Chương 2: Món quà đêm tân hôn

Xuyên Không! Hoa Khôi Tin Học Làm Thiếp!

Chương 2: Món quà đêm tân hôn

Chiếc kiệu dừng lại, tiếng bà vú nuôi vọng lên:"Tiểu thư, đã đến nơi rồi.". Nàng nghe vậy, từ từ mở mắt ra. Tư thế nàng khoan thai, nhẹ nhàng bước xuống. Một bàn tay thô ráp, chai sần do luyện kiếm nhiều nắm nhẹ lấy đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của nàng, dẫn nàng đi theo mình. Mặc dù đã bị chiếc khăn màu đỏ che đi mất nhưng nàng cũng có thể đoán ra được người đang nắm tay mình là ai. Chính là phu quân của nàng a. Sau đó, nàng cùng hắn phải làm bao nhiêu là nghi thức cho tân lang và tân nương. Nào là: lễ bái đường,.. rồi động phòng. Nàng phải công nhận một điều là thời cổ đại này thật lắm lễ nghi quá đi mất thôi, khiến nàng chết mệt. Chân tay thì bủn rủn hết cả ra, không còn sức để đi nữa. Người thì phải mặc một đống quần áo dày trong một cái ngày quá chi là "mát" đi. Nhưng dù sao thì nàng cũng cảm thấy khá thú vị khi lần đầu tiên được nhìn tận mắt chứng kiến các nghi thức này mà còn áp dụng cho chính mình nữa chứ. Ở thế kỉ 21, nàng chỉ đi xem mỗi đám cưới hiện đại chứ có bao giờ được xem mấy cái này đâu. Cùng lắm là xem qua loa mấy bộ phim cổ trang trên TV nhưng nó cũng chẳng đầy đủ bằng chính mình "hưởng thụ". Bỗng trong đầu nàng hiện lên một ý tưởng vô cùng điên rồ. Đó chính là dọa ma lão công của nàng ngay đêm tân hôn. Mới có mấy hôm trước, nàng cùng con bạn của mình đi rạp chiếu phim xem "Anabell, tạo vật của quỷ dữ" xong. Nàng dự định sẽ hóa thân thành chị Bell xinh đẹp. Hehe, với lại mẹ nàng trước đây là một diễn viên nên những cách hóa trang mẹ luôn thành thục nhất. Mẹ cũng có dạy cho nàng cách hóa trang kinh dị một lần rồi. Lần đó mẹ hóa trang cho nàng xong, soi vào gương nàng còn tưởng thật nữa là. Cảm thấy vô cùng ấn tượng với phong cách trang điểm "nghệ thuật" này, nàng liền nũng nịu, đòi mẹ dạy cho. Không ngờ cũng có ngày nàng sẽ cần "trọng dụng" đến nó. Nghĩ là làm, sau khi phu quân của nàng đi ra tiếp khách để nàng ở lại trong phòng một mình. Nàng liền lấy mấy đồ trang điểm của thời hiện đại ra sử dụng luôn. Ngắm nhìn mình trên chiếc gương đồng, nàng liền thao tác rất nhanh gọn. Không bao lâu, nàng đã hoàn thành xong tác phẩm "kinh điển" của chính mình.

Sau đó, nàng sẽ biến căn phòng này trở nên quỷ dị hơn một chút. Nàng bôi hết son môi lên tường phòng, rồi lẻn ra ngoài lấy mấy cái lá cây về, trát hết tro nồi lên lá cho nó thật đen sì rồi treo khắp phòng. Mấy cái ánh nến lung linh treo khắp phòng nàng cũng dập tắt nó luôn. Chỉ để lại đúng một ngọn nến ở gần cửa. Còn nàng thì núp gần ngay cánh cửa, chỉ cần hắn vừa mở cửa nàng sẽ nhảy ra ngay mà dọa hắn. Nghĩ thôi nàng cũng cảm thấy hả hê rồi. Đã đợi gần đến lúc nửa đêm, cuối cùng hắn ta cũng tiếp khách xong rồi. Tiếng bước chân ngày một dồn dập hơn đến gần căn phòng. Lồng ngực nàng cứ liên hồi đập thình thịch. Cái cảm giác hồi hộp này làm nàng đau bụng chết mất. Hắn dừng chân lại, tay đưa gần mở ra cánh cửa phòng. Cánh cửa phòng vừa bật ra, nàng đã nhảy ra ngay chỗ hắn mà dọa. Hắn vô cùng bất ngờ trước hành động của nàng. Nhìn vào cái mặt đầy quỷ dị mà khủng khiếp của nàng, hắn theo bản năng đấm một phát vào người nàng. Bị bất ngờ đấm "thụp" một cái, nàng không kịp phản ứng nên bị ăn chọn ngay đòn ấy. Nàng ngã lăn ra sàn, còn bị thổ huyết nữa chứ. Không những thế, hắn còn tiến lại gần nàng, bàn tay nắm chặt lấy cổ nàng mà bóp. Giọng hắn sắc lạnh hỏi
- Nói, ngươi là ai? Ma hay quỷ hay gì?
- Tên điên này! Tân nương của ngươi đây này! Bỏ ta ra mau, nhanh lên! – Nàng cảm thấy thật sự hối hận khi không tự nhiên mình lại bày ra trò này rồi còn bị ăn chưởng nữa chứ. Cũng tại tên lão công chết bầm này.
- Tân nương của ta? Ngươi là Hoàng Mi Vân? – Đôi lông mày hắn nhíu lại, đầy nghi hoặc hỏi nàng.
- Chứ còn ai vào đây nữa! Tên chết tiệt khốn nạn này! – Nàng bực mình thét lên mà quên mất mình là tiểu thư khuê các.
Hừ! Nàng ta cũng thật gan. Dám chửi cả ta, còn ăn nói gì mà chẳng giống một tiểu thư gì cả. Thật chẳng ra làm sao! Đã thế còn bày ra cái trò ma ma quỷ quỷ này để dọa ta. Nghĩ tiếp, hắn lại hỏi:
- Thế tại sao ngươi lại đi dọa ta?
- Hừ! Chán quá! Tự nhiên nghĩ ra thôi! – Nàng ăn nói chẳng có tí gì là nể mặt hắn cả.
- À mà, quà gặp mặt nha PHU QUÂN!!! – Nàng kéo dài từ « phu quân » ra thật dài và ngọt. Ném ánh mắt đầy uất phẫn về phía hắn.
Nhìn thấy đôi mắt tức giận của nàng, hắn cảm thấy thật buồn cười. Hắn tự nhiên cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu khi tức giận, trông như một con mèo nhỏ đang xù lông ra vậy. Mà ấy, sao hắn lại nghĩ ra như vậy nhỉ? Thật chẳng hiểu nổi chính mình. Trong lúc hắn tự suy nghĩ một mình thì nàng đi lại gần chỗ khau nước rồi rửa mặt cho thật sạch sẽ. Nàng còn không quên bảo hắn:
- Này, ngươi mau thắp nến hộ ta cái. Chỉ có mỗi cây nến này tối quá đi mất thôi!
Nghe nàng nói vậy, cơ thể hắn tự nhiên chuyển động đi thắp nến cho nàng. Thắp xong, hắn mới thấy mình hôm nay bị điên hay sao ý. Không đâu lại đi nghe chỉ huy của nàng ta. Mà thắp nến lên xong hắn quan sát xung quanh căn phòng mới thấy thật khủng khiếp. Rốt cục nàng ta đã làm gì với căn phòng này vậy? Nghĩ là hỏi:
- Này, ngươi đã làm gì với căn phòng này vậy?
- À, cái đấy ý hả? Chỉ là tạo nền cho bức tranh kinh dị của ta thôi ấy mà! – Nàng vừa lau mặt vừa nói.
- Ngươi có phải là tiểu thư chỉ biết mỗi việc thêu thùa, ăn nằm và mấy thứ như cầm, kì, thi, họa thôi không vậy? – Hắn lòng đầy nghi hoặc hỏi, mang theo chút mỉa mai.
- Đương nhiên là không rồi! À mà còn việc này nữa! – Nàng thản nhiên trả lời và như nhớ ra điều gì đó nàng lại nói với hắn.
- Việc gì? – Hắn hỏi
- Ngươi và ta, tốt nhất không nên quan hệ gì! Việc ta thì cấm ngươi xen vào, việc ngươi ta cũng chẳng thèm nghĩ. Được chứ?- Nàng hỏi hắn
Hắn như suy tư gì đó rồi nói:
- « Nàng là thiếp của ta, nàng có quyền gì mà cấm ta quản việc của nàng? »