Chương 1: Xuyên không

Xuyên Tới Liên Minh

Chương 1: Xuyên không

Trong một phòng thí nghiệm đầy các thiết bị khoa học và máy móc, một vị giáo sư đang làm việc. Ông ta thấp chỉ như một người lùn, đặc biệt ông ta có cái đầu rất to và mái tóc xoăn màu vàng. Ông ta đang rất chăm chú vào một cỗ máy kì lạ. Tiếng cười vui mừng của ông ta vang lên:

-Ha ha...! cuối cùng nó đã hoạt động. ha..ha..! Hả... chuyện gì vậy??...Bùm...

o0o

Thành phố Thái Nguyên, Việt Nam.

Hiện giờ đã là 11h đêm, một thanh niên đang ngồi trước màn hình máy tính. Trên màn hình là giao diện trong game Liên Minh Huyền Thoại-một game rất phổ biến không chỉ ở Việt Nam mà còn ở trên khắp thế giới.

(Ở đây ta sẽ nói chút về cậu thanh niên này.
Cậu ta tên đầy đủ là Hoàng Gia Phong. Loyd là tên trong game của cậu, mọi người cũng quen gọi cậu là Loyd nên ta cũng vậy. Loyd năm nay 19 tuổi Về ngoại hình, Loyd không quá cơ bắp nhưng lại rất cân đối và rắn chắc. Khuôn mặt không quá đẹp trai nhưng cũng đủ để nhiều cô gái phải theo đuổi. Hơn nữa, Loyd lại sở hữu đôi mắt màu tím nhạt hết sức ma mị, điều này càng khiến cho cậu trở nên hấp dẫn hơn trong mắt các cô gái. Tuy vậy cũng chưa có ai để Loyd phải thật sự chú ý.

Về gia đình cậu, từ nhỏ Loyd mồ côi mẹ, hiện đang sống cùng cha. Có lẽ vì cả nhà chỉ có hai cha con nên cha con cậu rất yêu thương nhau. Cha cậu làm ăn cũng thuận lợi nên gia đình cậu cũng thuộc dạng giàu có. Tính cách Loyd thân thiện, dễ gần nhưng rất dễ xúc động, cậu thuộc loại người dùng hành động thay lời nói. Loyd bình thường hay giúp đỡ mọi người nên cậu cũng được mọi người kính trọng. Nói về điều Loyd thích nhất là chơi Liên Minh. Loyd chơi rất giỏi, với Loyd mà nói cậu rất yêu thích Liên minh huyền thoại, nó như là thế giới thứ hai của cậu vậy, ngay cả trong mơ cũng mơ đến nó.)

"Haiz..." tiếng thở dài của Loyd. Cậu đã thua liên tiếp 2 trận rồi và giờ là trận thứ 3. Loyd mệt mỏi ra ngoài trời đi dạo. Giờ là đầu thu, gió đêm mát mẻ nhẹ thổi vào mặt cậu giúp cậu thấy sảng khoái hơn. Hít một hơi lớn, không khí rất trong lành và yên tĩnh. Bầu trời đêm nay rất nhiều sao, chúng thi nhau lấp lánh tỏa sáng giữa không gian đen tối thật sự là rất đẹp.

Ầm...ầm..- những tiếng nổ vang lên khiến Loyd giật mình.

Lúc này Loyd vừa mới bình tĩnh lại sau những tiếng nổ kia thì ngay sau đó như cảm thấy điều gì đó bất thường, nhìn lên trên, một chùm sáng trắng huyền ảo xuất hiện trên đầu cậu rồi hút cậu lên đi qua một cánh cổng kỳ lạ. " Cái mẹ gì thế này, người ngoài hành tinh hả?" Loyd thốt lên đầy kinh ngạc. Tiếp đó ánh mắt cậu mờ dần rồi bất tỉnh.

o0o

Không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại đầu cậu vẫn đau như búa bổ nhìn xung quanh Loyd thấy mình nằm ở một căn phòng rất lạ được thiết kế hiện đại."Đây là đâu thế này? tại sao mình lại ở đây? mình chết rồi ư?..."-hàng loại các câu hỏi hiện lên trong đầu cậu. Bỗng có tiếng bước chân đi vào và một giọng nói vang lên:

-Chào cậu! cậu tỉnh rồi à?

Loyd quay lại hết sức ngạc nhiên trước mắt mình là một người lùn với cái đầu to và mái tóc xoăn màu vàng đang đi vào. Nhìn người này Loyd thấy rất quen.

- Tôi là Heimerdinger. Chào mừng cậu tới Piltover.

Loyd kinh ngạc nhìn Heimerdinger, như không tin vào mắt mình. Cậu lấy tay véo nhẹ vào má mình. Đau. Vậy đây là sự thật. Trầm mặc hồi lâu Loyd mới trấn tĩnh lại hỏi Heimerdinger:

- Làm thế nào tôi tới được đây vậy?

- Kể ra tất cả là từ phát minh mới nhất của ta, cỗ máy này khi khởi động đại khái là sẽ tạo ra một cánh cổng xuyên không tới một vị trí bất kỳ. Có lẽ do sự cố kỹ thuật nên năng lượng vượt quá giới hạn dẫn đến mất kiểm soát. Cũng may cậu cũng không có sao, khi cậu tới đây chỉ bị bất tỉnh do ảnh hưởng của năng lượng quá cao.

- À đúng rồi chàng trai cậu tên gì vậy? cậu đến từ đâu?

- Ngài cứ gọi tôi là Loyd. Còn về nơi tôi đến thì chắc... không phải thế giới này.

Câu trả lời này khiến Heimerdinger ngạc nhiên.

- Loyd này, cậu không phải từ thế giới này ư? Thật khó tin.

Heimerdinger như suy nghĩ gì đó rồi nói:

- Được rồi, do ta đưa cậu tới đây thì ta sẽ đưa cậu về, nhưng e rằng hiện tại thì cậu phải ở lại đây một thời gian rồi. Cỗ máy này sau khi đưa cậu tới đây đã ngừng hoạt động, sẽ phải mất một thời gian để ta sửa chữa lại nó. Trong thời gian này có lẽ cậu sẽ muốn biết thêm về nơi này. Loyd, cậu thấy thế nào?

- Vậy cũng được!

"Dù sao cũng đã tới đây rồi vậy thì ở lại một thời gian trải nghiệm thế giới này xem thế nào" Loyd lẩm bẩm.

- Giờ cũng muộn rồi cậu đi nghỉ sớm đi.

Nói xong Heimerdinger rời đi trong đầu đầy tò mò về cậu thanh niên đến từ thế giới khác nay. Vừa đi ông vừa cười.

Suốt đêm đó Loyd không thể ngủ được, đầu óc cậu quay cuồng trong những câu hỏi chưa có lời giải.

Sáng ngày hôm sau.

Loyd đến phòng thí nghiệm của Heimerdinger. Trong này rất rộng lại có rất nhiều những phát minh kỳ lạ mà cậu chưa bao giờ thấy. Heimerdinger dẫn Loyd đi giới thiệu các phát minh của mình. Loyd đối với việc này cũng cảm thấy khá thú vị, vừa đi hai người chuyện trò vui vẻ. Sau đó Heimerdinger dẫn Loyd đi xem cỗ máy đã mang mình tới nơi này. Cỗ máy này có cánh cổng hình tròn khá lớn, theo như Heimerdinger nói thì toàn bộ nó đều được sử dụng nguồn năng lượng từ những viên Hextech. Những viên Hextech này chứa rất nhiều năng lượng cũng bởi thế nó cũng rất quý.

Loyd sau đó cũng không làm phiền Heimerdinger làm việc nữa, cậu cũng không giúp gì được cho Heimerdinger nên cậu muốn ra phố dạo chơi xem sao.

o0o

Piltover quả là thành phố có nền khoa kỹ bậc nhất Valoran này. Cả thành phố là những tòa nhà cao tầng với kiểu dáng hiện đại và lạ mắt. Nơi đây có rất nhiều tiến sĩ, giáo sư, nhà khoa học tài giỏi, họ không ngừng phát minh ra những thứ tốt nhất phục vụ con người. Nguồn năng lượng của cả thành phố đều sử dụng từ khí trong đầm lầy nên rất an toàn với môi trường. Và Piltover này cũng nổi tiếng là nơi có tội phạm ít nhất.

Hôm nay đã là ngày thứ tư Loyd đến đây. Đang trên đường về Loyd nghe thấy trong con hẻm kia có người tiếng kêu cứu liền chạy tới.

Tại một con hẻm tại ngoại ô Piltover. Một cậu bé chừng 12 tuổi đang bị ba người đàn ông chặn lại. Cậu bé đó có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt đen tròn long lanh đầy sợ hãi nhìn ba tên kia. Trên người cậu mặc bộ quần áo đã có phần cũ kĩ. Còn ba tên kia mặt hung tợn, tên cầm đầu nhìn vào cậu bé kia với ánh mắt hung dữ đe dọa nói:

- Thằng nhãi kia xem hôm nay ngươi chạy đi đâu được. Tụi bay lên bắt nó lại không được để nó chạy lần thứ hai. Mau lên!

Hai tên kia nghe vậy liền bắt cậu lại mặc cho cậu giãy giụa kêu cứu. Đột nhiên từ đâu vang tới một giọng nói: "Thả cậu nhóc đó ra..! "

- Thằng nào..?.-

Tên cầm đầu rít lên.

Phía xa một người thanh niên ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ba tên kia. Là Loyd, cậu nói" Ta nhắc lại buông cậu nhóc đó ra..."

Tên cầm đầu tỏ vẻ khinh thường:" Ngươi cũng to gan nhỉ?"

Như đã nói Loyd là người dùng hành động thay lời nói, vì vậy cậu không nói gì nữa liền lao vào ba tên kia mà đánh. Trước kia cậu cũng đã học qua một lớp dạy võ nên cậu rất tự tin có thể xử được ba gã này.

Thấy đối phương lao lên một gã đứng sau tiến lên đấm về phía Loyd. Rất nhanh Loyd nghiêng người tránh được cú đấm của đối phương rồi tay phải nắm lại "thưởng" cho tên kia một đấm vào sườn, đồng thời co chân đá bồi thêm một cú thật mạnh vào ngực tên đó. " Rắc..." tiếng xương gãy vang lên, ngay sau đó tên kia ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.

Nhìn thấy bạn mình ngã xuống hai tên kia ánh mắt lóe lên tia kinh hãi rồi ngay lập tên đang giữ cậu nhóc kia buông tay ra lao thật nhanh về phía Loyd.

Đồng dạng có kết cục như tên đầu tiên, hắn bị Loyd đánh gục xuống rất nhanh. Loyd thừa cơ lao về phía tên cầm đầu mà tấn công.

Nắm đấm mạnh mẽ của Loyd trong khoảnh khắc đã bị tên cầm đầu kia chặn lại. Tên này cơ bắp nổi cuồn cuộn, thân hình cao lớn, trên mặt nở nụ cười gian hiểm. Loyd lùi lại rồi lại lao lên, cậu nhảy lên đá trúng vào ngực tên cầm đầu nhưng dường như không gây tổn hại gì.

Loyd chưa hết bàng hoàng về sức mạnh của đối phương thì ngay lập tức cảm thấy đau nhói tại vùng bụng rồi lan ra. Loyd gập người đau đớn, tên cầm đầu kia rất nhanh mà cũng rất mạnh. Cứ thế Loyd như bao cát để cho người ta đánh.

Ngã lăn ra đất, ánh mắt Loyd hơi mờ đi, máu từ miệng phun ra. Lúc này Loyd cảm thấy mình sắp bất tỉnh bất cứ lúc nào.

Tên cầm đầu lao tới chuẩn bị giáng xuống một đòn quyết định thì trong khoảnh khắc nguy hiểm này, Loyd cảm thấy trong người mình như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ dâng lên. Ánh mắt Loyd sáng lên rất nhanh tránh đi một đòn nguy hiểm này. Loyd cảm thấy rất ngạc nhiên, tự dưng lại có được tốc độ phản ứng nhanh đến vậy. Cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ tập trung vào tên cầm đầu.

Dùng tốc độ khó tin, Loyd chỉ tung ra một quyền vào đầu tên cầm đầu kia, tưởng chừng như không mạnh mẽ nhưng thực chất một quyền này mang theo lực lượng trong cơ thể kia dồn vào. Tên cầm đầu ánh mắt trở nên kinh hãi, sắc mặt trắng bệch ăn trọn một quyền này nằm bất tỉnh trên đất không kịp kêu lên một tiêng. Sự việc nói thì dài nhưng xảy ra rất nhanh.

Loyd nhìn tên cầm đầu đã bị hạ gục rồi mới khẽ thở dài thả lỏng người một chút rồi đánh mắt sang cậu nhóc nở nụ cười thân thiện nhìn cậu nhóc.

- Em không sao chứ?

- Em không sao! Nhưng anh bị thương rồi kìa!

Cậu bé này đã chứng kiến Loyd một mình hạ 3 tên kia khiến cậu ngạc nhiên, ánh mắt tròn xoe đầy sùng bái nhìn Loyd trả lời.

- Anh không sao đâu, chỉ thương nhẹ chút thôi. Nhóc tên gì? Nhà nhóc ở đâu anh đưa em về?

- Em tên Jack, nhà em nằm sâu trong rừng mất chừng 4 tiếng đi bộ.

- Được rồi, em cứ gọi anh là Loyd, bây giờ ta cùng về thôi.

o0o

Hoàng hôn đang dần buông xuống, hai người như hai anh em đang bước đi trên con đường mòn. Xung quanh là cảnh rừng cây và những tiếng chim hót khắp nơi. Loyd vừa đi vừa nghĩ đến cỗ năng lực trào dâng trong cơ thể giúp mình đánh bại tên cầm đầu " đó là thứ gì? tại sao mình lại có sức mạnh này?". Thật là kỳ lạ, Loyd nghĩ trong đầu. Rồi lại tiếp tục đi theo Jack.

- Anh Loyd, sắp về đến nhà em rồi. Chúng ta mau lên- Jack cười phấn khích nắm lấy tay Loyd đi nhanh hơn về phía trước.

Phía trước là một căn nhà bằng gỗ đơn giản. Từ sau cánh cửa bước ra là một người đàn ông trung niên dánh người cao gầy, một bên chân ông đã không còn phải sử dụng chân giả, mái tóc đã lốm đốm bạc nửa đầu. Khuôn mặt ông ngăm đen và ánh mắt sáng lên nhìn về phía Loyd và Jack.

Jack chạy đến bên người đàn ông kia mà ôm chặt lấy.

- Cha ơi con về rồi!- Jack vui mừng nói.

- Con lại trốn ra ngoài rồi, cha nhắc bao nhiêu lần là không được trốn đi mà.- Ông ôm lấy Jack rồi quay ra nhìn Loyd đang bị thương đứng đấy.

Jack nhanh nhẹn giới thiệu Loyd cho cha mình, cả việc được Loyd cứu mình. Sau đó người đàn ông kia đưa Loyd vào nhà chữa thương sau đó cùng nhau ăn tối.

Trong bữa ăn cũng không có gì, chỉ là những món ăn giản dị bình thường nhưng rất ấm cúng.

- Ta tự giới thiệu ta là Jacobo, cha của Jack, ta rất cảm ơn hôm nay cậu đã cứu Jack. Jack là cậu bé hiếu động.

- Cũng không có gì đâu mà, đó là chuyện tôi nên làm. Nhưng cho tôi hỏi tại sao những kẻ xấu kia lại muốn bắt Jack vậy? Có chuyện gì sao?

" Haiz..!" Jacobo thở dài nhìn Loyd.

- Chàng trai trẻ, cậu là một người tốt nên ta cũng không giấu cậu làm gì. Thực ra trước kia ta cũng là một giáo sư có tiếng ở Zaun. Lần đó ta cùng một nhóm người đã nghiên cứu thành công loại vũ khí mới có sức mạnh rất khủng khiếp có thể hủy diệt cả một thành phố lớn.

Ngừng một lúc sau đó ông tiếp tục nói:

-Ta phát hiện ra bọn họ có ý định xấu nên sau đó ta muốn hủy đi số dữ liệu đó nhưng không được, bất quá ta đành phải mang đi tất cả các tài liệu. Bọn chúng truy sát hòng cướp lại. Vợ ta đã chết trong lần truy sát đó. Vất vả lắm ta mới dẫn theo Jack trốn tới đây. Nhưng Jack lại rất hay trốn nhà đi ra ngoài, lần trước bị bọn chúng suýt chút nữa bắt được.

- Bọn chúng thật xấu xa- Loyd nói.

................................

Bọn họ trò chuyện rất lâu sau đó mới đi ngủ.

Loyd được Jack dẫn vào một căn phòng nhỏ đơn giản mộc mạc. Loyd cũng mệt rồi nên không nghĩ nhiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ