Chương 10: Thù thành bạn

Sóng Gió Học Đường

Chương 10: Thù thành bạn

Chương 10: Thù thành bạn

Vừa kết thúc, Thạch vội chạy tới căng-tin, nơi này cũng khá giống với kiếp trước(hắn từng có một lần đến đưa đồ cho chị Nguyệt Minh). Thạch mở tủ lạnh, cầm lấy hai lon nước, bước đến quầy, nói:

" Chị ơi, thanh toán cho em với."

Thật nhanh, một người bước đến, không phải là bà cô, mà là một người con gái tầm 23,24, mặc một thân váy liền màu xanh, toát lên một dáng dấp cực phẩm, không thua kém Triệu Khả Vy lúc này, nhìn vậy Thu Thảo khẽ che miệng cười, đáp:

" Của em hết 5000."

Thạch khẽ nuốt nước bọt, móc từ trong túi ra, đưa tới:

" Em gửi."

Dứt lời, nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng người đi, Thu Thảo nở nụ cười, nói:

" Thật thú vị."

Đúng lúc này, từ trong phòng Hà Phương (- con bà chủ căng-tin, bạn thân Thu Thảo) bước tới, thấy ánh mắt của đứa bạn, trêu chọc:

" Uầy. Bạn tôi chả nhẽ tìm được định mệnh đời mình ư, cần tôi tìm thông tin cho không."

Thu Thảo lắc đầu:

" Chỉ cảm thấy tên này có chút khác lạ thôi. Còn xinh đẹp như tôi, chỉ cần ngoắc tay là có người theo đuổi, đâu cần vất vả vậy."

Hà Phương đáp:

" Đúng vậy. Mà đợi lát nữa mẹ tôi về, chúng ta về khách sạn. Vừa gọi điện cho thằng Nam (- con ông Bí thư tỉnh) rồi, chốc nó sẽ đến đón."

Thu Thảo gật đầu, nhưng trong lòng có chút suy ngẫm...........

Bên kia, Thạch nhanh chóng tìm tới chỗ Khả Hân, lúc này nàng đang rảo bước cùng Thanh Lan, Thạch cười hi hì, đưa hai lon nước lại, nói:

" Hôm nay trời có chút oi, ngồi lâu cũng mệt, hai cậu cầm lấy uống cho đỡ khát."

Thanh Lan cười:

" Ui.....ui....hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư. Cậu mua đồ cho tôi."

Phải nói là mặc dù ‘thân thiết’ cùng Khả Hân, nhưng Thạch - Thanh Lan, cứ gặp nhau là đấu khẩu. Thanh Lan cầm lấy, ánh mắt khẽ đảo qua Thạch cùng Khả Hân, híp mắt:

" Định mua chuộc tôi ư. Nhưng hôm nay không có cửa nha, Khả Hân chốc nữa sẽ đi cùng tôi có việc. Sau đó tôi đưa cậu ấy về nhà. Cậu về trước đi."

Còn không đợi Thạch đáp, đã nhanh chóng kéo tay Khả Hân đi xa.........

Được một đoạn, Khả Hân nhíu mày:

" Cậu làm vậy có chút quá quắt, dù sao Thạch cũng mua cho chúng ta."

Thanh Lan lấy ngón tay chỏ chỏ vào trán Khả Hân, nói:

" Thử thách nho nhỏ, không thể để hắn có được mọi thứ quá dễ dàng. Newus như này mà đã từ bỏ, thì lên dứt sớm, sau này không nhờ vả được đâu."

Khả Hân cười:

" Cậu làm như từng trải qua hết vậy."

Thanh Lan vỗ ngực:

" Tất nhiên, Ai bảo tôi là bách khoa toàn thư chứ. Chuyện này trên mạng nói đầy, cậu cũng lên tìm hiểu, tránh sự bỡ ngỡ."

Biết Thanh Lan chuẩn bị màn giáo huấn, Khả Hân vội nói:

" Vậy cậu đi lấy xe đi, tôi đợi ở đây. Chúng ta đi không muộn."

" Được." Thanh Lan đáp..............

Do nhà trường cấm, nên ai đi xe máy thường lác luật, gửi ở một nơi cạnh trường, rồi đi bộ vào. Phải nói gia cảnh của Thanh Lan cũng không thua kém Khả Hân mà có phần tốt hơn. Đợi Thanh Lan khuất, Khả Hân nhanh chóng lôi ra điện thoại, nhắn:

" Xin lỗi Thạch nha. Mình có việc phải đi cùng Thanh Lan chút. Mà cảm ơn Thạch về chai nước nha."

Rất nhanh, Thạch hồi đáp:

" Hihi. Cậu cứ đi chơi đi, có gì báo mình nha. Mà mai buổi học đầu, mình lại qua đón nha."

Khả Hân ngượng ngùng:

" Mai mình tự đi vậy, hôm nay mặc áo dài có chút không tiện nên mới nhờ Thạch. Chứ ngày nào cũng bắt Thạch vòng vậy, mệt chết."

Thạch cười:

" Được phục vụ cậu là niềm vui của mình."

Khả Hân nhìn Thanh Lan đang tới, nhắn đáp:

" Quyết định vậy nha. Mình đi chút. Về sẽ nhắn tin."

Rồi cất điện thoại đi, Thanh Lan cũng tiến tới, dừng lại, nói:

" Lên thôi. Hôm nay khai giảng sale đặc biệt."

Đợi Khả Hân an vị, Thanh Lan rít ga, cả con xe cấp tốc biến mất.........

Bên kia, thấy Khả Hân đi, Thạch cũng nhét điện thoại vào túi, quay người ra lán xe. Đạt ‘cá’ ngồi chồm hồm trên xe, nói:

" Nước của tao đâu?"

Thạch ngạc nhiên:

" Nước nào."

" Vừa mày đi mua tao bảo mua giúp." Đạt ‘cá’ lắc đầu:

" Nhìn bộ dạng này, mày lại là vì gái mà quên bạn rồi. Mà đi chơi game không, nay cũng về sớm."

Thạch gật đầu:

" OK."...........

Hai người nhanh chóng đạp xe, vòng theo con ngõ nhỏ đi tắt đến quán game. Phải nói luật định rất nghiêm, nên các quán game hầu hết đều cách trường 1km, đây cơ hồ là hạn chế tối đa việc học sinh trốn học chơi game. Nhưng cả hai vừa ra khỏi, đã thấy phía không xa, Lâm ‘thộn’ bị một đám mình đầy xăm trổ chặn, trong đó kẻ đứng đầu là thủ lĩnh Sơn ‘Cave’, quát:

" Mày thích nhìn đểu bọn tao không."

Lâm ‘thộn’ vẫn ánh mắt khinh khỉnh đáp:

" Bọn mày là thá gì mà tưởng tao nhìn. Mau cút ra cho tao đi."

Sơn ‘Cave’ cười lạnh:

" Á à. Thằng ranh con, mày dám láo. Bọn bay, xông lên đánh cho tao."

Nhưng vừa dứt lời, bỗng Thạch giọng oang oang:

" Alo, chú công an ạ. Ở đây có đánh nhau."

" Vâng. Địa chỉ là......"

Tên đại ca điên tiết, quát:

" Mẹ mày, lên đánh cả hai bọn nó cho tao."

Nhưng bỗng một tên tiểu đệ thầm thì:

" Đại ca đi thôi, khéo công an thật. Tên Đạt ‘cá’ kia nổi danh làng Muội, bọn em từng vài lần hỗn chiến trong quán nét. Hắn dù bị bắt nhưng nhanh chóng được thả, chắc chắn có tay với công an. Chúng ta động vào, bị công an dây dưa, không quá tốt với chúng ta hiện tại."

Sơn ‘cave’ ngẫm lại, hừ lạnh, nhìn Lâm ‘thộn’:

" Coi như mày may mắn. Đi thôi."............

Thấy đám người kia rời đi, Lâm ‘thộn’ cũng xụi sơ, Đạt ‘cá’ tiến lên, vỗ vai:

" Tưởng mày thế nào, ai dè cũng vậy. Sau không cứng được thì đừng làm bộ, kẻo mang hoạ vào thân."

Lâm ‘thộn’ không còn dâng vẻ ban sáng mà hiền thuận gật đầu, bởi vừa nãy hắn đã xác định ăn đập, có vài người đi qua nhưng không ai lên tiếng. Dù sao thời điểm này, không ai quá muốn đụng vào rắc rối. Thật không ngờ, hai người này cứu hắn. Đang trong lúc, Lâm ‘thộn’ miên man, Thạch lắc đầu:

" Sớm rời đi chỗ này, qua quán bà Tư ngồi nói. Tao thấy bọn này không đơn giản."

" Ok." Hai người đáp.

Việc Thạch lựa chọn vậy là do giờ nơi này không có camera, đám kia nếu liều ăn nhiều rất có thể cả ba ăn đủ............

Rất nhanh, ba người đến quán bà Tư, gọi ca bia cùng vài món quen thuộc. Cả ba tâm sự, đặc biệt Lâm ‘thộn’ có vẻ lần đầu uống, vừa ba cốc đã bắt đầu luyên thuyên, kể về bản thân, vừa kể vừa khóc. Thạch nghe có chút đồng tình, nói:

" Mày sau này theo bọn tao lăn lộn. Chứ mày loại có tiền -nhà giầu mới nổi, không có sức tự vệ thì sớm cũng gặp chuyện chẳng lành."

Lâm ‘thộn’ gật đầu:

" Cảm ơn."

Thạch nói khẽ Đạt ‘cá’ lấy toàn bộ tiền lúc sáng trấn, đưa sang:

" Ban đầu chưa quen. Trấn lột chút. Giờ là anh em, mày cầm lại lấy."

Lâm ‘thộn’ quả quyết lắc đầu:

" Không. Hai người cầm lấy, coi như phí gia nhập, nếu hai người trả thì không coi thằng Lâm này ra gì."

Nghe vậy, cả hai đành đút túi lại, Thạch nói:

" Tao biết hai bọn mày rất muốn đi xe máy đi học, nhưng tránh quá phô trương, tao nghĩ mai đi thì mang đến quán bà Tư gửi, rồi đi bộ tới. Từ đây qua trường cũng không xa."

" Ok." Cả hai đáp. Sau đó Thạch đàm phán với bà Tư sẽ lấy 50k một tháng/1 xe. Ban đầu còn không nhận dù sao Đạt ‘cá’ là khách quen. Nhưng Thạch biết quen đâu thì có tiền mới có trách nhiệm. Một hợp đồng đơn giản phác thảo. Hai người có thể gửi chỗ như Thu Thảo sát vách trường luôn. Nhưng Thạch muốn gửi đây, là muốn kết giao, cùng mượn tiếng. Nhìn bà Tư hiền lành vậy, nhưng là trùm ‘độ’ cùng buôn ‘hàng’. Việc này gần như không ai biết, cho đến tận 10 năm sau, Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý (C04 - Bộ Công an), phối hợp Cục Ðiều tra chống buôn lậu (Tổng cục Hải quan) triệt phá đường dây tội phạm lớn nhất Đại Việt, mọi người mới vỡ lẽ. Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, còn việc bà Tư ‘qua mặt’ lâu vậy là sự cảnh giác, cùng hệ thống phân cấp đặc biệt, rất ít người có thể biết được thân phận ba Tư. Chỉ biết giang hồ có một lời cấm kị, không được làm ăn phi pháp ở Thị trấn vương x3(điều quan trọng nói ba lần.)