấy cô đau khổ không nguôi, Vi cùng mọi người tiến lại an ủi cô. Được những lời động viên an ủi của mọi người, Caitlyn đã nhừng khóc.

Sau đó họ đành trở về, trong lòng ai cũng đầy cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Vui vì họ đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà, nhưng chủ yếu vẫn là nỗi buồn sâu sắc vì những người đồng nghiệp của mình, vì cả Loyd đã phải hi sinh.

o0o

Về phía Loyd, sau khi chứng kiến sức mạnh hắc ám kia, hắn không thể làm gì khác, chỉ bất lực đứng đó nhìn mình bị nuốt chửng vào một vùng không gian tràn ngập một màu đen, không một tia sáng. Hắn cảm thấy một nguồn năng lượng lạ xâm nhập vào cơ thể, dĩ nhiên đó không phải cỗ năng lực thần bí trước kia của hắn. Không còn sức lực, khẽ nhíu mày lại chịu đau đớn, sau đó ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, dần mất ý thức rồi bất tỉnh...

o0o

Trong khi đó, ở phía nam Ionia. Đâu đó trên một con đường mòn dưới chân những dãy núi nơi đây. Giữa quanh cảnh thiên nhiên tươi đẹp của buổi bình minh, ba con người, một vị lão nhân và hai người thanh niên trầm lặng đi về phía trước. Vì thời điểm này trong năm đang là mùa đông giá lạnh, vì thế cả ba người đều khoác trên mình những bộ trang phục dày ấm áp đặc trưng của Ionia, trên người mang theo chút đồ hành trang như những người lữ hành.

- Rầm...rầm...

Bỗng có những tiếng nổ như muốn xé toạc không gian vang vọng khắp vùng rừng, nhưng ngay sau đó liền biến mất. Bị những thanh âm đánh thức, những con thú rừng giật mình thức giấc chạy tán loạn, những con chim thì vội vã tung cánh bay tứ phía. Tiếp đó là một sự im ắng dị thường, ngay cả một cơn gió cũng không thấy.

Ba người lữ hành kia cũng bị những tiếng nổ kia chú ý, họ ban đầu có chút bất ngờ nhưng liền đó đã nhanh chóng chạy về trung tâm của những vụ nổ kì lạ đó.

Trước mắt họ là cả một khoảng rừng bị biến mất, trơ trọi đến độ không có một cái cây nào, mặt đất đầy vết lồi lõm. Ở vị trí trung tâm là một nam thanh niên đang nằm bất tỉnh tại đó. Vị lão nhân râu tóc trắng bạc kia cùng hai người thanh niên kia cẩn thận đến lại gần hơn nữa.

Người thanh niên đang đó quần áo rách tả tơi, trên người đầy bùn đất và các vết thương từ nặng đến nhẹ, vài chỗ máu vẫn không ngừng chảy ra. Khuôn mặt trắng bệch không giọt máu.

Tuy trong đầu còn nhiều hoài nghi, khúc mắc thế nhưng ba người này cũng không thể thấy người mà không cứu. Vị lão nhân khẽ nheo mắt lại, quay sang nói với hai người thanh niên đi cạnh mình:

- Shen, Zed. Hai con mau đỡ lấy người thanh niên kia dậy, chúng ta sẽ cứu cậu ta.

- Vâng.

Hai người Shen và Zed kia hơi cúi người trả lời một tiếng rồi nhanh chóng đưa được người thanh niên bị thương kia nằm lên trên một chỗ mặt đất bằng phẳng. Sau đó, vị lão nhân kia bắt đầu cầm máu rồi sơ cứu cho người thanh niên đang nằm đó. Khuôn mặt ông có chút âm trầm suy nghĩ.