Chương 29: Vô ảnh tự tại công (hạ)

Vô Địch Tiên Đế

Chương 29: Vô ảnh tự tại công (hạ)

Dương trần sắc mặt xấu xí lại ta đầu tư cho các người để các người cường đại lên a thế mả các người đi ở ẩn thế công sức ta thành công dã tràng a hắn hét lên khiến hai tên huynh đệ giật nảy mình

" không được.... hai người bị ấm đầu hả đang có cơ hội cường đại không muốn lại đi về làm phàm nhân"

Lý la mặt buồn thở dài hắn cũng không muốn nhưng cảnh tượng hôm qua khiến hắn mất mục tiêu của mình

" huynh đệ ta cũng không muốn đâu hôm qua ta thấy cảnh tượng làm cho trái tim ta như tan nát, ta nhìn thấy thê tử và nhi tử mình chết trước mặt nhưng ta không làm gì được ta chỉ muốn gào thét, ta đau khổ nhưng bọn họ vẫn không sống lại ta một mình cô độc sống đến cuối đời hu hu thế ta tu luyện làm gì khi không bảo vệ thê tử và nhi tử của ta người nói xem ta muốn làm phàm nhân đáng hay không..... đáng hay không "

Lý la gào thét bi thương nước mắt rơi liên tục đấm đấm vào ngực mình cảnh tượng hết sức thê lương và đau lòng

Đoạn đức hắn cũng thế hắn không thể hét lên được hắn thấy cảnh tượng còn kinh khủng hơn ám ảnh tâm lý cả đời hắn nhìn thấy gia tộc mình bị diệt từng người ngã xuống sư huynh, tỷ, muội, phụ thân mẫu thân hắn cũng chết nhưng hắn chỉ sợ hãi ngồi co cụm núp trong gầm giường nhìn kẻ thù hắn giết từng người tiếng la hét gào rống bi thuơng máu me văng khắp nơi thậm chí bắn lên mặt hắn còn hắn chỉ biết sợ hãi trốn tránh không dám khóc giành giật mạng sống của mình

hắn tức giận thề sẽ trả thù nhưng mọi thứ hắn làm đều vô vọng hắn chỉ là con cờ cho người khác chơi đùa đến khi người ta chán thì phế đi hắn, nỗi ám ảnh về gia tộc của hắn dằn vặt hắn đến cuối cuộc hắn chỉ biết cười trước khi chết một nỗi đau mang theo cừu hận khiến hắn cười như điên mãi khi hắn chết đi thế là một đời người kết thúc

" bốp..... bốp "

Dương trần trực tiếp vả bạt tai cho hai người tỉnh hồn lại khiến hai người ngơ ngác, khóc cái lông a giờ các người có mất gì đâu mà ngồi khóc với chả than hắn hét lên

" hai người có bị ngu không hả đó là một giấc mộng thôi đã thế thấy mình thảm như vậy còn không cố tu luyện cho mình mạnh lên mới có mơ một tí mà đã như thế nếu các người trực tiếp nhìn thấy thì sao hả và đó là cảnh tuợng thật chứ không phải mơ,các nguời vẫn gào thét khóc lóc bất lực không làm gì đuợc, các người tưởng làm phàm nhân là sung sướng hay sao "

Hắn vừa chỉ vừa tát và mắng hai tên này liên tục như trưởng bối dạy hậu bối cách sống rất giống a không thể nào nhầm lẫn được

" nhưng mà..... hu hu cho dù bọn ta cố gắng bao nhiêu gặp kẻ địch mạnh cũng chỉ thịt cá trên thớt bọn chúng thôi "

Hai tên uỷ khuất khóc lóc như mưa trong giấc mơ bọn hắn làm gì cũng thế cũng chỉ tuỳ người ta chém giết bất kì lúc nào

" có cái rắm a nếu các người đã sợ như thế thì dùng đầu óc suy nghĩ đi thay đổi tính cách mình lại làm gì cũng suy tính trước hậu quả để mà lui còn các người cứ đi trang bức suốt thì cừu hận kéo mấy ngọn núi không hết "
tv-mb-1.png?v=1
Hắn dao động hai tên này để bọn hắn bớt trang bức đi a không thì cừu hận đi vài tấc cũng gặp ba bốn người

" hu hu đa tạ huynh đệ... là bọn ta đã sai rồi... bọn ta sẽ thay đổi "

Hai người cố ép nước mắt để không phải khóc nữa sắc mặt bọn hắn trở nên nghiêm túc hơn, Dương trần nhìn bọn hắn trong lòng hét lên mẹ nó tốn cả nửa ngày mới để hai tên não tàn này hiểu

" các người nhớ vạn vật đều có nguyên nhân tất sẽ có kết quả nếu các người làm gì cũng cẩn thận không đi trang bức không ngạo mạn thì các người sẽ nhận lại những gì như các người mong muốn "

Hắn vỗ vai hai người trấn an bọn hắn, hắn trong lòng thở dài thế giới này tàn khốc hơn cả những gì người thấy trong mơ ai mà không mà có đau khổ sinh ly tử biệt phải chấp nhận thôi còn các nguời muốn đi tiếp hay dừng lại do bản thân mình đừng mong đợi vào ai cả tự nắm lấy vận mệnh mình mới là vương đạo

" đa tạ huynh đệ đã khai sáng lỗi lầm cho ta hiểu được bản thân mình quá ngu muội từ giờ ta sẽ bế quan không đi tranh giành những xếp hạng nữa "

Lý la mặt sáng như đuốc không còn khóc lóc vẻ mặt đã trưởng thành hơn trước, Đoạn đức hắn cũng thế hắn đã thoát khỏi ác mộng tâm lý của mình sau cơn mưa trời lại sáng a

" huynh đệ người thì sao, người quyết định tu luyện để thực lực cường đại hơn không "

Hai người nhìn về phía Dương trần mong đợi hắn trả lời

" không ta sẽ đi tìm rời nơi này tìm một con đường khác giành cho ta "

Dương trần lắc đầu a có ngu mới vào bằng thân phận này

" nhưng mà... huynh đệ....thôi người đã quyết định như thế bọn ta ủng hộ người "

Hai người định an ủi Dương trần nhưng hắn mặt nghiêm túc ý đã quyết không từ bỏ

" Ài mỗi người đều có con đường riêng thuộc về họ, đây là sứ mạng của riêng mỗi người cưỡng ép bọn họ cũng chỉ là vô dụng thôi " tv-mb-2.png?v=1

Mỗi người đều có con đường riêng của họ, có người sinh ra là để giết chóc thành tu la, lại có người thích giúp đỡ người khác thành thánh nhân, lại có người sinh ra đã cô độc cả đời dù bọn họ làm gì cũng như thế không thay đổi được nếu cố thay đổi bọn họ không còn là chính bọn họ nữa mà là một người khác

Dương trần lắc đầu đi vào phòng, hai tên Lý la và Đoạn đức này ánh mắt trở nên kiên định hơn không còn đùa nghịch như lúc trước a Dương trần chỉ vô tình giúp bọn họ nhưng lại không biết tương lai hai người này trở thành hai vị đại năng người đời kính nể a

5 giờ canh giờ sau mặt lặn xuống, một ánh trăng đầy cô độc tịch mịch đã buông xuống mảnh đại lục này

Trong căn phòng Dương trần đã tắm rửa cơm nước no nê xong hắn lại bắt đầu tu luyện ngày mai rời đi săn yêu thú

5 phút sau

Dương trần ngồi tĩnh toạ tu luyện, theo tu vi hắn tăng lên hỗn độn thể của hắn cũng trở nên cường đại bây giờ hắn đã là kiếm sĩ nhất trọng thiên hắn sẽ hấp thu linh khí và tốc độ tu luyện hắn cũng tăng lên như vậy

Dương trần sử dụng hỗn độn thể lấy phương viên vài trượng xung quanh tất cả linh khí tràn vào cơ thể hắn, từng linh khí này mở rộng đan điền hắn và rột rửa đi từng kinh mạch hắn

" ầm, ầm "

bức tường rào cản kiếm sĩ nhất trọng thiên của hắn đã từng bị phá, xung quanh hắn toả ra vầng hào quang màu vàng rồi dập tắt hắn thở ra một hơi tu vi của hắn đã tấn thăng kiếm sĩ nhị trọng thiên

" tu vi đã đột phá, nên tu luyện một môn thân pháp trước khi đi săn yêu thú "

Hắn nói xong nhìn về phía nhẫn trữ vật một đống công pháp chất thành mấy ngọn núi không hết hắn chả biết nên chọn gì để tu luyện

" ta cần thân pháp nhanh lại nhẹ nhàng, lại có thể tránh đi những ám khí hay công kích quá nhanh "

Hắn nghĩ một chút sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một quyển công pháp màu đỏ tản ra khí tức tựa như mờ ảo khiến ai nhìn lâu cũng lâm vào ảo giác, quyển công pháp này là đế giai công pháp một bộ công pháp rất mạnh thiên về tốc độ và phản ứng, là đế giai công pháp thì không phải những công pháp khác có thể so được như tiểu vu gặp đại vu a