Chương 35: Nạp dữ liệu

Vô Hạn Đăng Nhập

Chương 35: Nạp dữ liệu

Sáng sớm hôm sau, tinh thần uể oải Long Vũ rời khỏi nhà, Nguyệt Sơ Vũ đêm qua thức quá khuya, lại không có ý định tới trường, nên tới giờ vẫn còn ngủ nướng.

Long Vũ cũng rất cùng mệt mỏi, đáng tiếc, hôm qua đã tìm cơ hội chuồn một buổi, hôm nay lại tiếp tục chuồn nhất định sẽ bị Shido Koichi ghi hận.

Hắn Long Vũ lại không có một lão cha làm thành chủ, đành ngoan ngoãn tới lớp thôi.

Vừa bước vào lớp, Long Vũ đã nhận ra ngày hôm nay khác biệt, tất cả học sinh sôi sùng sục không ngừng bàn luận vê 3 á vị diện xuất hiện lần này, có tiểu tâm suy đoán, có hùng hồn khẳng định, có cao đàm khoát luận.

Long Vũ thấy cảnh này, mệt mỏi diệt hết, tinh thần chấn hưng, cảm giác mọi người đểu say ta độc tỉnh này, thật tm sảng.

Chậc chậc, nếu các học sinh khác biết ngay cạnh họ có người rõ ràng phần lớn bí mật trong 3 á vị diện, không biết họ sẽ có cảm tưởng gì?

Chỉ sợ sẽ đem Long Vũ bắt cóc ép hỏi thông tin đi.

Vì bản thân an toàn, ta phải đành dấu diếm mọi người, tất cả làm ơn tha thứ cho ta, ta cũng có nỗi khổ riêng ah.

Giữa lúc Long Vũ cười trên nỗi đau của người khác, rắn độc giáo sư, à nhầm, Shido Koichi giáo sư bước vào lớp.

Người có việc vui tinh thần cũng tốt, Long Vũ bỗng nhiên thấy cái bản mặt đáng ghét giả tạo của Shido Koichi, hôm nay cũng không đáng ghét như bình thường. Ân, từ 100 phân đáng ghét chuyển tới 99 phân đi.

Không hề biết bản thân đang bị học sinh nhổ nước bọt Shido Koichi, vẫn vui vẻ cất bước, mỗi lần vào lớp học, hắn lại có cảm xúc sảng khoái kì lạ, như tất cả học sinh bên dưới đều là tín đồ của hắn, hắn là cái lớp này duy nhất thần, không ai dám chống lại thần.

Chính vì điều này, khi biết bản thân khó tấn thăng lần nữa, hắn mới xin cha mình cho hắn chuyển tới Vô hạn học viện làm giáo sư.

Đêm qua vừa nhận được thông tin của 3 á vị diện, Shido Koichi suốt một đêm không ngủ chút nào, không ngừng tra xét tư liệu về 3 á vị diện.

Hắn muốn sáng nay khi học sinh hỏi tới, hắn có thể đầy trí tuệ đưa cho chúng câu trả lời, cho chúng chỉ con đường sáng. Và chỉ cần một trong số chúng tương lai trở thành năng lực giả, chúng sẽ phải thừa nhân tình này của hắn.

Nhiều năm nay, hắn Shido Koichi vẫn liên tục lặp lại việc này. Cũng có không ít thành công.

Đáng tiếc, biết rõ cách làm người của Shido Koichi Long Vũ không có ý định thừa hắn nhân tình này, hơn nữa, luận về các á vị diện hiểu biết, Long Vũ biểu thị, trừ vị diện ý trí ra, tất cả mọi người trên thế giới này đều là cay gà.

Thế là trong lúc Shido Koichi phía trên tiếp thu học sinh cố vấn, chỉ điểm giang sơn đưa ra câu trả lời, Long Vũ lăn ra ngủ, bù lại giấc đêm qua.

Thời gian trôi qua, Long Vũ đang mơ tới mình tay trái cầm danh kiếm bại Cái Nhiếp, tay phải niết ấn quyết bắn Vệ Trang thì bị người chọc chọc.

Long Vũ liên tục đánh đuổi cái tên kia, nhưng tên này lì lợm không chịu dừng lại, còn chọc mạnh hơn. Không chịu được, Long Vũ đành mở mắt ngồi dậy, định đem tên kia cho một trận.

Vừa thức dấc, Long Vũ liền phát hiện tình trạng của mình không hảo lắm, cả lớp đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn, còn chọc Long Vũ người là tên ngồi bên cạnh, cho tới giờ, Long Vũ vẫn không nhớ nổi tên hắn.

Shido Koichi tâm tình lúc này tương đương khó chịu. Hắn nhớ học sinh kia, ngay ngày đầu tiên tới lớp cũng dám đi muộn học sinh.

Ban đầu kiểm tra thấy học sinh này kiến thức căn bản cực kém, có thể nói là cái gì cũng không biết

Nhưng thấy phía sau tên này chăm chú nghe giảng, Shido Koichi còn tưởng học sinh này dưới dự chỉ đạo của hắn, đã nhận ra thiếu sót, hối hận biết quay lại, tích lũy kiến thức cho năm sau thí luyện.

Không ngờ cái tên này hôm trước vừa trốn học, hôm nay giữa lúc hắn diễn giảng lại ngủ khò khò, quả thực đánh mặt, Shido Koichi cảm thấy uy nghiêm của mình gặp khiêu chiến. Hắn lập tức mở miệng răn dạy

"Long Vũ đồng học, ta biết đêm qua ngươi đã thức giấc chờ thông tin rất khuya, nhưng những học sinh khác cũng giống như ngươi, hiện tại họ vẫn có thể lấy tinh thần tiếp tục nghe giảng, ta nghĩ đồng học cũng có thể làm được không phải sao?

Dù ngươi đã có quyết định không tham gia thí luyện năm nay, nhưng lắng nghe nhận xét về các á vị diện, tích lũy kinh nghiệm vẫn có ích cho cuộc thi phía sau của ngươi."

Phía trong tức giận, nhưng phía ngoài, Shido Koichi vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa, tất cả đều là suy nghĩ cho học sinh bộ dáng. Làm các học sinh khác cảm phục không thôi.

Chưa kịp Shido Koichi vì mình trang hức thành công vui sướng bao lâu, vẫn buồn ngủ mông lung Long Vũ lập tức buột miệng tới câu trái ngược.

"Ai nói với giáo sư ta không thi, ta năm nay nhất định phải thi."

Lời ra khỏi mồm, Long Vũ liền hối hận, đã định dấu kĩ truyện này, thế nào không để ý một cái lại tuôn ra. Ban đầu hắn biểu hiện quá nát, cái gì cũng không hiểu, đột nhiên định tham gia thi rất có thể khiến người nghi ngờ

Shido Koichi quả nhiên tỏ ra kinh ngạc "Ngươi chắc chắn? Không có ý định tích lũy thêm một năm sao, ngươi còn tận hai lần có thể thi tiếp?"

Nói cũng đã nói, cũng không thể đem lời nuốt vào chứ, Long Vũ đành thừa nhận

"Đúng nha, ta quyết định thi năm nay, ta nghĩ một hay hai năm nữa cũng không có gì khác nhau, chẳng bằng thử luôn năm nay, không thành thì ngoan ngoãn trở về làm người thường. Dù sao cha mẹ để lại cho ta không ít tài sản."

Shido Koichi nghe vậy, đem Long Vũ đưa vào danh sách không có chí tiến thủ, chắc chắn thất bại loại kia.

Mà không có giá trị Long Vũ, cũng không đáng hắn tốn thời gian quan tâm nữa. Bỏ lại một câu "Vậy Long Vũ học sinh hãy cố gắng nghe giảng." Koichi Shido quay trở lại với lớp học.

Còn Long Vũ dứt khoát chui xuống phía dưới tiếp tục ngủ, lần này không có ai tới làm phiền hắn.

Tất cả học sinh thấy biểu hiện của Long Vũ cũng có suy nghĩ tương tự Shido Koichi, coi hắn cuối cùng cũng chỉ có thể làm người thường, không cần thiết trao đổi tiếp.

Khi chuông kết thúc giờ học vang lên, Long Vũ mới thức dậy, vươn vai ngáp dài. Không để ý còn lại bạn cùng lớp dễu cợt ánh mắt, tăng tốc độ chạy ra ngoài.

Trên đường, Long Vũ lấy ra máy truyền tin, gọi điện cho Nguyệt Sơ Vũ đang ở nhà

"Ai vậy, Chu Ngọc đang nghe đây."

Giọng nói ngọt ngào truyền tới từ bên kia. Cô gái này vẫn giữ cái tên giả, không biết ngoài Long Vũ ra còn lừa ai nữa.

‘Là ta Long Vũ, không phải người khác, ngươi trưa nay có ở nhà không?"

Nhận được là Long Vũ giọng không sai, Nguyệt Sơ Vũ thở phào nhẹ nhom, nói chuyện cũng thoải mái hơn

"Là Long Vũ sao, ta trưa nay không có ý định đi đâu hết, vẫn đang ngồi nhà chờ ngươi về nấu cơm đây."

Long Vũ gãi đầu, có chút xin lỗi nói

"Hôm nay ta có việc bận, cần tới thư viện gấp, chỉ sợ không thể về nhà nấu cơm cho ngươi được. Ngươi đành chịu một bữa, nấu mì gói hoặc gọi cơm ngoài vậy. Nhớ đừng thử vào bếp, chỉ có một mình ngươi ở nhà, ta lo không ai đưa ngươi đi viện.

"Ta nấu ăn có kém như vậy sao?" Giọng nói bên kia hơi chút ủy khuất, sau đó lại vui tươi lên "Ngươi đi đi thôi, nhưng tối về nhất định phải bù cho ta nha!"

Long Vũ cười cười "Ừm, nhất định, vậy ta cúp máy."

‘Tạm biệt"

Tắt máy truyền tin, Long Vũ cảm giác là lạ, đối thoại vừa rồi làm sao giống chồng không về nhà gọi điện báo cáo cho vợ đâu. Nhưng cảm giác đó thật sự không sai, Long Vũ vui sướng nghĩ.

Nhanh chóng giải quyết bữa trưa, Long Vũ đi tới thư viện trường. Dùng thẻ căn cước đăng kí thân phận, Long Vũ một lần nữa được cảnh cáo không cho phép lên tầng ba trở lên rồi thả cho qua.

Đứng từ phía dưới nhìn lên cao hàng chục mét chồng sách, Long Vũ trong lòng hô lên " Sáng thế, làm việc thôi."

Sau đó, Long Vũ bắt đầu bê từng chồng từng chồng sách về phía bàn đọc. Mỗi một cuốn sách, mỗi một hàng một chữ, Long Vũ đều không bỏ qua, có thể sau khi đọc Long Vũ đem lập tức quên mất, nhưng chắc chắn một chữ cũng không bỏ sót.

Vì linh hồn của hai người là dung hợp, nên chỉ những kiến thức đã từng xuất hiện đầu Long Vũ, kể cả đã từng có nhưng quên đi, thì Sáng thế mới có thể hoàn toàn lưu trữ lại.

Còn những gì sử dụng cảm ứng lực dò xét, cũng chỉ giống như kí ức bình thường, một thời gian sau sẽ không thể nhớ rõ.

Nếu kể cả kí ức từ năng lực cảm ứng đều có thể lưu trữ, Long Vũ chỉ cần chạy một vòng, Sáng thế có thể đem toàn bộ thư viện, bao gồm vài tầng khác bỏ vào túi.

Sáng thế ngược lại có thể cùng chung kí ức với Long Vũ, nhưng quá nhiều kí ức cùng một lúc chuyền vào, có khả năng dẫn tới Long Vũ tinh thần tan vỡ. Mà nếu quá trình này không thể liên tục thì cũng không có ý nghĩa gì

Cuối cùng, khổ bức Long Vũ phải gánh vác trách nhiệm, từng chữ từng hàng đọc hết hàng vạn cuốn sách.

Thời gian có hạn mà kiến thức thì vô hạn, Long Vũ tạm thời bỏ qua những cuốn sách gì chưa dùng tới, ngược lại chuyên chạy những cuốn sách cần thiết đi