Chương 2: Dị Giới.

Vị Đại Đế Đầu Tiên

Chương 2: Dị Giới.

Hoàng Anh Kiệt nhớ rằng mình đã nhắm mắt lại trong giây phút Cầu Năng Lượng Siêu Hạt chuẩn bị phát nổ vì thứ ánh sáng kinh khủng của nó. Từ lúc đó, thời gian như ngừng trôi cho tới lúc này, khi Kiệt cảm thấy rằng nên thử mở mắt ra. Tại sao ấy hả, đó là vì không hiểu tại sao Kiệt lại nghe được tiếng chim hót. Tiếng chim hót?

- Cô đang can thiệp vào não của tôi hả Christina?

- Không. Nhưng có vẻ như chúng ta phải đối mặt với nhiều tình huống lạ lùng đấy.

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi không biết, nhưng có vẻ như chúng ta đã được đưa sang một thế giới khác!

- Thế giới khác!- Kiệt vô cùng ngạc nhiên, toan nhổm dậy, nhưng nhanh chóng cảm nhận được những cơn đau cực kì khủng khiếp. Toàn thân cậu, gần như bị hàng vạn con dao từ từ cứa vào.

Hoàng Anh Kiệt cố gắng vận Chân Võ Cửu Trùng Thiên để áp chế cơn đau, đồng thời ổn định cơ thể. Vốn định vận lên Nguyên Trọng Thiên- tầng cao nhất của Chân Võ Cửu Trùng Thiên, nhưng Kiệt kinh ngạc nhận ra rằng trong người cậu không hề còn sót lại chút chân khí nào. Đã vậy, một luồng sức mạnh khác lập tức hoạt động, hoàn toàn ngược lại với sự vận hành khí huyết theo Chân Võ Cửu Trùng Thiên, nhưng cũng làm cậu đỡ hơn một ít. Tuy nhiên, khi nó ngừng lại, Kiệt không điều khiển nó được.

- Chuyện này là thế nào vậy?- Kiệt ngạc nhiên.

- Chúng ta đã bị đưa sang một thế giới khác, nhưng dường như mọi vật chất bị kéo theo, đều bị phân rã thành những hạt cơ bản hết rồi. Chỉ riêng tinh thần và tư duy chúng ta là còn nguyên. Tôi đã thử nghiệm mọi cách, và đột nhiên phát hiện ra cái thân xác này.

- Thân xác này!

- Vậy đây là một xác chết ư?

- Não đã chết, nên có thể coi là vậy! Tôi cũng không đủ khả năng tìm được cách nào khác. Có điều tôi đã cố gắng hết sức để tu bổ lại thân thể này! Có điều vết thương trên đầu cậu, rất khó tu bổ, vì vẫn còn một đầu mũi tên găm mạnh vào trong đầu cậu.

Cô nàng bắt đầu cho một vài hình chiếu lên võng mạc của Kiệt. Dựa vào khả năng của mình, Christina đã đọc lại hết các thông tin của cơ thể này được lưu trữ ở trong tế bào não. Dựa vào các thông tin sẵn có, Christina tạm thời phác thảo lại sơ đồ cơ thể cùng các vết thương trên người. Đồng thời, phác đồ điều trị thích hợp cũng đã được soạn thảo.

Việc cần ưu tiên lúc này, chính là việc phải tìm ra nước sạch, đồ ăn bổ để bổ sung thể lực. Sau đó cần xử lý sơ qua vết thương, tránh nhiễm trùng. Hoàng Anh Kiệt nén đau, lết ra chỗ thuận tiện nhất có thể để ngồi tựa mà phóng tầm mắt nhìn ra mọi nơi.

Kiệt cũng cố sức kiếm tìm xem có đồ đạc gì có thể giúp mình không. Đồ đạc tên này có không nhiều, chủ yếu là ở trên người, quần áo có chất liệu khá, đủ cứng để chống đá nhọn, gai góc, nhiều túi đựng, vai có gắn mấy cái biểu tượng. Có vẻ như hắn ta là một sĩ quan quân đội hoặc an ninh, bị tấn công, sau một hồi chiến đấu thì bị ăn mũi tên vào đầu. Đa phần vũ khí đều hỏng nặng, tìm mãi mới thấy một con dao bị gãy đôi nhưng vẫn đủ sắc và cứng, có thể dùng để cắt, chặt củi nhỏ, và dùng để làm chút việc. Cái thứ hai, là một chiếc vòng cổ, có gắn hộp đựng ảnh. Người trong ảnh là một có gái khá xinh đẹp, trông rất dịu dàng, có lẽ là người yêu, vì ảnh chụp này hiện đại, và mới.

- Thấy rồi!- Christina nói, đồng thời chỉ ra những chỗ nào có thể kiếm được đồ tốt vào lúc này.

Một khu vực chỉ có bán kính 10 mét, nếu lúc bình thường, có lẽ chỉ mất cái vài giây là đi qua, nhưng hơn 2 ngày sau Kiệt mới có thể hoàn thành chặng đường ấy. Một mặt phải tỉ mỉ tìm kiếm những đồ ăn thức uống để bồi dưỡng thân thể, mặt khác là do vết thương quá nặng, khiến cậu phải căng sức ra mà chịu đau. Không còn Chân Võ Cửu Trùng Thiên hỗ trợ như trước, khả năng áp chế cơn đau cũng như sự hồi phục đều tụt giảm rõ rệt.

Ngày thứ ba, các vết thương đã khép miệng, Kiệt bắt đầu thử vận động một chút. Không phải cậu quá nóng vội đến mức không biết quý thân thể, mà vì cậu không muốn để cơ thể vì thiếu hoạt động mà không thể lưu thông khí huyết tốt, nhiều chỗ sẽ bị hoại tử.

Càng hoạt động nhiều, lưu thông khí huyết càng nhanh, năng lượng đốt sẽ lớn, và cần thêm thức ăn. Nếu như ở thế giới cũ, thức ăn tổng hợp có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, sẽ giúp cậu hồi phục nhanh hơn. Nhưng ở nơi đây, khí hậu trong lành, thức ăn tuy hơi ít dinh dưỡng, nhưng rất ngon miệng, lại được cái sạch sẽ tinh khiết, nên cũng chẳng tệ lắm. Coi như một chín một mười. Người đánh giá cao nơi này nhất, chính là Christina. Cô ấy có thể Đồng Bộ Cấp VII, chỉ để nếm thử những món ăn ở đây, và khen ngợi chúng hết lòng.

Nguy hiểm đầu tiên mà họ phải đối mặt xuất hiện sớm hơn họ tưởng. Dù đã cố gắng xử lý rất kĩ, mùi máu vẫn còn, thu hút thú săn mồi. Một con mèo to bằng con hổ đang ngự trên một cành cây ở phía đội diện. Với cái sừng trên đầu, trông nó khá là dị. Không biết cái sừng đó dùng để làm gì nhỉ? Thú ăn thịt có sẵn móng vuốt và răng nanh thì cần quái gì sừng.

- Con vật này dài 2 m, cao 0. 7 m, nặng 400 cân! Một cú tát của nó ngang một viên B 40. Điểm mù gần như không có, vì sự phối hợp giữa các giác quan của giống loài này đã cực kì hoàn thiện. Điều ta có thể làm, là một phát trúng ngay, giết ngay.

- Con dao này e là không đủ sức?

- Chúng ta vẫn còn một cơ hội. Hãy dùng Đồng Bộ Cấp IX ngay khi thấy cần thiết!

So với cái chết, cơn đau đầu do việc Đồng Bộ gây ra vẫn là mức độ chấp nhận được. Hoàng Anh Kiệt nhìn thẳng vào mắt con vật, tay từ từ nắm lấy con dao bị gãy. Cậu có thể ra đâm nó, nhưng vết thương do con dao này gây ra sẽ không bao giờ đủ mạnh để hạ nó trước khi nó hạ cậu, cho nên, thứ này sẽ chỉ là để đánh lạc hướng. Tay phải, Kiệt đã nắm chặt cái nỏ tự chế, đã có sẵn một mũi tên, mũi kim loại làm từ mấy cái huy hiệu trên vai tên này.

Đồng Bộ Cấp III đã sẵn sàng bật lên, để cho phép Kiệt nhìn thấy rõ ràng hơn các chuyển động của con quái thông qua việc liên kết mọi giác quan của bản thân, đồng thời cho phép bản thân đạt tới trạng thái hoàn mĩ nhất trong vòng vài chục giây đồng hồ nữa.

Con quái nhìn cậu chằm chằm, không rời mắt, để đánh giá liệu thứ đang ở trước mặt mình đây có thể làm mồi được không. Sau một hồi đánh giá, nó bắt đầu nhún người xuống. Hoàng Anh Kiệt ra lệnh bật Đồng Bộ Cấp III. Tất cả mọi thứ như trở nên dễ dàng hơn. Ở chế độ này, thông qua những xử lý của Christina, mọi thông tin mà cậu thu thập được từ các giác quan được phân tích thấu đáo. Ví dụ như quỹ đạo vận động mà con vật này đi đã bị tính toán ra ngay khi nó vừa mới chuẩn bị. Từ cú nhún chân, độ cong của cành cây khi nó nhún, cách cái đuôi vẫy, chuyển động của các bó cơ,… đã được biến đổi ra các thông số, rồi từ các thông số đó, ta sẽ cho ra các thông số đầu ra, để rồi vẽ nên quỹ đạo chuyển động cần biết.

Con quái đã đi được nửa quãng đường, và Hoàng Anh Kiệt bắt đầu tấn công. Phóng dao, đó là bước đầu tiên. Mũi dao nhắm thẳng vào đùi sau, con vật cố tránh đi, và khiến mũi dao chỉ kịp tạo nên vết sước nhỏ. Nhưng vì tránh con dao, động lượng nó có trong người đã bị giảm đi, đồng thời đã mất đà một chút. Lúc này, Kiệt mới nhấc khẩu súng lên, nhắm thẳng vào mặt nó.

Con vật tuy không hiểu ý định của Kiệt, nhưng bản năng của loài vật, khiến nó hiểu cần phải bảo vệ mình. Chiếc sừng trước mặt nó toả sáng, có những tia lửa điện màu lam chạy xung quanh, rồi phóng ra xung quanh để tạo nên một chiếc khiên chặn đứng mũi tên.

- Mẹ kiếp!- Hoàng Anh Kiệt chửi thầm.- Đồng Bộ Cấp IX.

- OK!- Christina bắt đầu nhảy vào đầu cậu, và việc đầu tiên cô ta làm là nhếch mép cười ruồi. Cô nàng hoàn toàn làm chủ thân thể Anh Kiệt, bắt đầu kiểm soát từng chút tế bào của cơ thể. Trước hết, cô nàng xoá bỏ cảm giác đau. Những cơn đau sẽ gây phản ứng không cần thiết, ảnh hưởng tới việc chiến đấu. Hoàng Anh Kiệt không thể áp chế những cơn đau mà cơ thể này phải chịu chừng nào mũi tên kia vẫn còn đang cắm chặt vào đầu cậu.

Khống chế cơ thể này một cách hoàn mỹ nhất, Christina bắt đầu tiến hành phân tích số liệu. Mọi thông tin đều được phân tích kĩ hơn, sự quan sát được làm cẩn thận hơn, các bài toán, phương trình, mô hình chuyển động,… được lập trong nháy mắt. Dựa theo những phân tích trên, bụng chính là điểm yếu nhất. Xương chính là bộ giáp mà tự nhiên ban cho những loài có chúng, hầu như mọi bộ phận đều được bọc bởi xương, trừ ổ bụng. Bụng lại có nhiều nội tạng quan trọng, nên sát thương gây ra sẽ càng thêm lớn.

Christina điều khiển thân thể của Kiệt trầm mạnh xuống, né nhanh cú vồ. Ngay sau khi bộ hàm, và cặp vuốt vọt qua, Christina vung mạnh nắm đấm, nện thẳng vào vùng bụng của con vật. Nắm đấm bay thẳng từ đằng sau, qua cằm qua thân đánh vào mục tiêu. Đi đôi với cú đấm, là việc xoay người, đổi trọng tâm cơ thể, khiến cho cú đấm mạnh tới bất ngờ. Con quái vật rống lên những tiếng giận dữ, nhưng những cơn đau càng khiến nó trở nên hung hắn thêm.

Hoàng Anh Kiệt lập tức lấy lại quyền chỉ huy thân thể ngay tức thì, vì não cậu sẽ không thể chịu nổi thêm giây nào. Bây giờ, con quái đã bị xuất huyết nội tạng, những vẫn chưa chết, nó bị đau nên sẽ điên cuồng hơn. Kiệt từ từ tháo cúc áo, sẵn sàng đợi con quái lao tới. Ngay khi mảnh áo vừa che mất tầm nhìn, chắn ngang mặt của Kiệt, cũng là lúc con quái vật lao thẳng vào. Những đệm thịt ở chân khiến nó di chuyển nhanh nhưng không chút tiếng động. Hoàng Anh Kiệt không cố tìm con quái, vì tìm kiếm lung tung còn làm ảnh hưởng tới tầm nhìn và phản xạ hơn. Cậu quấn nhanh chiếc áo lên tay, quấn chặt từ bàn tay lên tận bắp tay.

- Đến rồi!- Christina nói nhỏ, đồng thời cho Kiệt biết luôn vị trí con vật sắp phòng tới.

Mục tiêu Kiệt nhắm tới, không phải nội tạng, không phải bộ hàm, mà là thứ vũ khí kì dị, chiếc sừng tạo ra điện. Những vết thương do hàm hay vuốt gây ra đều có thể tính toán và hạn chế một cách dễ dàng, nhưng cái sừng và luồng điện nó tạo ra thật sự khó lòng tính toán.

- Hự!- Hoàng Anh Kiệt dùng cánh tay bọc áo để nắm lấy cái sừng. Ngay lập tức, luồng điện phóng vọt ra, toả sáng như một luồng palasma. Chiếc áo đã cách điện đôi chút, nên Kiệt đủ sức nắm chặt chiếc sừng. Hai tay bám lấy chiếc sừng thay cho những vật như tay áo của con người, Kiệt xoay nhanh người, làm một cú quật nhanh. Đòn này không cần nhiều lực, vì sẵn có lực của con mèo này khi nó lao vào người cậu. Nhưng kĩ xảo, phải chú trọng, vì cái Kiệt muốn là phải hạ con mèo này càng nhanh càng tốt, thân thể cậu ta đang suy yếu ngày một nghiêm trọng.

Hông bị quật mạnh xuống đất làm xương hông vỡ nát, nội tạng càng bị chấn động mạnh hơn. Mèo to biết rằng nó sắp bị hạ, nên không biết tiếc sức nữa. Hàng vạn vol điện được tung ra, đốt cháy chiếc áo, tiếp tục lan thẳng vào người Kiệt. Dòng điện làm cho từng tế bào của Kiệt như muốn bốc khói. Nước bắt đầu bốc hơi từng chút từng chút một. Đúng lúc này, Hoàng Anh Kiệt phát hiện luồng sức mạnh ẩn giấu trong người bộc phát lần nữa.

Thứ sức mạnh trong người Kiệt bộc phát, nó hút hết luồng điện của con vật. Không còn bị giật cho tê tái như trước, Kiệt lập tức vận sức bẻ gẫy cổ con mèo. Cơ thể nhiều lần vượt qua giới hạn, nay vừa thả lỏng một chút thì mất đi khả năng điều khiển thân thể được nữa.