Chương 1: Cái thằng quỷ trời đánh nhà mi!

Xuyên Không! Hoa Khôi Tin Học Làm Thiếp!

Chương 1: Cái thằng quỷ trời đánh nhà mi!

Nàng-hoa khôi năm nhất của khoa tin học. Là người luôn được mọi người yêu mến và coi là thứ bảo vật trân quý nhất. Nàng đang sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc và tràn đầy niềm vui cùng người bố cực giỏi về lĩnh vực kinh doanh, người mẹ thì rất giỏi về lĩnh vực nghệ thuật-bà là họa sĩ, diễn viên và là một nhà thiết kế nổi tiếng. Nàng-Mi Vân được nhận tất cả tinh hoa từ bố mẹ nàng. Đang sống trong hạnh phúc và vui vẻ thì tất cả đã kết thúc. Hôm đó, nàng đang chuẩn bị đi tắm sau khi thằng em trai vừa bước ra khỏi nhà tắm xong. Thì lại bị trúng ngay cái trò đùa quỷ quái của nó. Nó bôi hết xà phòng bánh xuống mặt sàn và đế dép. Lúc nàng đi vào, không chú ý nên đã "XOẠC". Thực ra thì cái "XOẠC" này cũng "nhẹ" lắm. Chỉ là đầu thì bị đập vào thành cửa chảy máu be bét, chân thì bị bong gân, tay thì bị mảnh gỗ của cửa đâm thủng xuyên tay. Tóc tai thì tèm nhem, ướt hết cả lên do lúc ngã nàng đạp một phát thật nội lực vào cái chậu nước và trời xui quỷ khiến, cả chậu nước to ngập nước là nước đổ "ùm" hết lên nàng. Nàng nhắm chặt mắt, một bụng tức giận nói thầm trong lòng: "Cái thằng quỷ trời đánh nhà mi! Bà có ngày hôm nay tất cả cũng là tại mày! Còn cái lão thiên tặc kia nữa, còn giúp nó làm bà từ xui xẻo này đến xui xẻo khác. Hai thằng quỷ, bà sẽ không bao giờ quên chúng mày!". Rồi nàng tự nhiên không cảm thấy đau nữa. Thân thể nàng như đang dần trong suốt và rồi biến mất đi. Bố mẹ nàng thì đang chạy lại chỗ cái xác không hồn của nàng mà kêu lay nàng dậy. Thằng em thì biết cũng tất cả tại mình mà làm chị thành ra vậy nên cũng nhanh chóng đi gọi 115. Nhưng thực xin lỗi tất cả mọi người, con đi đây. Con sẽ không ở lại đây nữa rồi. Biết làm sao giờ, số trời đã định. Con có lẽ chỉ còn lần cuối cùng này nữa thôi để được ngắm nhìn mọi người. Bố, mẹ mong hai người sống hạnh phúc cùng em con. Xin ông trời hãy cho tôi khắc ghi những hình ảnh cuối cùng của bố mẹ và thằng em trời đánh này. Tôi sẽ mãi ghi sâu không bao giờ quên hình bóng của họ. Tạm biệt mọi người! Nói rồi nước mắt nàng lăn rơi. Nhưng những hạt kim cương nhỏ bé đó chỉ rơi vào một khoảng không vô định rồi biến mất.
Nàng vừa nhắm mắt xong thì tự dưng bên tai nghe thấy những tiếng trống, tiếng kèn rộn rã, vui tươi. Tiếng tung hô, hò hét của mọi người. Rồi cả thân thể nàng cũng đung đưa từ bên nọ sang bên kia. Cảm giác này thật chóng mắt quá đi thôi. Còn khó chịu hơn cả đi xe buýt nghẹt thở nữa. Nàng dần dần hé đôi mắt của mình ra. Đập vào mắt nàng là một chiếc rèm màu đỏ, nhìn xuống thân thể mình thì nàng đang mặc trên mình một chiếc bào phục màu đỏ với những đường nét sắc xảo, tinh tế khiến cho bộ váy này càng thêm lộng lẫy và lung linh. Nhưng trông bộ trang phục này có vẻ khá là cổ điển nhỉ? Nàng thầm nghĩ. Cảm thấy quá ngột ngạt, nàng hất rèm kiệu sang một bên, ngó cái đầu của mình ra ngoài. Ngắm khung cảnh xung quanh nơi đây, tất cả mọi thứ đều trông rất cổ. Chẳng lẽ nàng đã xuyên không? Bỗng tiếng nói của một bà mai béo ục ịch cất lên: "Tiểu thư, người không nên ngó đầu ra ngoài như vậy! Thật là không biết phép tắc!". Nghe vậy, nàng đành thò đầu vào trong. Đặt tay lên trán mình, nhắm nghiền đôi mắt lại. Một loạt kí ức của nguyên chủ ùa về trong đầu nàng. Nguyên chủ đây là con gái của một quan văn, nàng cầm, kì, thi, họa tất cả đều vô cùng tinh thông. Cũng là một trang tuyệt sắc giai nhân. Hôm nay chính là đại hỉ của nàng cùng với tên Thất vương gia kia. Hắn ta nổi tiếng là người "cấm dục", không bao giờ gần nữ sắc. Mặc dù trong vương phủ của hắn ta có hàng trăm thê thiếp, nhưng hắn ta lại không bao giờ động đến ai. Bất dĩ quá lần này hắn ta cưới nguyên chủ đều là do hoàng thượng ban chiếu chỉ cả thôi. Nguyên chủ vì biết mình phải cưới với một tên không yêu thương thê tử, lại lạnh lùng, tàn độc. Nghĩ quẩn nàng ta cắn lưỡi tự sát. Nhưng nàng ta cũng thật hồ đồ, lệnh vua là nghìn người phải nghe. Cho dù không nghĩ đến hạnh phúc của nàng thì cũng phải nghĩ đến cha mẹ nàng chứ. Tội này là tội tru di chứ chẳng chơi. Mà kì lạ là tên của nguyên chủ này lại giống hệt với tên của nàng. Cả họ lẫn tên không khác một thứ gì cả: Hoàng Mi Vân. Nhưng kệ thôi, được sống tiếp là tốt lắm rồi, ít nhân cái lão thiên tặc kia còn biết ý vẫn giữ lại cho nàng kí ức của thế kỉ 21. Nghĩ đến đây đôi mắt nàng lại lạc vào trong hơi sương, nàng thật sự rất nhớ rất rất nhớ gia đình của nàng. Những kỉ niệm vui vẻ, hạnh phúc mà ấm áp ấy cứ mãi trong đầu nàng. Nàng muốn giữ những mảnh kí ức nho nhỏ ấy như là báu vật của riêng mình vậy. Không ai được biết đến chỉ mình mình nàng mà thôi. Mà thôi đi, đã xuyên đến đây rồi thì làm tốt mọi việc ở đây chứ còn phải làm gì nữa đâu. Phu quân nàng – hắn ta là một tên "cấm dục" thì càng tốt, nàng sẽ không bị mất đi sự trong trắng của bản thân, đợi đến một lúc nào đó thì hưu hắn ta cũng được. Như vậy thì nàng vẫn sẽ còn cơ hội tìm kiếm người bạn đời của mình. Với lại bằng trí tuệ của người hiện đại thì chắc chắn rằng nàng sẽ làm vương phủ của hắn không náo loạn mới là lạ. Nghĩ thôi cũng đã thấy thỏa mãn rồi. Nàng nhắm mắt đi vào sự yên tĩnh mặc cho sự ồn ào, náo nhiệt bên ngoài.