Chương 23: Ám sát (thượng)
Sau một thời gian bàn xong bọn họ quyết định trục xuất đi hai tên này, tông môn đã thua những tông môn khác rồi để lại hai tên này chẳng khác nào hại mình a thế là hai huynh đệ họ Tiêu này bị trục xuất thẳng ra tông môn nhưng không phế tu vi
còn Chu trưởng lão hắn được tặng bổ khí đan để đột phá lên kiếm sĩ cửu trọng thiên, hôm nay hắn thật may mắn a lúc trước hắn chỉ đi ngang qua thấy đánh nhau nên hắn xông vào ngăn cản lấy một chút danh tiếng nào ngờ hắn cản đúng một vụ khá lớn, vừa được tăng tu vi vừa có hai đệ tử tư chất tốt,
mà người hưởng ké tên Dương trần này nghe hai tên họ Tiêu này rời đi tông môn hắn lặng lẽ đuổi theo
Lúc này khi hoàng hôn buông xuống có hai người đang chạy hướng về phía tây cách thiên kiếm tông hàng ngàn vạn dặm nơi bọn họ muốn huớng đến vấn kiếm tông một trong những tông môn cường đại nhất nhì đại lục này
" Hừ sư đệ người náo thành dạng này ngay cả ta cũng dính vào ta đã dặn nguời bớt gây sự lại đi có ngày ra chuyện không nghe giờ thì hai chúng ta thành kẻ lang thang ngủ nơi đồng hoang đất dã này nếu nguời không phải sư đệ của ta đã chụp chết người rồi "
Một thanh niên khoảng 24 25 tuổi tuớng mạo cao to mặt khá dữ tợn đang mắng chửi sư đệ mình, hắn làm gì cũng cẩn thận tính toán từng chút một thế mà có tên sư đệ vừa phách lối lại còn ăn hại hắn biết thế nào cũng có ngày hôm nay nên căn dặn tên sư đệ làm gì cũng kín kín thôi không nghe để bây giờ hai huynh đệ bị đuổi hỏi xem hắn có tức thổ huyết khônh
" ta cũng không muốn đâu ta cũng không biết sao mà giáo huấn hai tên đó mà động tĩnh lại lớn như thế "
Tiêu chiến sắp khóc ra nước mắt, nếu cho hắn lựa chọn hắn sẽ không đi đánh hai tên nay trước mặt những người khác a nhưng bây giờ cũng hối hận cũng không làm gì được hắn sợ ngủ nơi đồng hoang đất dã này nên vội hỏi sư huynh mình
" sư huynh giờ chúng ta đi đâu bây giờ, trời sắp tối rồi không lẽ ngủ ngoài trời ta không muốn đâu nghe nguời ta đồn đêm khuya có yêu ma giết nguời đoạt xác a ta không muốn đâu "
Người thanh niên này tức giận hét về phía sư đệ mình hắn đang lo lắng không biết đi đâu thế mà tên sư đệ này cứ lải nhải khiến hắn tức muốn banh não người không thấy ta đang đau đầu sao
" người hét cái rắm là do người náo đến như thế bây giờ còn ồn ào người có tin ta mỗt cái tát chụp chết người không "
Hắn tức giận bộc phát tu vi kiếm giả lục trọng thiên doạ cho sư đệ hắn mặt trắng bệch trán mồ hôi ra liên tục hắn sợ hãi quá run rẩy lắp bắp nói từng chữ
" sư.... huynh.... hu hu ta chỉ lo lắng đêm này không có chỗ ngủ nên ngủ ngoài đường "
Hắn sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều nhìn về sư đệ mình trầm ngâm một lúc nói
" trước hết vào tửu lâu thuê phòng ngủ qua đêm đã với tu vi của chúng ta ở đâu vẫn có chỗ đứng được "
Hắn tu vi kiếm giả lục trọng thiên ở đâu cũng có chỗ dựa, chỉ cần có chỗ đứng hừ một ngày nào đó ta sẽ trả thù các người thiên kiếm tông, nhưng hắn lại không biết thứ gì đáng sợ đang đợi hắn phía trước nếu hắn biết cho hắn mấy cái mạng cũng không dám đi đường này
2 canh giờ sau màn đêm buông xuống
Hai người đi ngang một cánh rừng, một cánh rừng âm u đầy tĩnh lặng khiến ai cũng sợ run, tiếng sói hú lên quái dị tiếng bọ kêu ve ve nghe rợn người lúc này hai huynh đệ họ Tiêu đang hành tẩu trên đường bóng đêm làm cho cánh rừng trở nên u ám kinh dị hơn
tiếng gió làm những lá cây đung đưa nghe xào xạc bỗng luồng khí lạnh lẽo đập vào lưng Tiêu chiến khiến hắn rùng mình sợ hãi nói với sư huynh
" sư huynh... đi nhanh lên ta sợ quá cánh rừng này quá quái dị a "
Tiêu chiến không cảm thấy gì do tu vi hắn quá yếu nhưng Tiêu nguyên lại khác hắn cảm thấy có thứ gì kì dị đeo bám hắn không tha khiến hắn cũng sợ hãi
" người bám theo ta đừng có tách rời ta nửa bước chúng ta băng qua khu rừng này "
Nhưng khi hai người định hành tẩu rời đi thì tiếng gió càng lớn làm lá cây đung đưa nghe xào xạc rợn cả người
một thân ảnh mặc áo khoác đen vì bóng đêm nên không thấy rõ diện mạo hắn nhưng sợ hãi thay ánh mắt hắn sắc bén lạnh thấu xương khi ai nhìn cũng rùng mình sợ vỡ mật mà chết hắn như u linh đứng lẳng lặng nhìn hai huynh đệ họ Tiêu đang co cụm lại nhau sợ hãi chạy
nhưng lúc này cặp mắt của bóng đen phía trên từ từ co lại con ngươi đen nhánh sau đó hai con ngươi hắn xoay tròn một lúc khiến cặp mắt này đổi sang màu đỏ như máu duới ánh trăng tựa như mờ như ảo này chiếu vào khiến cặp mắt màu đỏ của hắn tựa như thần linh cô độc lãnh huyết mà vô tình, đáng sợ cặp mắt này nhìn còn kinh khủng hơn cặp mắt khi nãy của hắn
một ánh mắt của hắn khiến linh hồn người khác như vào lục đạo luân hồi mãi mãi không thoát được
Một cơn gió nhẹ thổi qua thân ảnh hắn dần mờ ảo rồi biến mất trên cành cây như chưa từng tồn tại chỉ để lại tiếng lá cây xào xạc
20 phút sau
Phía dưới hai huynh đệ chạy được một lúc thì mệt rã rời hai người dừng lại nằm trên bụi cỏ thở dốc liên tục do mệt mỏi a khi bọn hắn nghỉ một lục sau đó đứng lên nhưng lúc này cảnh tượng kinh khủng xảy ra cuồng phong gào thét những lá cây đung đưa mạnh nghe xào xạc mà ồn ào chói cả tai, cảnh tượng này khiến hai người sợ hãi mồ hôi ướt đẫm cả lưng lúc này Tiêu nguyên hắn quá sợ nên giục sư đệ đi nhanh
" sư đệ đi nhanh lên sắp rời khỏi cánh rừng này rồi "
Nhưng hắn giục mãi sư đệ mình không nghe khiến hắn tức giận hét lên
" người bị điếc hay sao ta bảo người đi nhanh lên mà người cứ đứng đấy là sao "
Lúc này thân thể của tên Tiêu chiến đã cứng đờ, mặt hắn co lại tròng đôi mắt hắn trợn cả lên cái này do hắn nhìn thấy thứ gì sợ hãi đến nỗi chết không kịp phản ứng gì
thân thể hắn ngã ầm ầm xuống khiến sư huynh hắn mặt mộng bức khó hiểu ta là ai đây là đâu chuyện gì xảy ra tại sao sư đệ mình lúc này còn ngủ được khi hắn lật người lại thì sư đệ hắn đã chết, hắn tức giận hét lên
" Aaaaaaaaa..... sư đệ....... là ai....... là ai đã giết sư đệ ta "
Tiếng hét vang vọng cả khu rừng đầy lạnh lẽo này, nhưng đáp lại lời hắn lại là cơn gió lạnh thấu xương và tiếng gió xào xạc
hắn điên cuồng gào thét bi thương như con nai nhỏ tội nghiệp
" aaaaaaa........ người đi ra đây cho ta....aaaaa........ anh hùng hảo hán mà đánh lén có ngon thì ra đánh với ta một trận "
Nước mắt rơi xuống hắn gào thét khóc dưới ánh trăng đầy cô độc, ngay từ nhỏ hai huynh đệ mồ côi nương tựa lẫn nhau mà sống là sư huynh nên hắn rất nuông chiều sư đệ mình thậm chí có những gì cũng nhường cho hắn, thế bây giờ hắn lại nhìn sư đệ mình chết trước mặt hắn khiến hắn nổi điên lên gào thét trong bi thương