Chương 25: Tô gia tộc (hạ)
5 phút sau
Một tên thanh niên mặt đầy dữ tợn hắn trang phục khá giống một đệ tử nào đó của tông môn, trên lưng của hắn xách một vật to lớn tựa như quan tài sau đó hắn đi đến nhìn tên bất động đứng bên cạnh thi thể
" người làm tốt lắm hắc hắc không hổ là thi thể kiếm hoàng luyện thành thông minh và cường đại hơn những thi thể khác "
Hắn khá hài lòng về bộ thi hoàng này sau đó nhìn về phía thi thể nằm chết dưới đất
" Ân lại một thi thể kiếm giả, thật chán mảnh đại lục này toàn những tên yếu đuối thôi có còn hơn không luyện làm thi nô cũng được "
Hắn lắc đầu chán nản mảnh đại lục này không có tên nào cường đại hết, hắn đặt vật to lớn tựa như quan tài này xuống sau đó mở ra một luồng tử khí lạnh lẽo từ trong quan tài này bay ra sau đó thu thi thể vào hắn đậy nấp lại sau đó đeo trên lưng lẩm bẩm một lúc
" không bao lâu nữa luyện thi tông ta sẽ tái hiện lại thế gian này khiến các người run sợ ha ha "
Hắn cuời to một tiếng sau đó hài lòng rời đi tên thi hoàng phía sau nhảy theo hắn
Cảnh tượng đã khôi phục như chưa có gì tồn tại ở nơi này
Thiên kiếm tông
" mấy ngày nay người theo dõi thế nào tìm được ai đáng nghi ngờ không "
Hi hoàng đạm mạc uống trà bình tĩnh hỏi tên mặc đồ đen trước mặt
" tông chủ ta theo dõi nhưng người này giấu kín quá ta không điều tra ra được gì "
Hắn uống một hớp trà sau đó trầm ngâm suy nghĩ gì nói
" người này chắc không muốn lộ năng lực của mình, người cứ tiếp tục điều tra ai nghi ngờ thì báo lại ta "
Người mặc đồ đen này lĩnh mệnh sau đó cung kính lui xuống
Hi hoàng thở dài tưởng đâu rất nhanh sẽ tìm được người này để tông môn quật khởi không ngờ tên này lại giấu năng lực hắn không biết là phúc hay là hoạ nữa lỡ tên này làm gì mờ ám thì xong hắn nhìn lên bầu trời một lúc sau đó lắc đầu
" là phúc ắt không phải là hoạ, là hoạ thì không thể nào tránh..... thôi thì đi một bước tính một bước "
Hắn nghĩ mình cũng nên đi gặp nữ nhi hỏi thăm, mấy ngày nay hắn lo bận xử lý việc trong tông môn nên chưa có thời gian
10 phút sau
Hi linh đang ngồi xếp bằng tu luyện thì nghe tiếng gõ cửa nàng dừng việc tu luyện lại đi ra mở cửa thấy phụ thân mình nàng mắt tinh nghịch trêu chọc
" phụ thân người lại đến a không biết được bao lâu lại chạy di cho xem thế mà người cứ đến hoài "
Hi hoàng mặt lúng túng hắn lúc trước muốn hỏi thăm nữ nhi mình mà có việc nên chạy đi luôn a phụ thân cũng bất đắc dĩ thôi
" khụ khụ linh nhi người tu luyện thế nào, thương thế người tốt hơn chưa "
Nàng le lưỡi cười hì hì, a phụ thân không biết xấu hổ mà
" hì hì ta sắp đột phá kiếm sĩ nhị trọng thiên rồi, phụ thân thấy thế nào ta giỏi không "
Hắn nhìn nữ nhi mình sau đó gật đầu hài lòng sau đó nhớ gì nói
" Ta có thể năm sau rời đi đại lục này người tu luyện cho tốt có gì người thay ta quản lý tông môn một thời gian đợi ta quay lại "
Nghe phụ thân nói nàng sắc mặt biến hoá, nàng biết ông ấy đi để tìm người chữa trị cho nàng
nàng hay đọc sách nên biết ngoài kiếm vực còn có đại lục khác cường đại hơn nhưng đến được đấy hơi nguy hiểm và có tỉ lệ nguy hiểm tính mạng
" không được đâu phụ thân, bên ngoài đại lục nguy hiểm lắm lỡ người có gì tông môn ai quản lý người, còn mẫu thân nữa nguời không sợ mẫu thân buồn sao "
Hi hoàng nhìn nữ nhi mình thở dài hắn cũng vì nữ nhi mình nên mạo hiểm một phen chứ để hắn nhìn nữ nhi mình đau ốm thế này hắn không chịu nổi
" người yên tâm ta sẽ cẩn thận, nếu để mẫu thân người biết người đau ốm như thế ta cũng không biết làm sao giải thích "
Thấy phụ thân mạo hiểm như thế nàng không dám giấu gì đành nói thẳng luôn
" phụ thân người đừng đi thật ra thương thế ta đã khỏi hẳn "
Nghe nữ nhi nói thế hắn thở dài, hắn thật không muốn nữ nhi lo lắng im lặng rời đi nhưng mà sợ nàng không thấy hắn lại lo lắng
" Ài,linh nhi đừng khuyên ta nữa ta không muốn người dằn vặt đau khổ thế, mẫu thân người trước khi đi dặn ta phải yêu thương người nhìn người bệnh tật thế ta cảm thấy có lỗi với mẫu thân người "
Hắn nói một tràng liên tục không cho nữ nhi mình nói thêm nữa ý hắn đã quyết thà liều mạng già này còn hơn nhìn nữ nhi chết dần chết mòn
" ta nói thật mà phụ thân sao người lại không tin nữ nhi mình, người biết không là tên trộm lần trước hắn chữa cho ta "
Nàng đã giải thích như thế nếu phụ thân còn không tin thì đành chịu sau này giải thích tiếp
" Ân, là tên trộm kia đó hả không thể nào nếu hắn chữa được bệnh này thì hắn cũng không đến mức trộm đồ của ta chứ "
Hắn sắc mặt cổ quái có phải nữ nhi mình quá lo lắng nên tìm một lý do nào đó nói xạo mình đi, a đã thế còn nói xạo vô lý như thế có tên đạo tặc nào mà năng lực giỏi lại nghèo đến nổi đi trộm đồ chứ, Ách không lẽ tên này chọn nhầm nghề thật ra hắn thích trộm hơn là chữa bệnh
" phụ thân người tin ta đi là hắn chữa cho ta thật mà ta đây mới không có nói xạo đâu "
Nàng bĩu môi chán nản thật hết cách rồi cũng tại tên kia có năng lực chữa bệnh còn đi trộm, đã thế còn làm tạp dịch kiếm từng đồng lẻ
" Ân, đúng là sắc mặt người tốt hơn hẳn "
Hắn nhìn kĩ lại thấy sắc mặt nữ nhi mình xinh đẹp, không còn trắng bệch hơn những lần trước hắn gặp
" thế những ngày trước người lén la lén lút đi gặp tên trộm này đi, Ài nữ nhi lớn không dùng được "
Hắn vẫn chưa tin lắm nhưng thấy sắc mặt nữ nhi mình tốt hơn hẳn, hắn cũng vui chắc tên đạo tặc này làm giảm thương thế nữ nhi mình lại a trong lòng hắn cảm kích tên này muốn ôm hôn hắn một trận
" phụ thân người nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ muốn cảm tạ hắn thôi "
Nàng le lưỡi đánh chết cũng không thừa nhận gì hết, sau đó nàmg chợt nhớ gì lại hỏi phụ thân mình
" đúng rồi phụ thân bây giờ ta đã thương thế khôi phục, người nói ta biết mẫu thân làm sao lại bị bắt đi "
Hắng tâm tình đang tốt như nhưng khi nghe nữ nhi hỏi về thê tử, hắn nhìn nữ nhi thở dài chuyện này hắn muốn chôn trong lòng nhưng có một số việc không giấu đi được