Chương 23: Ở chung! Ở chung

Vô Hạn Đăng Nhập

Chương 23: Ở chung! Ở chung

"Không có gì, những kiến thức này đều được ghi trong sách chẳng qua hiếm có người đọc, ngươi chăm chỉ như vậy sớm muộn sẽ tìm thấy, ta cũng chỉ là sớm chỉ ra thôi" Chu Ngọc xua xua tay không đồng ý.

Long Vũ mỉm cười không phản bác, lấy ra một tờ giấy viết gì đó rồi đưa cho Chu Ngọc "Đây là ta phương pháp liên lạc, nếu có vấn đề gì khó khăn hãy nhắn vào đây. Chỉ cần làm đươc, quyết không chối từ."

Lần này Chu Ngọc hào phóng nhận tờ giấy nhét vào túi sách " Được, có gì ta sẽ gọi"

Thời gian cấp tốc trôi qua, đã tới lúc kim ô chìm xuống, Long Vũ cùng Chu Ngọc từng người xắp xếp đồ đạc ra về. Trên tay Long Vũ là 10 cuốn sách Chu Ngọc lựa chọn ban nãy, hắn muốn mang chúng về tiếp tục nghiên cứu.

Trong lúc Long Vũ làm thủ tục mượn sách, một cô gái mặc đồng phục hốt hoang chạy tới, miệng kêu to "Ngọc nhi, Ngọc nhi, ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi"

Long Vũ quay đầu lại thấy cô gái mới tới có một mái tóc đen cuộn sóng, thân hình cao gầy, khuôn mặt giảo hảo nhưng không tinh xảo bằng Chu Ngọc. Lúc này cô gái đang nắm Chu Ngọc tay hỏi han "tại sao ta gọi nhiều như vậy ngươi không nghe, hại ta khắp nơi đi tìm ngươi."

Thái độ của cô gái làm Chu Ngọc ngờ vực " lúc đi ta quên không mang điện thoại, có chuyện gì xảy ra?"

Cô gái kia cũng không thèm so đo chuyện đó nữa, đem tin tức nói ra " Vừa nãy cha mẹ ta trở về, lúc này ngươi không thể quay lại nhà ta"

"Cái gì, Trình Tố Tố, ngươi cái tên này không phải vỗ ngực cam đoan cha mẹ ngươi ít nhất 2 tháng sau mới trở về sao, làm sao nhanh như vậy" Chu Ngọc lúc này cũng không chấn định.

Kêu Trình Tố Tố cô gái giờ phút này cũng mau khóc lên "Ta cũng không biết a, rõ ràng nói có nhiệm vụ 2 tháng sau mới trở về, chưa được hai tuần tựu trở lại, bảo cái gì gấp điều động, vừa biết chuyện ta lập tức định gọi cho ngươi nhưng ngươi không bắt máy, ta đành chạy ra tìm ngươi"

Chu Ngọc hơi hoảng nói "Phải làm sao đây, không thể để ba mẹ ngươi biết ta ở đây, nhà ngươi ta là không thể quay về rồi."

Nhìn sắc trời tối tăm, Chu Ngọc càng thêm lo lắng " Giờ này cũng không kịp xin vào kí túc xá, xung quanh nhà nghỉ từ 2 tuần trước đã toàn bị bao hết, chẳng nhẽ ta đêm nay lại ngủ ngoài đường."

Đang lúc hai thiếu nữ vô kế khả thi, Long Vũ cũng làm xong thủ tục mượn sách đi tới nói "Không phải ta cố tình nghe lén hai vị nhưng dường như hai người đang gặp rắc rối?"

Trình Tố Tố nhìn tới Long Vũ cảnh giác nói "Ngươi là ai, chúng ta dường như cũng không quen biết ngươi chứ."

Long Vũ lắc đầu sửa lại " không phải chúng ta, chỉ là ngươi thôi, ta đã làm quen với Chu Ngọc vài ngày nay rồi."

Trình Tố Tố đưa ánh mắt hỏi Chu Ngọc, nàng gật đầu sau đó hỏi " Long Vũ, ta xác thực gặp rắc rối, ta hiện tại không có nơi đi, không biết ngươi có biết nhà trọ nào còn phòng không, giá cả thế nào đều được."

" Chậc chậc, thật không ngờ ăn mặc giản dị như thế một cô gái hóa ra lại là tiểu phú bà. Nghe nói thế giới trước kia lưu hành giả nghèo, này vẫn là lần đầu tiên thấy." Long Vũ hâm mộ ghen ghét cảm thán vừa định trả lời thì sáng thế nhảy ra.

"Mau mời cô ta về nhà."

Long Vũ lúc này kì quái, hắn vốn cũng định làm như thế nhưng lời này do Sáng thế nói ra thì mang nghĩa khác rồi.

"Ngươi xúc động thế làm gì, mời Chu Ngọc về có lợi ích gì hay sao?"

Sáng thế đau đớn mắng " Ngươi tới lúc nào mới có thể thông minh ra một chút. Cô gái này ban nãy nói những kiến thức kia tuy nói là công khai, nhưng thực chất rất khó tìm thấy, nếu không ta và ngươi cũng không vất vả như vậy."

"Theo ta suy đoán, kiến thức này chỉ những người chăm chỉ thực sự, một lòng muốn trở thành cường giả mà truy tra sách vở tìm kiếm phương pháp hoặc có cao nhân đề điểm mới có khả năng rõ ràng. Thế nhưng những kiến thức này cô gái kia thuận mồm liền tới."

" Cái này có nghĩa gì, có nghĩa sau lưng cô nàng có người ah, sao có thể để đó một cái đại ô dù cứ thế chạy qua được, mau tìm cách lừa về nhà."

Long Vũ hỏi "Nhỡ người ta là loại thứ nhất thì sao?"

" Ngu ngốc, loại thứ nhất lấy đâu nhiều tiền như vậy. Mà coi như loại thứ nhất ngươi cũng không thiệt, người ta dầu gì cũng là cái manh em gái." Sáng thế chẳng hề để ý.

Long Vũ hơi gật đầu, đang định quay lại thì Trình Tố Tố lên tiếng. " Này, có sao không vậy, đang nói chuyện đột nhiên ngẩn người, bọn ta đang hỏi ngươi đấy."

" thực xin lỗi, đang suy nghĩ xem xung quanh có phòng trọ nào còn thừ không" Long Vũ che giấu trả lời

Chu Ngọc vội hỏi " Thế có tìm được không?"

Long Vũ lắc đầu " Không có."

Hai người thất vọng mất mát " Cũng không có sao!"

Giữa lúc này Long Vũ hơi thăm giò hỏi " hay có thể đi nhà ta cũng được, nhà ta vẫn còn phòng."

Nghe thế, Trình Tố Tố vội chắn trước mặt Chu Ngọc, như gà mẹ bảo vệ gà con quát " nhà ngươi có ý gì, ngươi dám đánh Chu Ngọc chủ ý, có tin hay không ta chỉ cần hét lên một tiếng sẽ có người tới đánh gãy chân ngươi."

Thấy thế Long Vũ thầm than một tiếng làm việc tốt càng ngày càng khó, sau đó giải thích "Không phải, ta cũng không có ý đồ gì, chỉ là Chu Ngọc đồng học vừa giúp ta vấn đề khó, ta muốn trả ơn thôi."

Trình Tố Tố vẫn chưa hết nghi ngờ nhưng lúc này, Chu Ngọc đột nhiên xen vào hỏi

"Ngươi ở nơi nào?"

Trình Tố Tố trong nháy mắt giận giữ hét " Chu Ngọc, ngươi không phải định tới nhà hắn chứ, ta sẽ không đồng ý."

Chu Ngọc không để ý tới Trình Tố Tố tức giận kéo nàng qua một bên một trận xì xào. Cuối cùng Trình Tố Tố mặc dù không cam lòng vẫn chịu thua Chu Ngọc, hai má phụng phịu quay lại.

" Không biết nhà của ngươi tại nơi nào?" Chu Ngọc vẫn là câu hỏi cũ

Long Vũ cũng trả lời "Tiềm Long khu biệt thự."

Chu Ngọc cúi đầu lẩm bẩm "Tiềm Long khu biệt thự..." Sau đó ngẩng đầu lên, " Được, đành làm phiền ngươi khoảng thời gian này vậy."

Long Vũ xua tay " Không có gì, dù sao cũng là ngươi giúp ta trước, đây chỉ là tiện tay thôi."

Trình Tố Tố còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ kiên quyết của Chu Ngọc lại đành nuốt vào. Hung hăng trừng mắt nhìn Long Vũ, cô nàng cảnh cáo

" Ta sẽ mỗi ngày tới xem Ngọc nhi, nếu ngươi dám làm gì ta đảm bảo không ai giữ được ngươi."

Đáp lại nàng là ánh mắt đầy vô tội của Long Vũ làm cô nàng tức giận gần chết

Cuối cùng, Chu Ngọc vẫn bị Long Vũ lừa... khụ khụ là mời về nhà trong ánh măt cảnh cáo của Trình Tố Tố.

Long Vũ vụng trộm trong lòng lau mồ hôi lạnh, cảm thán cô gái bây giờ thật khó hầu hạ

"Được tiện nghi còn khoe mẽ" Sáng Thế lập tức khinh bỉ Long Vũ.

" Cái gì tiện nghi, ta không có ý tưởng gì với Chu Ngọc hết. Hai chúng ta là tình bạn thuần khiết"

Đáp lại Long Vũ chỉ có hai tiếng "Ha ha".

Lúc này, trước cổng thư viện, Trình Tố Tố vẫn chưa đi mà đang gọi điện thoại. Chỉ nghe cô nàng nói

" Cha, ta thất bại, không biết Chu Ngọc từ đâu lôi ra một tiểu tử đem nàng mang về nhà rồi"

"....."

" Ta biết, ta cũng đã cố ngăn cản nhưng ngài biết Ngọc nhi tính cách rồi đấy... Ân, ta trở về đây."

Không thể ngờ được, vài phút trước còn coi nhau như chị em hai người dĩ nhiên bên trong lại có một là nằm vùng, xoay đầu lại lập tức mang chị em ra bán, còn bán như thế triệt để. Nếu Long Vũ ở đây lúc này chỉ có thể cảm thán " Thế phong nhật hạ, lòng người không cổ ah".

Cùng lúc đó, ở phía xa, một người trung niên nhân, trên thân mang theo cương mãnh thiết huyết hơi thở tắt điện thoại, sau đó mở lại gọi vào một số khác. Đầu bên kia vang lên uy nghiêm giọng nói

" A lô, ai vậy, Nguyệt Thiên Hữu đang nghe"

" Thủ trưởng, là ta"

Người đàn ông trung niên vội trả lời, giọng nói còn mang theo điểm... nịnh nọt, khó mà tưởng tượng một thiết huyết hán tử có thể dụng ra giọng nói như thế.

Nếu người đàn ông kia nghe được như vậy đánh giá chỉ sợ sẽ tại chỗ khóc lên. Không vào thể chế không biết làm quan khó, quan lớn một cấp đè chết người huống hồ vị này không ngừng một cấp, không hảo hảo nịnh nọt nhỡ bị ghi hận thì làm sao, ta cũng khổ ah.

Phía bên kia Nguyệt Thiên Hữu cũng không biết tâm sự của người đàn ông trung niên, coi như biết cũng sẽ không thèm để ý, ai bảo ta quan to hơn, thực lực mạnh hơn ngươi.

" Là ngươi, kế hoạch thế nào rồi?"

"Kế hoạch thất bại, có người làm rối."

Người đàn ông trung niên vuốt mồ hôi trán, báo cáo cấp trên thất bại nhiệm vụ cái gì thật tm khó chịu.

Bên kia Nguyệt Thiên Hữu im lặng một lát, trong lòng đã đem tổ tông người đang ông trung niên một chỗ đem ra mắng, có một việc nhỏ cũng làm không xong, lần sau có trọng trách gì quyết không giao cho tên này.

Không biết đã lên sổ đen của lãnh đạo người đàn ông trung niên lúc này đang chảy mồ hôi lạnh, trong lòng cầu khẩn lãnh đạo bỏ qua cho lần này.

Một lúc sau, Nguyệt Thiên Hữu mới tiếp tục

"Biết đối phương là ai không?"

"Không rõ, vẫn đang điều tra, chỉ biết đó không phải người quen trước đây của tiểu thư"

Nguyệt Thiên Hữu lại im lặng, đem người đàn ông trung niên xếp vào danh sách tử hình sau ra lệnh

"Tiếp tục tìm, ta muốn biết kết quả nhanh nhất có thể."

" Tuân lệnh."

Hoàn toàn không biết tương lai một mảnh u ám người đàn ông trung niên lòng đầy may mắn thủ trưởng không trách phạt cúp điện thoại. Sau đó ra lệnh cho thủ hạ đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm lai lịch của Long Vũ.

Còn Nguyệt Thiên Hữu bên kia đang chờ mong thuộc hạ mang thân phận của Long Vũ tới

" Là chém chết đây hay là bắn chết đây? Không không, như vậy vẫn lợi cho tiểu tử kia quá, dám động con gái cưng của ta, phải cho hắn hối hận sinh ra trên đời."