Chương 25: Đầu gối chẩm

Vô Hạn Đăng Nhập

Chương 25: Đầu gối chẩm

Nghe được câu hỏi của của Long Vũ, Chu Ngọc lập tức tháo xuống chiếc vòng trên cổ tay, nhẹ nhàng đem nó tách thành một đoạn dây nhỏ, sau đó xé đi một đầu dây, bên trong lấp lóe một ít bạch sắc phấn vụn.

Chu Ngọc lại lấy thêm một cốc nước, cẩn thận đem bạch phấn thả vào cốc. Bạch phấn vừa vào cốc lập tức tan biến không dấu tích, không để lại một điểm manh mối, xem Long Vũ cả người sợ hãi.

Kết thúc một loạt hành động, Chu Ngọc đem cốc nước đẩy về phía Long Vũ, chỉ tay vào nói.

"Bên trong cốc này là loại thuốc thử đặc biệt, người thường uống vào thì không sao, thậm chí còn có ích, nhưng nếu năng lực giả uống vào sẽ bị cưỡng chế đẩy khỏi cơ thể toàn bộ nguyên năng, tiếp theo hai tiếng đồng hồ không thể tụ tập lại. Chỉ cần ngươi uống nó mà không xuất hiện dị trạng, ta hứa sẽ tin tưởng và chính thức xin lỗi ngươi."

Nhìn Chu Ngọc khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thành khẩn, Long Vũ cảm nhận được thật sâu ác ý.

Lại nhìn qua cốc nước đặt trước mặt, Long Vũ vội kêu gọi Sáng Thế

" Sáng thế, Sáng thế ngươi có phát hiện nơi đó của nàng có dấu thuốc không?

Sáng thế lần này giọng không cợt nhả, thậm chí còn tương đương nghiêm túc trả lời

"Có, không những thế, ta còn phát hiện ít nhất ba loại thuốc khác nhau trong túi sách, khuyên tai cùng gọng kính của nàng ta. Do ban đầu chúng không tỏa ra năng lượng giao động, ta lại gặp chúng lần đầu tiên nên chỉ coi chúng là bình thường vật liệu."

Long Vũ ngẩng đầu lên nhìn Chu Ngọc, đánh giá nàng từ đầu tới chân như lần đầu tiên quen biết nàng vậy

" Còn gì nữa không, ta không tin nàng chỉ có thế, nàng còn cần ít nhất một thủ đoạn bảo mệnh cùng trực tiếp chiến đấu năng lực nữa."

Sáng thế đem lực cảm ứng phóng đại nhất, sau đó cười khổ nhắc nhở

"Lần này chúng ta xui tận mạng rồi, ngươi tự mình cẩn thận, nàng trên thân thể có ít nhất hai nơi cho ra cao năng lượng phản ứng, bảo thủ đoán chừng là ngưng nguyên cảnh cấp bậc lực lượng."

Long Vũ chất vấn

"Ngươi cái phá kim tự tháp làm sao không nói sớm cho ta, giờ phút này nhắc nhở thì có tăc dụng gì?"

Sáng thế không chịu trách nhiệm trả lời " Ta đang bị trọng thương, năng lực suy yếu lợi hại, cấp độ ngưng nguyên cảnh cũng cần hết sức mạnh mới nhận ra được. Ngươi dù chất vấn ta cũng hết cách rồi."

Long Vũ vẫn không chịu nhận sự thật

" Lần đầu trong kiếp này động tâm, vốn muốn tìm một ngoan ngoãn nhuyễn muội tử, ai ngờ giắt về một đầu tiểu lão hổ. Không lẽ ông trời cũng không muốn thấy ta lập hậu cung."

Trong lúc Long Vũ ai thán ông trời bất công, Chu Ngọc trước tiên không bình tĩnh ngồi đợi " Sao vậy, chỉ cần ngươi uống nó là có thể chứng minh trong sạch, có gì phải chần chờ, hay ngươi... chột dạ."

Ngửa đầu nhìn cái này tự mình cảm giác tốt đẹp nữ nhân, Long Vũ lắc đầu đẩy ra cốc nước " Thật xin lỗi, ta sẽ không uống nó đấy. Ngươi có sự kiên trì của mình, ta cũng có điều ta muốn tuân thủ, ta sẽ không đem vận mệnh mình giao cho một người xa lạ. Nhất là khi người đó vừa chứng minh, bản thân hoàn toàn không phải là người ta nhận biết lúc đầu."

Chu Ngọc hơi chút cấp thiết, " Sao ngươi có thể như vậy, nếu ngươi không chịu uống, chúng ta có thể sau này làm bạn đều không được."
Long Vũ vẫn lắc đầu " xem ra ngươi vẫn không hiểu vấn đề rồi, người cố chấp ở đây hiện tại không phải ta, mà là ngươi. Ta thừa nhận ban đầu ta đã hơi yêu thích ngươi, nhưng không phải vì lí do đó ta chấp nhận uống một thứ không biết là gì từ một người xa lạ."

Nghe tới chữ người xa lạ, Chu Ngọc hơi bình tĩnh lại, giọng nói hòa hoãn hỏi. " Vậy tại sao ban đầu ngươi đồng ý thử?"

Long Vũ tương đương bất đắc dĩ " Ta chỉ nghĩ rút máu hay quan sát thân thể là được, đâu nghĩ rằng phải uống thứ này."

Chu Ngọc nhẹ giọng giải thích "Những phương pháp đó không thể nào tra ra một năng lực giả quyết tâm giấu diếm trong cơ thể mình nguyên năng."

Tránh qua không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Long Vũ quyết tâm nói

"Ta sẽ không uống thứ đó đấy, nếu ngươi không có phương pháp kiểm tra khác... thì cửa ra ở kia, ngươi có thể đi rồi."

Chu Ngọc thấy hắn kiên quyết như vậy cắn cắn đôi môi, nàng từ nhỏ đã không có mấy người bạn, cũng không muốn mất đi người bạn mới này. Liếc mắt nhìn qua cốc nước trên bàn, mắt Chu Ngọc lóe qua vẻ quyết đoán.

Nàng đứng dậy khóa cửa phòng lại, mang thêm một chiếc cốc khác đặt trên bàn, chút một nửa lượng nước sang chiếc cốc không, sau đó đẩy một chiếc về phía Long Vũ, chiếc còn lại chính mình cầm. Nàng nói

"Ngươi nếu không tin tưởng ta, mà ta lại lo lắng ngươi tiếp cận ta có ý nghĩ khác, vậy đây, mỗi người một nửa. Như vậy liệu có bỏ đi sự lo ngại của ngươi không."

Nhìn nàng ánh mắt quật cường, hai nay nắm tới trắng bệch, hàm răng gắt gao cắn đôi môi, Long Vũ mềm lòng.

"Vì một người mới gặp làm như vậy, ngươi không thấy hối hận sao."

Chu Ngọc lắc đầu, " nếu là vì bạn của ta, xứng đáng."

" Sáng thế, nếu cốc nước đó có vấn đề, ngươi có phương pháp nào không."

Sáng thế im lặng một chút rồi mới nói " Ta chỉ còn một phần năng lượng cuối cùng, nếu ngươi nhất định phải uống nó, có chuyện xảy ra ta sẽ đem ngươi truyền tống đi. Nhưng ta sẽ phải ngủ say một thời gian tụ tập năng lượng."

Nghe vẫn không phải vô pháp phản kháng, Long Vũ tâm một hoành, cầm lên chiếc cốc. Nhìn thẳng vào Chu Ngọc.

"uống"

Chu Ngọc cũng giơ cốc lên "Uống"

Ngay khi hai người vừa chút hết cốc nước vào cổ họng, một cơn choáng váng ập tới, Long Vũ chỉ kịp có ý nghĩ cuối cùng "Ta biết, quả nhiên không đơn giản như vậy". Gắng gượng cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, Long Vũ mãi tới khi thấy Chu Ngọc ngược lại trên ghế xa lon mới yên tâm nhắm mắt thiếp đi.



Sáng sớm, Long Vũ từ khi tới thế giới này đã trải qua không ít cái sáng sớm, nhưng không có một cái nào thoải mái như sáng hôm nay. Cảm thụ phía sau đầu mềm mại, Long Vũ cọ cọ hai cái muốn tiếp tục lại giường, đột nhiên hắn cảm thấy không đúng.

Một mùi thơm thản nhiên truyền vào xoang mũi, kí ức đêm qua ùa về: Thư viện, ở chung, năng lực giả, thuốc thử,... hết thảy tập trung vào một nhân vật duy nhất " Chu Ngọc".

Long Vũ mở choàng mắt định đứng dậy, một đôi tay êm ái khẽ ngăn lại hắn, sau đó, phía sau đầu hắn lại một lần nữa lâm vào mềm mại.

Long Vũ ngước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đón ánh ban mai toát ra từng tia quyến rũ cười khổ.

"Ngươi trông không giống vừa mới tỉnh dậy người."

Chu Ngọc gật đầu "Ta tỉnh lại từ đêm qua."

Long Vũ nụ cười khổ càng đậm thêm " Ta rõ ràng đã xem ngươi uống xong mới ngã xuống."

Chu Ngọc con mắt né qua vẻ giảo hoạt, "Ta trước đó uống xong giải dược."

Long Vũ hỏi " Ta tưởng đó chỉ là thuốc thử."

"Kết hợp cường hiệu thuốc mê, tránh cho trường hợp người uống thẹn quá thành giận." Chu Ngọc có hơi xin lỗi nhìn Long Vũ.

Hắn cũng không quan tâm ánh măt ấy, Long Vũ nghi hoặc hỏi "Ngươi không sợ ta biết sự thật sau sẽ tức giận tuyệt giao vơi ngươi sao?"

Chu Ngọc khẽ đem mấy sợi tóc nghịch ngợm vuốt về phía sau thùy tai, khẽ cười nhìn Long Vũ

" Ta không phải đang chuộc tội sao, ngươi là người đầu tiên hưởng thụ nó nha."

Hóa ra lúc này Long Vũ đang gối lên đôi đùi dẹp thon dài của Chu Ngọc, mùi hương vừa rồi cũng chính là từ nàng tỏa ra.

Trong lòng hơi hơi kích động, đầu gối chẩm cái gì kiếp trước cũng mới từ sách đọc qua, tự thân nghiệm chứng hay lại là lần đầu. Nhưng Long Vũ vẫn giả bộ có chút tức giận

"Như vậy còn không đủ làm ta nguôi giận."

Chu Ngọc khuôn mặt có chút hồng oán trách

" Long Vũ, chúng ta mới là bạn nha, mặc dù biết ngươi yêu thích ta, nhưng giờ phút này ta còn chưa đồng ý, không thể được một tấc lại tiến một thước nha."

Long Vũ tiếp tục cọ cọ nói

" Vậy để ta nằm thêm một lúc không sao chứ?"

Chu Ngọc nở nụ cười

"Ân, lần này coi như là tạ lỗi, ngươi muốn bao lâu cũng được."

Nghe vậy, Long Vũ trầm tĩnh lại, tiếp theo lại một lần nữa thiếp đi.

Mãi tới khi hai tiếng sau, Long Vũ mới ung dung tỉnh lại, cảm nhận mềm mại vẫn ở phía sau, hắn cảm giác hết sức vui mừng. Nhưng dù sao cũng phải thức dậy, vì thế Long Vũ khẽ vươn mình đứng lên. Còn Chu Ngọc có lẽ quỳ quá lâu một tư thế, chân tê dại, nàng thậm chí suýt nữa ngã khi đứng lên. Long Vũ phải mau chóng đưa nàng đỡ dậy.

" Không sao chứ?"

"Ân, chỉ hơi tê chân chút, nghỉ một chút là không sao." Chu Ngọc nói xong quay lại ngồi trên ghế, khẽ co duỗi hai ngọc trụ

" Đêm qua tới bây giờ chúng ta còn chưa ăn gì ah, để ta xem còn gì có thể lót dạ không." Long Vũ nói xong đi vào bếp chỉ để lạ Chu Ngọc trên ghế liếc mắt nhìn theo hắn.

Tới bếp, Long Vũ không vội tìm đồ ăn mà liên lạc Sáng thế

"Sáng thế, đêm qua nàng lúc ta ngất có làm gì kì quái với ta không?"

Đêm qua tuy là Long Vũ bị Chu Ngọc bày một đạo, té một cái ngã nhào, nhưng hắn cũng không phải là không có chuẩn bị. Sáng thế có thể đảm bảo Long Vũ không bị sử ám thủ mà không rõ ràng, thậm chí lúc nguy cấp thậm chí có thể đem hắn truyền tống đi.

Nếu không có Sáng Thế, Long Vũ là nói gì cũng sẽ không uống cái thứ thuốc thử kia, hắn lại không phải y y tiểu thuyết chủ giác, mỹ nữ cho gì cũng dám uống.

Giọng nói của Sáng thế ung dung truyền tới

"Yên tâm, trừ đem đầu ngươi đổi vị trí lên chân của nàng thi nói chung Chu Ngọc cũng không làm gì ngươi hết."

Nghe được Sáng thế khẳng định, Long Vũ một trái tim treo ngược cũng buông xuống.