Chương 5: Mua điện thoại

Sóng Gió Học Đường

Chương 5: Mua điện thoại

Chương 5: Mua điện thoại

Không lâu cả đám tới quán, vốn khách quen, vừa bước vào, bà Tư nói:

" Như cũ chứ."

Đạt ‘cá’ cười:

" Vâng u, nhưng nay thêm vài con cá chỉ vàng đi."

" Ok." Bà Tư nghe vậy hớn hở đáp........

Không lâu, bia ra, Đạt ‘cá’ cười:

" Anh em cốc đầu 100%, chúc mừng việc đánh bọn Tùng ‘sọt’."

" Được." Cả đám nhao nhao.

Uống xong, Đạt ‘cá’ cười:

" Đám ở đây bọn mày học tiếp không."

Bọn Long ‘béo’ cười:

" Đỗ đé* đâu được. Chắc về phụ ông bà già làm ruộng."

" Học nhọc cái thân….hết cấp 3 tao đi làm thuê."

…………
Đạt ‘cá’ than:

" Bọn mày sướng nhỉ, tao vẫn phải đi học. Chán chết."

Sơn ‘Ke’ - đám đàn em của Đạt ‘cá’, cười:

" Sướng nhất anh. Nghe nói cấp ba có bọn Nhật Tân, Hải Triều, Minh Hoàng......lên học. Tha hồ mà ngắm."

Nghe vậy, Đạt ‘cá’ yy vui sướng.

Nhìn vậy, Thạch có chút trầm ngâm, bởi nếu không nhầm lần này gặp cũng là lần cuối. Hai ngày sau Thạch theo chú. Khi trở lại, mỗi người một hướng, phần lớn đều làm ruộng, có gia đình không giầu cũng không nghèo. Đặc biệt, tệ nhất lại là Đạt ‘cá’, lúc đó vô công rồi nghề, không vợ không con, suốt ngày bia rượu. Sở dĩ tệ như vậy là do ông Sâm đột tử chết, để lại số tiền lớn. Nhưng Đạt ‘cá’ bị bọn đa cấp lừa, bán sạch nhà cửa. Sau này bị gài bẫy, bắt vô tù, ở một năm. Đi ra dựa vào số tiền bốn bà chị chu cấp, vật vờ qua ngày, đến cả vợ con cũng không có, gọi là bi con mẹ nó thảm luôn. Đang trầm ngâm, Đạt ‘cá’ vỗ vai:

" Nghĩ gì đó mày?"

Sau đó thở dài như hiểu, nói:

" Tao biết mày trong mắt bố mẹ là con ngoan trò giỏi, có cần lên cấp 3, học tiếp không. Tao nhờ ông già giúp cho. Mày cũng không ngại, tao nghĩ lên đó có kẻ quậy cùng thôi. Haha."

Thạch nếu như trước đây là gạt tay thẳng thừng, dù sao nên cũng học đéo gì? Thà ra ngoài sớm kiếm tiềm cuộc sống tự do tự tại. Nhưng giờ có hệ thống, cũng như trải qua cuộc sinh nhai biết khổ cực biết không biết có bằng cấp 3, khổ như nào, cao không với tới, tư duy chính vì vậy sớm thay đổi, cười:

" Mẹ. Không cần mày lo. Tao lên cấp ba được. Khi đó mày bảo ông già sắp xếp tao mày học cùng lớp."

Nghe vậy, cả đám cười lớn, Long ‘béo’ nói:

" Thạch, mày mới uống mà đã say ư?"

Thạch chửi:

" Thật mà, hôm đó ngồi cùng con bé ở Hưng Đạo, nó cho chép. Không cao nhưng chắc đỗ."

Cả đám ồ lên:

" M* kiếp, phúc đâu vậy. Đây là song hỉ lâm môn. Vừa vào cấp ba đã ôm gái đẹp."

" Nghe tị với mày đó Thạch.".......

Nghe tán dương, Thạch phổng mũi:

" Haha. Thường thôi, ai bảo ta phúc tựa Thạch Sanh."

Nhưng bỗng tên Đạt ‘cá’ cắt ngang ảo tưởng:

" Vậy mày muốn bà la sát cho trận à."

Thạch nghe vậy, biết Đạt ‘cá’ nói đến ai, là Khả Hân, có lẽ tên này yêu lắm cũng sớm nhất ra, chỉ có Thạch lúc đó ngu ngơ không hiểu. Nghĩ vậy, Thạch hắng giọng:

" Ừm. Vậy chuyện này bọn mày giữ kín cho tao."

Nghe thế, đám kia nhao nhao, có lẽ kích động hơn cả việc nghe tin Thạch vào được cấp 3:

" Ui. Đây là hoa nhài cắm bãi c** trâu."

" Tẩu tẩu có, anh Thạch giấu nghe vậy. Ra mắt anh em một bữa đi chứ.".............

Thạch cười:

" Được. Nay uống đi tao bao."

" Tốt." Cả đám hò hét.

Đợi đến gần trưa, cả đám ai nấy ngất ngưởng, Thạch nói:

" Bọn mày về trước đi. Tao cùng Đạt ‘cá’ ra ngoài chút. Đứa nào về, qua nhà bảo ông già là tao qua nhà chú Hoà chút."

Long ‘béo’ cười:

" Được, mày yên tâm.".........

Đợi cả đám đi, Thạch rút một điếu Thăng Long, hút phì phèo, nói:

" Mày có tiền không, tao vay."

Đạt ‘cá’ không cần biết Thạch làm gì, thoải mái đáp:

" Bao nhiêu."

Thạch trầm ngâm:

" Tầm vài trăm. Tao tính mua con điện thoại."

Đạt ‘cá’ cười:

" Được thôi, lên xe tao chở đi. Mà tại sao lại muốn mua? Trước tao bảo mày chê đắt mà."

Thạch trong lòng, muốn mua một chiếc có mạng 3G để tra thông tin, định hướng thêm tương lai. Nhưng cười trừ, nói:

" Chuẩn bị chính thức yêu Khả Hân, cũng sắm con để tán gái chứ."

Đạt ‘cá’ cười:

" Đúng là mới yêu. Haha.".........

Sau đó con xe bon bon chạy, rất nhanh tấp vào một cửa hiệu sang trọng nhất huyện, cuối cùng đến trước một cửa hàng gọi là khang trang nhất huyện. Hai chiếc loa đang vang lên bài hát quốc dân Liên khúc Audition – Thủy Tiên:

"Trong khúc nhạc say đắm, này anh ơi đến đây cùng em,

Mình bên nhau kề vai nhau tình đôi ta luôn luôn đậm sâu.

Baby xin anh đừng quay gót xin anh quên mau câu dối gian

Để cho em thôi suy tư ưu lo vì đã mãi có anh trong cuộc đời.


Có những lúc quạnh hiu, mình em chìm trong phố ***

Nhìn bao người tay nắm tay lòng em càng thêm nhớ đến anh.

Này này người em yêu sao nỡ ra đi quá nhanh

Để giờ đây riêng em cô đơn lòng mãi nhớ đến người.

Biết anh bây giờ nơi đâu

Và cùng vui bên ai vào giây phút này (về đi người hỡi),

Nỡ quên sao anh ơi lời yêu em đã trao,

Người yêu dấu hỡi, lòng em mãi nhớ ngày tháng em luôn có anh sánh vai,

Em đêm ngày mong nhớ một hình dung ở trong lòng em

Người bên em kề vai em bờ môi trao cho em nụ hôn."

Nghe một đoạn, Thạch nói:

" Bài này m quen không."

Đạt ‘cá’ cười:

" Nhạc Au tao lạ gì. Hát cho m vào câu này." Dứt lời, cất giọng ông ổng:

" Baby anh quay về đây nhé

Cho tim em vơi đi nhớ thương và tình yêu đôi ta không xa

vì giờ đã mãi có anh trong đời này

My baby~ I love you so much forever you and I

I love you oh~I love you so much forever you and I

My baby~ I love you so much forever you and I

I love you oh~I love you so much forever you and I

Vẫn nhớ ánh mắt, nhớ đôi ngày nào bên anh

Và nụ cười tươi xinh của người

Vẫn nhớ những lúc bên em mình kề vai nhau

Oh cuộc đời ôi sao tuyệt với oh.

Trong tim anh chỉ yêu riêng 1 mình em

Mà người nào đâu hay biết tới.

Và có những lúc trong mơ gọi thầm tên em

Vì giờ người xa anh thật rồi."

Nghe đoạn, Thạch lắc đầu:

" Hát như m, t hát hay hơn."

Nói xong hát:

" Please tell me why? Sao em ra đi không một lời nói?

Please tell me why? Con tim anh không sao quên được người.

Please tell me why? Cho anh hay sao em lại đành nói

Lời chia tay khi biết anh vẫn luôn luôn thật lòng yêu em

Và thâm chờ mong em trở về.

………………….

………………….."

Đạt ‘cá’ nói:

" Hay." Vừa nói vừa bước vào, Hùng ‘trọc’ chủ quân cười:

" Hôm nay việc gì mà rồng lại đến nhà tôm vậy."

Đạt ‘cá’ nói:

" Em dẫn thằng bạn chí cốt đến mua con điện thoại, anh có mẫu nào tốt nhất, giới thiệu cái. Đầy đủ phụ tùng, sim, sạc, tai nghe luôn."

Hùng ‘trọc’ sáng mắt, nói:

" Đợi anh chút."

Lúc sau cầm một con đi qua, cười:

" Đây là con Nokia C3, trang bị máy ảnh 2MP, màn hình màu chuẩn và hỗ trợ thẻ nhớ ngoài lên tới 8GB. Kết nối được Wifi. Pin Li-Ion 1320 mAh có thể tháo rời (BL-5J). Thời gian nói chuyện lên đến 7 giờ. Đây là mẫu mới nhất, anh vừa nhập từ Hà Nội về."

Thạch đang chán ngán, bởi vốn quen smart phone màn hình cảm ứng, nhìn những con kiểu cũ này, Thạch vốn không thiện cảm, cũng không nghe rõ. Bên kia Đạt ‘cá’ cười:

" Được. Nạp em 100k luôn. Mà tổng bao nhiêu?"

Hùng ‘trọc’ đáp:

" Chỗ chú, quen biết anh bán nguyên giá. 3tr."

Nghe con số đó, Thạch giật mình, bởi con số này hiện nay là đủ mua nổi con xe, làm vô cùng nhiều thứ, lắc đầu:

" Con rẻ hơn đi."

Đạt ‘cá’ cười:

" Anh cứ gói lại cho em."

Thạch định nói, Đạt ‘cá’ cắt ngang:

" Coi như quà tao tặng mày đỗ cấp 3 đi. Anh em sau cùng hỗn."

Nghe vậy, Thạch biết Đạt ‘cá’ dù cười, nhưng quyết đã quyết, đành gật đầu:

" Được thôi." Nhưng vẫn quay nhìn Hùng ‘trọc’:

" Hàng mới có bảo hàng chứ. Bao lâu anh."

Hùng ‘trọc’ cười:

" Thằng này rõ cẩn thận, yên tâm 1 năm. Hỏng hóc qua anh thay miễn phí."

Thạch gật đầu:

" Vậy đưa em test xem."

Hùng ‘trọc’ đưa sang, Thạch cầm lấy thao tác một hồi, ấn vài mã kiểm tra, gật đầu:

" Ok, anh gói lại cho em."