Chương 8: Nụ hôn đầu

Sóng Gió Học Đường

Chương 8: Nụ hôn đầu

Chương 8: Nụ hôn đầu

Không lâu, Khả Hân đi xuống, cười:

" Tưởng quên mất mình rồi chứ."

Thạch ngượng ngùng:

" Mấy hôm bận quá, vụ mùa mà. Nay có thời gian mới sang báo với cậu là mình cũng thi đỗ." Rồi đưa giỏ hoa qua ra, nói:

" Đây coi là một chút quà cảm ơn. Mà hôm đó chị xem hộ, mình cũng chưa biết Khả Hân được bao nhiêu?"

" 28 điểm." Khả Hân bình tĩnh đáp. Thạch há hốc:

" Học bá đúng là học bá…."

Khả Hân cười:

" Thạch cũng cao mà, tôi còn tý bị vượt qua đây. Khi đó ngượng ngùng chết."

Thạch đáp:

" Hôm đó may mắn, chắc ông trời không muốn chia cách hai ta."

Rồi cười hắc hắc:

" Mà không biết hôm trước không biết cậu bảo thi đỗ có quà đặc biệt. Không biết là gì."

Khả Hân gương mặt khẽ đỏ, nói khẽ:

" Vào nhà đi. Đứng mãi ngoài này cũng không tiện."

Thạch gật đầu, dắt xe vào, Khả Hân đóng cửa. Đến phòng khách, không thấy ai, Thạch nói:

" Bác Liên (- mẹ Khả Hân) không có nhà ư."

Khả Hân lắc đầu:

" Mẹ vừa đi chợ, chắc lắt về." Rồi ngượng ngùng, tiếp:

" Mà Thạch nhắm mắt lại đi. Mình tặng quà."

Thạch nghe vậy, nhắm mắt, nhưng dù vậy cũng cảm nhận thấy một thân thế kéo sát, chậm chậm hơi thở của hai dần gấp gáp. Khi đôi môi của Khả Hân vừa chạm vào má, cả thân hình Thạch như điện giật. Thật lâu mở mắt, thấy Khả Hân đầy mặt ngượng ngùng. Thạch không biết từ đâu lấy dũng khí, nói:

" Cậu làm người yêu mình nha."

Khả Hân đỏ ửng, cúi gầm đầu thủ thỉ:

" Phải xem Thạch thái độ như thế nào đã."

Không khí lại tiếp tục lâm vào ngượng ngùng. Thạch mở miệng:

" À mà mình chưa có số cậu, cậu có thể cho mình xin số được không."

Khả Hân ngạc nhiên:

" Ồ cậu dùng điện thoại rồi ư?’

Thạch gật đầu:

" Đây là quà được tặng nhân việc thi đỗ. Giờ có thể nhắn tin hàng ngày với cậu rồi."

Khả Hân cầm lấy, gõ số mình, sau đó lưu ‘Hân xinh gái’ xong đưa lại cho Thạch:

" Mà thứ hai, nhận lớp mới. Thạch nhớ qua đón mình nha."

Thạch cười:

" Ok."

Sau đó trò chuyện hồi, chủ yếu Thạch huyên thuyên, khiến Khả Hân cười lăn lộn. Dần dần đến trưa, hai đứa trẻ mang một tâm trạng riêng, rời đi.

……………….

Thứ hai, có nhiệm vụ cao cả đón ‘người đẹp’, Thạch đi ngủ từ rất sớm. Chuông vừa reng reng 5h, Thạch đã vùng dậy, theo thói quen chửi rủa một hồi nhưng không thấy hệ thống hồi đáp. Thạch bắt đầu đi làm công việc cá nhân. Vừa ra chị Nguyệt Minh đang quét sân, thấy Thạch, kinh ngạc:

" Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư??"

Thạch đáp:

" Nay buổi đầu, hồi hộp nên đi sớm chút. Mà chị để đấy, chốc em quét cho."

Nguyệt Minh lắc đầu:

" Để ông quét một nhát đến tai, hai nhát đến gái, thà tôi tự quét còn hơn."

Thạch cười hắc hắc:

" Vậy nha, đây là em muốn giúp chị không cho đấy. Sau đừng bảo bố mẹ là em lười làm."

…………

Bữa sáng Thạch ăn vội vàng, bà Hiền thấy vậy, mắng:

" Ăn chậm lo lâu. Vội vàng khéo nghẹn đó."

Thạch còn chưa đáp, Nguyệt Minh đã chen:

" Ui mẹ, con trai cưng của mẹ còn đi đón gái. Haha."

Thạch đỏ bừng, bà Hiền lắc đầu:

" Học lo học vào. Không học sau này cạp đất mà ăn thôi."

Thạch đàng vâng dạ.

…………..
Tầm 6h30, Thạch đã đến nhà Khả Hân, cầm điện thoại:

" Alo. Hân ra đi. Mình đến rồi."

Khả Hân đáp:

" Cậu đợi mình chút, ra ngay đây."

Không lâu, Khả Hân trong tà áo dài trắng, làm tôn dáng, ngắm nhìn, khiến Thạch hộc máu mũi, Khả Hân ánh mắt vui sướng, đưa khăn mùi xoa qua nói:

" Lau đi." Rồi hỏi tinh nghịch:

" Mà sao sáng sớm đã chảy máu vậy, bệnh ư."

Thạch cầm lấy lau đi vết máu, đáp:

" Tại Khả Hân đẹp quá. Đúng là như tiên nữ giáng trần."

Khả Hân khẽ đỏ, ngồi lên phía sau, nói:

" Đi thôi không muộn."

Thạch gật đầu.

……………

Bắt đầu vi vu, còn khá sớm, nên cả hai chậm rãi đi. Đang đi vướng một khúc đường gập gồ, Khả Hân tay khẽ bám lấy vòng eo, khiến Thạch giật mình, bầu không khí ngượn ngùng, cứ như vậy hai người lặng lẽ đến trường. Xuống xe, Khả Hân nói:

" Cậu vào lớp nào?"

Thạch đáp:

" Hình như 10A6. Còn cậu?"

" Mình 10A1, vậy có gì về đợi mình ở cổng nha." Khả Hân đáp.

Thạch gật đầu:

" Ok."

Dứt lời, Thạch lao mình tới lán xe để cất. Nhìn bóng người đi xa, tim Khả Hân bỗng đập rộn, hình ảnh bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa trắng hiện ra, Khả Hân khẽ cười. Đúng lúc này, Thanh Lan – đứa bạn thân của Khả Hân đi tới, cười:

" Bọn mày thành một cặp rồi ư. Tao cũng không ngờ hắn lại có thể thi đỗ. Đúng là sức mạnh tình yêu."

Khả Hân ngượng ngùng:

" Chưa. Phải thử thách chút đã."

Thanh Lan gật đầu:

" Haha. Tao tưởng mày bị tình yêu làm mờ mắt cơ. Con trai phải cho chút vất vả mới khiến bọn chúng trân trọng. Mà gần đến giờ rồi vào lớp thôi. Tao với mày lại cùng một bàn nha."

Khả Hân gật đầu:

" Ừm."

Dứt lời cả hai sóng bước đi vào.

…………..

Bên kia, Thạch vừa dựng xe đã thấy Đạt ‘cá’ đi tới, không phải là xe máy mà một con xe đạp, Thạch ngạc nhiên:

" Hôm nay trở giời ư?"

Đạt ‘cá’ lắc đầu:

" Trường cấm đi xe máy. Ông già đe, không cho mang đến trường, nếu vi phạm bị tịch thu luôn. Đành phải lóc cóc con xe đạp thôi."

Thạch cười:

" Đạp cùng cho vui. Mày chưa nghe à. Nhớ khi xưa anh chở em/Trên chiếc xe đạp cũ,/Áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè./Nhớ khi xưa bao mộng mơ,/Trên chiếc xe đạp cũ,/Dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu."

Đạt ‘cá’ giật mình:

" Eo ôi nay còn thơ nữa. Mà bài này mới à, tao chưa nghe."

Thạch cười:

" Tán gái phải có chút thơ mới đổ được. Bài này tao tự sáng tác, mày chưa nghe thấy là phải."

Đạt ‘cá’ lắc đầu:

" Thôi thôi. Tài nghệ mày tao lạ thừa. Mà đám kia có mày với tao vô à. Chán nhỉ."

Thạch nói:

" Mỗi đứa thích một kiểu, kệ thôi. Không học cùng nhưng cuối tuần rảnh vẫn tụ tập được mà."

Đạt ‘cá’ nhìn qua đồng hồ, nói:

" Còn chút thời gian mới vào. Ra làm cái bánh mì. Sáng dậy muộn chưa kịp ăn gì."

Thạch đáp:

"Ok."

……………

Thế là hai đứa, nhanh chân chạy ra cổng. Nhưng ‘ầm’ bỗng một chiếc xe phóng từ ngoài lao tới, đâm trực diện vào hai đứa, may mắn, cả hai sớm đoán trước tránh thoát, trong đó Thạch đen nhất ngã xuống đường đất, nên chỉ bẩn chút quần áo, Đạt ‘cá’ thấy vậy, nắm lấy tên đô con, quát:

" Mẹ kiếp mày đi không có mắt ư?"

Lâm ‘Thộn’ cũng không vừa, trừng mắt:

" Không phải xe tao không có mắt mà là chính bọn bay. Chiếc xe to lù lù không thấy ư?"

Đạt ‘cá’ chửi:

" Mẹ kiếp. Mày đây là thích chết ư."

Dứt lời, nhặt một cành cây định phang tới. Lúc này, Thạch phủi bụi đứng dậy, giữ lấy tay, nói:

" Mới vào, giữ ý chút. Tao xử lý cho." Rồi nói nhỏ:

" Mày ở sau, đợi tao nói chuyện, mày quay lại."

Đạt ‘cá’ dù không hiểu, gật đầu.

………………

Thạch tiến lên, đứng vị trí che được tầm nhìn Lâm ‘thộn’ với Đạt ‘cá’, nói:

" Đây là cấp 3, nghiêm cấm đi xe máy. Mày to gan vậy mà dám đi. Ngoài ra vừa nẫy mày là cố ý đâm bọn tao đúng không."

Lâm ‘Thộn’ hết hàm:

" Tao thích đi thì đi, bác tao là hiệu trưởng trường này, sợ bố con thằng nào. Mà tao đây đang hận là không đâm chết chúng mày."

Thạch cười:

" Ok. Dừng thôi, mày lưu video đó tải lên Drive, tý giao nộp cho công an. Tội cố ý mưu sát ít nhất cũng vài năm tù. Vua quan cũng không thể trên luật pháp được."

Đạt ‘cá’ ăn ý:

" Ok." Dứt lời cất con điện thoại đi.