Chương 24: Một ánh mắt trấn áp cả kỉ nguyên

Vô Địch Tiên Đế

Chương 24: Một ánh mắt trấn áp cả kỉ nguyên

Thượng giới

2 kỉ nguyên trước

Lúc này ở cửu giới nhân tộc yêu tộc chia nhau thống trị những giới này không biết bao năm tháng nhưng

200 vạn năm sau không biết từ đâu trên bầu trời xuất hiện dày đặc kín cả bầu trời những tên thân hình quái di lại có cặp sừng to dài bọn hắn tự nhận mình là ma tộc đứng đầu hết thảy những tộc khác sau khi bọn hắn thức tỉnh sau một giấc ngủ dài vạn cổ bọn hắn muốn thống trị cửu giới lấy những tộc khác làm thức ăn

một tràn hạo kiếp bất ngờ giáng xuống cửu giới khiến nhân tộc và yêu tộc không chuẩn bị kịp

hai tộc này quá sợ hãi dồn tất cả lực lượng đến phản sát lại nhưng rất tiếc không những giết không được bọn ma tộc này còn làm bọn chúng điên cuồng chém giết, cuộc chiến này nhân tộc và yêu tộc tử thương vô số, máu nhuốm thành biển, một mảnh gào thét bi thương vang vọng cả cửu giới nhưng không có một vị chúa cứu thế cứu được bọn họ một nỗi ám ảnh khắc sâu trong lòng những sinh linh này

Ma tộc điên cuồng chém giết khiến hai tộc này phải dồn vào một giới phòng thủ, hai bên dương đao múa kiếm liên tục một cảnh tượng hết sức khủng bố

Suốt 1000 vạn năm trôi qua hai tộc này thiên tài thiên kiêu sinh ra lớp lớp và rồi có một vị nhân tộc thành tựu chúa tể thống lĩnh hai tộc

Hai tộc này hò hét liên tục và mau chóng muốn giành lại những gì đã thuộc về mình

vị chúa tể này dồn tất cả lực lượng phản sát lại ma tộc nhưng đáng tiếc một bước đi sai khiến bọn trả giá đắt hơn khi hai tộc này sắp giành lại cửu giới thì không biết ma tộc từ đâu ra bốn tên ma thần cảnh giới ngang với chúa tể hợp lại phản sát ngược hai tộc này

một mảnh tử thương vô số ngay cả tên chúa tể nhân tộc cũng chôn thân ở cuộc chiến này và cuộc chiến diễn ra liên tục 10 vạn năm đến khi hai tộc gần như bị diệt thì dị tượng nỗi lên hắc ám bao trùm khắp cả cửu giới

hư không đang phá diệt, thời gian như tiêu tán 1 vùng thời gian trường hà trùng trùng điệp điệp đi ngang qua khắp cửu giới đến không thấy tăm hơi đi không gặp cuối cùng vô biên vô tận

Truờng hà trào ra ầm ầm, vô tận hỗn độn sụp đồ

một thân ảnh vĩ ngạn tựa như thần linh lẵng lặng đứng trên thương khung bóng lưng hắn như sừng sững tại thiên địa cuối cùng đôi mắt hắn đen nhánh sâu không thấy đáy trong đôi mắt này không có bất kì tình cảm nào, hắn nhìn xuống cuộc chiến như thần linh nhìn những con kiến đấu đá nhau khiến những tộc này chú ý dừng chém giết và nhìn lên bầu trời

nhân tộc và yêu tộc nhận ra thân ảnh này là nhân tộc nên trực tiếp quỳ xuống cầu xin

bốn tên ma thần vốn kiêu ngạo không tin tà nên trực tiếp hướng về thân ảnh này xuất thủ

Thân ảnh lạnh nhạt nhìn bốn tên này hướng hắn xuất thủ, và khi công kích gần đến thì thân ảnh này đôi mắt loé lên một tia sáng, một ánh mắt hắn tựa như vĩnh hằng khiến thời gian bắt đầu dừng lại bốn tên ma thần đều bất động, ngay cả cửu giới khắp nơi sinh linh đều như bị đóng băng
tv-mb-1.png?v=1
thời gian cứ thế trôi qua không biết năm tháng

bỗng nhiên dị tượng này ngừng lại lúc này nhân tộc và yêu tộc còn đang quỳ lạy khi bọn chúng ngẩng đầu lên thì thân ảnh này đã biến mất ngay cả những tên ma tộc như bốc hơi khỏi nơi này không thấy một tên nào, một mảnh reo hò vang lên toàn bộ cửu giới và không ai biết gì về thân ảnh này, nhưng đến tận thời gian này vẫn có một ít lão quái vật còn biết một ít chuyện về cuộc chiến nhưng không biết ai là nguời kết thúc cuộc chiến này

Tại hạ giới

Trong màn đêm đầy cô độc, tại một cánh rừng hết sức đáng sợ và quái dị, phía dưới đồng cỏ xung quanh toàn cây cao to một thân ảnh hết sức bi thương gào thét liên tục bên thi thể một tên đang nằm bên dưới hắn như muốn lên có khi gào thét có khi cười lên quái dị khi ai chứng kiến cảnh tượng này cũng hết sức rùng mình nổi da gà a mẹ nó trong rừng lại có tên điên này hú lên như thế ai mà không sợ cho được một lúc sau hắn không còn khóc hay cười nữa sắc mặt hắn trở nên lạnh nhạt như chuyện khi nãy là không có thật

hắn nhìn thẳng vào phía trước, toàn là cây cao to ánh mắt hắn sát ý nổi lên và hắn mở miệng khiêu khích

" người cứ trốn đi ta đừng để ta tìm được người nếu không... "

Mắt hắn loé lên quang mang rồi dập tắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống hành hạ tra tấn lăng trì xử tử tên nào giết sư đệ hắn hắn hừ một cái sau đó chạy rất nhanh về phía trước hắn không còn bất kì sự sợ hãi nào chỉ có một chấp niệm điên cuồng trả thù cho sư đệ mình

20 phút sau

Hắn chạy nhanh về phía trước khi gần ra khỏi cánh rừng đầy quỷ dị hắn lao nhanh đi về phía trước cổ thụ cao to vài trượng, sau khi hắn chạy được ra hắn thở hồng hộc nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhỏm cuối cùng hắn đã chạy thoát a

nhưng khi ngước nhìn về phía cổ thụ phía cổ thụ cao to trước mặt, khuôn mặt hắn cứng đờ tràn ngập sợ hãi phía trước có một thân ảnh khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo nhìn như thư sinh đọc sách tay trói gà không chặt tóc hắn dài phất phơ bay theo gió hắn mỉm cười một nụ cuời rất nhẹ nhàng và hiền hoà khiến ai cũng muốn lên chào hỏi

hắn mỉm cuời về phía Tiêu nguyên đang mặt mộng bức nhìn hắn a nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười này da gà hắn nổi lên những tế bào điên cuồng thúc giục hắn chạy nhanh lên chạy nhanh lên nếu không chết a, nhưng trước mặt vị đại lão này có cho hắn mấy cái mạng cũng không dám chạy

hắn mặt cung kính chắp tay khom người hỏi vị tiền bối trước mặt này

" vãn bối Tiêu nguyên xin ra mắt vị tiền bối trước mặt xin hỏi tôn tính của đại nhân "

Thân ảnh vẫn mỉm cười một nụ cười hết sức nhẹ nhàng thêm diện mạo thư sinh nho nhã của hắn khiến ai cũng tưởng hắn là người đọc sách không có năng lực gì cả a hắn nhẹ nhàng nói

" người hỏi ta sao, Ân đã lâu rồi ta cũng quên ai gọi ta là gì mà thôi không quan trọng người cứ gọi ta Bất phàm đi a "

Người nói vô tình nhưng người nghe lại cố ý khi nghe đến từ đã lâu thì hắn cũng giật cả mình trong lòng suy nghĩ loạn cả lên không lẽ hắn là lão quái vật ngủ say ở nơi này mình và sư đệ ngang qua khiến hắn tỉnh giấc nên hắn tức giận giết đi sư đệ mình hắn không dám nắm chắc nên cố tình dò xét

" tiền bối tại hạ có thắc mắc tại sao ngài lại đêm khuya đứng ở đây " tv-mb-2.png?v=1

Thân ảnh ấy mỉm cười không nói gì nhưng để Tiêu nguyên trong lòng gào thét không tốt hỏi nhầm rồi hắn sẽ tức giận a nhanh chạy thôi

" tại hạ thứ lỗi làm ảnh hưởng tâm trạng của tiền bối, nếu không có việc tại hạ xin cáo lui ngày sau tạ lỗi với ngài "

Hắn sợ nói thêm câu nào sẽ nhanh chết nên chuồn đi là cách tốt nhất, nhưng khi vừa đi được mấy chục bước lại có thanh âm vang vào tai hắn khiến đầu óc hắn như có cây búa đập vào

" người sao đi vội thế không phải lúc nãy người tìm ta sao bây giờ ta đang đứng trước mặt người đây "

Tiêu nguyên đã sợ vỡ mật rồi, hắn quay người lại mặt đầy mồ hôi chắp tay giọng hơi run nói

" tiền bối tại hạ làm sao dám tìm ngài, ngài hiểu lầm gì rồi "

Thân ảnh ấy khi nghe Tiêu nguyên phủ nhận hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói

" ý là người nói ta đầu óc có vấn đề sao hay là lỗ tai ta bị hỏng a "

Tiêu nguyên lúc này sắc mặt trắng bệch đi a đại lão sắp giận rồi không tốt, hắn gượng ép nở nụ cười nói với thân ảnh trước mặt

" không, không ngài đã hiểu lầm ý của ta.... aaaaa "

Hắn gào thét lên ôm đầu thống khổ sau đó ầm ầm ngã xuống khí tức tiêu tán chắc là chết rồi trước khi chết hắn vẫn gào thét không đúng kịch bản a ta chưa nói gì mà nguời đã xuất thủ

Thân ảnh này nhẹ nhàng đi đến trước mặt tên này nhìn một lúc sau đó cảm thán

" thật xin lỗi ta muốn chơi với người một chút cho đỡ chán nhưng thật tiếc a ta đói bụng muốn về ăn xong ngủ một giấc "

Đàm luận với tên này thật phí thời gian của ta thật mẹ nó mệt mỏi ta muốn ngủ hơn

Thân ảnh này là Duơng trần hắn lắc đầu thở dài đáng tiếc ta còn muốn đùa giỡn với tên này đây nhưng nào ngờ cái bụng lại đói
hắn thề sau này làm gì cũng phải ăn no trước đã, thân ảnh này cấp tốc rời đi