Vị Đại Đế Đầu Tiên

Chương 5: Utopia

Sau buổi tập vất vả, cả nhà Laura trở về, ăn những món ăn tuyệt ngon do Kiệt chuẩn bị. Đồng thời trước khi đi ngủ, Kiệt cẩn thận nhắc họ tập Khí Trọng Thiên. Sau hơn nửa tiếng tập luyện cẩn thận, Kiệt cho mọi người đi ngủ.

Ở trong rừng già, không có nến, không được đốt lửa- vì thú ở đây là lũ không biết sợ lửa, mà lửa với chúng lại là thứ tín hiệu báo rằng đồ ăn ngon ở đây này. Vì thế thức ăn thường nấu từ chiều, ủ kĩ để ăn tối và sáng hôm sau. Còn trong nhà thường dựa vào ánh trăng thôi. Hôm nào không trăng hoặc tối trời, thì đi ngủ sớm. Cũng chính vì thế, dù mới hơn 28 tuổi, Laura đã có 3 đứa con, đứa lớn nhất 12. Nhà tối, không thể làm gì, mà cũng khó ngủ, thì tất nhiên sẽ như thế.

Hoàng Anh Kiệt thì ngồi thiền ngoài cửa, để giường cho mẹ con Laura nằm, dù bọn trẻ có phòng riêng, và giường của Laura thì đủ rộng. Nhưng Hoàng Anh Kiệt, một kẻ xử nam chính cống, lại cống hiến hết tinh thần cho khoa học và nghiên cứu khoa học, thì sự hấp dẫn của Laura vẫn chưa đủ.

Đang thiền, Kiệt chợt phát hiện có tiếng động nhỏ. Kiệt rất nhanh chóng bám vào nóc nhà, sẵn sàng thủ thế, nếu có gì tấn công luôn. Nhưng rồi, dựa vào những gì Christina phân tích ra, đó là một đoàn người, quần áo rách rưới, vẻ mặt khắc khổ. Hầu như phụ nữ và trẻ em chiếm đa số, còn nếu có đàn ông, thì hoặc già khú đế, hoặc thương tật đầy mình.

Tất cả ăn mặc rách rưới, gầy gò, khắc khổ và đặc biệt là đi chân trần. Đi chân trần trong rừng là sự ngu xuẩn tuyệt đối. Vì rừng rậm có vô số thứ có thể làm bạn bị thương: đá nhọn, cỏ cứng, sâu bọ,... và vết thương rất dễ nhiêm trùng. Với thuốc men mà những người này có thể tìm ra, chỉ e là thuộc chuột để tự tử.

Bọn trẻ nhanh nhẹn đi trước, và khi phát hiện ra căn nhà của Laura, chúng ùa vào cố tìm tòi, lục lọi, có vẻ như chúng tìm thức ăn. Âm thanh nhanh chóng làm cả nhà tỉnh lại, và hai bên mau chóng dàn xếp với nhau nhanh nhất có thể.

- Chúng tôi vô cùng xin lỗi các vị vì đã làm ảnh hưởng tới nhà cửa. Chẳng qua là các vị có lương thực dư dả chăng? Chúng tôi nguyện đem mấy dụng cụ này để đánh đổi.

- Các ông đùa à, lương thực là thứ quý giá chừng nào, sao đi lại không đem mà...- Monica định chửi họ một trận vì tội ngu, nhưng rồi cô bé im bặt, không lý nào một toán người đông như vậy mà không biết điều đơn giản đó.

- Chúng tôi vốn là một đám du dân, nhưng đời bọn tôi dùng tính mạng đánh đổi, khai khẩn cho một vị Nam Tước một mảnh đất hoang, làm nên những đồn điền màu mỡ, nên được ban thân phận là con dân trong lãnh địa của vị Nam Tước kia. Ai dè Thần Thú từ biển khơi đi vào, tàn phá mọi thứ trên đường. Những thanh niên trẻ khoẻ, những người lao động tốt nhất, thợ mỏ lành nghề đều bị gọi đi lính. Và đã chết hết cùng với ngài Nam Tước. Kẻ được đưa tới nắm quyền, không tiếp nhận chúng tôi. Hắn còn phải an bài người của hắn, cũng là một đám du dân khác.

- Khốn nạn, hắn ta thật không có tính người!- Lisandra giận giữ. Cô biết rằng nếu không nhờ những người đàn ông kia liều chết chiến đấu, đồn điền tất nhiên không thể còn để mà hắn dùng nữa.

- Mọi người định đi đâu?

- Chúng tôi sẽ thử nghĩ cách kiếm một nơi đủ để sinh tồn qua ngày.

Lời đáp trả của ông lão, khiến Kiệt như muốn cười rộ lên. Không có kế hoạch, không có mục đích, thậm chí không có niềm tin, họ đang đi để chết. Hoàng Anh Kiệt nhìn vào những người này, có già, có trẻ, có những người đang ở độ tuổi thiếu niên, có đứa bé chưa dứt sữa.... Và cậu cảm thấy không nhẫn tâm như thế.

- Có cách nào giúp họ không, Christina.

- Ta có thể tiến hành theo bản kế hoạch này chẳng hạn.- Christina nhanh chóng đưa ra một bản kế hoạch chi tiêt. Bản kế hoạch mang tên: Christina.



..............................................................................................................

Sau một buổi tối gặm qua loa thịt khô, uống nước lạnh, sáng sớm hôm sau, Kiệt dẫn bọn nhóc du dân cùng mấy đứa nhóc nhà Laura đi săn. Ở thế giới này, với người dân thường, lương thực chính là bản vị của đồng tiền, thậm chí mọi thứ như vàng bạc, kim ngân châu báu đều xếp dưới lương thực. Đơn giản là vì một nơi mà dân ăn không đủ no, thì lương thực lên ngôi rồi. Còn quý tộc không phải lo chạy ăn từng bữa, thì họ có mối quan tâm khác- nhưng tạm không nói tới.

Để nuôi sống 1208 người- chưa gồm nhà Laura và Kiệt, số thức ăn phải tiêu tốn là cực lớn, chưa kể đến việc những người này đa phần là người già, phụ nữ và trẻ em. Tuy bọn họ chỉ thiếu cơ hội làm lại từ đầu mà thôi, cho họ một đồn điền là họ làm còn tốt hơn nhiều người khác, nhưng bây giờ kiếm đâu ra đồn điền.


Đầu tiên, Kiệt quyết định dẫn cả bọn đi săn thú. Thịt là thức ăn cao năng, ăn một miếng thịt cho nhiều năng lượng hơn rau củ quả. Chẳng phải thế mà quân vương luôn muốn dân chúng ăn rau, ăn rau củ thì ăn bữa sáng lo tìm thức ăn cho bữa tối. Còn thằng ăn thịt, nó có thể ăn bữa sáng, nhịn bữa trưa mà vẫn khoẻ, thế là nó sẽ ngồi và nghĩ kế, tập võ, trở nên mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa, thú vật cậu định săn, cũng có thể thuần dưỡng, làm vật nuôi. Ngày trước, nhà ít người, không cần nhiều thịt mà cũng khó lòng đi thuần hoá thành thú nuôi, nên không làm.

Cuối cùng, bằng cách giết bọn thú dữ, Kiệt mở rộng môi trường sống cho mọi người, họ có thể lấy đất đai làm đồng ruộng, nhà cửa,... Từ đó nhanh chóng tự lực tự cường, không phải sống dựa vào Kiệt nữa.

Crazy Boar, lúc trước tuy có thể săn nhiều, nhưng Kiệt không muốn làm vì săn nhiều thì chỉ bỏ thối, mà ăn thịt khô thì không ngon bằng thịt tươi. Nhưng hôm nay, vì những người dân kia, Kiệt tấn công thẳng vào một ổ Crazy Boar, Và mang về 5 con lợn lớn, và 10 con lợn con.

Lợn to để ăn, lợn nhỏ thì đem nuôi. Và trong khi Kiệt cùng lũ trẻ đi săn, thì phụ nữ và người già đang dựng lều. Những ngôi lều dựng lên rất nhanh bằng lá và cành cây, dựa theo kĩ thuật dựng lều sinh tồn hoang dã của Trái Đất. Công nhận con người khi đã rỗi hơi ngồi nghĩ thì có thể làm những trò kì dị, nhưng lắm khi hiệu quả không ngờ.

- Được rồi. Vậy là mọi người đã có chỗ ở rồi nhỉ.

- Cảm ơn các vị đã giúp đỡ, chúng tôi sẽ đời đời ghi nhớ.

- Không cần đâu, chỉ cần các vị tự lo được cho bản thân, đó đã là giúp tôi nhiều lắm rồi.

- Vâng!

- Đầu tiên, tôi hi vọng các vị hiểu, sự giúp đỡ này không thể diễn ra mãi.

- Vâng.

- Tôi muốn biết sở trường, sở đoản của mọi người, những việc có thể làm, vừa ăn vừa nói đi, chúng ta không có nhiều thời gian.

Bữa sáng bắt đầu, Kiệt dặn họ lấy những cái nồi to, đem hết thịt ra, và nấu lẩu. Lẩu là cách ăn tương đối thích hợp cho hoàn cảnh này, nước thịt và rau củ quyện lại, ăn sẽ ngon hơn. Họ có thể thấy no mà đủ chất, vì rau củ nhiều chất sơ, ăn vào thì no nhưng ít chất, còn thịt thì nhiều chất. Hơn nữa, với những người đói khổ mấy ngày qua, ăn thịt quái thú nhiều không tốt.

Trong suốt hai tiếng tiếp theo, Christina nhanh chóng tập hợp cho Kiệt bản báo cáo về những gì đám người này làm được, và cô đưa ra cho Kiệt bản kế hoạch những điều cần làm rồi. Sẽ rất vất vả để qua được hai tháng tiếp theo, nhưng sau hai tháng đó, dù là hơn ngàn người này, hay gia đình Laura sẽ đều có đủ khả năng sinh tồn. Và đó là lúc Kiệt đi. Thôi, cố vậy.

Với con người, họ có những yêu cầu rất cơ bản. Yêu cầu đầu tiên, sự an toàn. Con người và lũ động vật có thời gian phát triển khác nhau, vì con người có được sự đảm bảo an toàn tương đối lớn, cho phép họ có thể lớn lên từ từ. Nhưng ở đây, sự an toàn chưa được đảm bảo, nếu bọn mãnh thú nổi điên, hoặc có con gì quá đói mà lao vào ăn thịt họ, thì không ai chống lại được.

Ở trong thành, những bức tường thành chính là vật đảm bảo an toàn. Ở lãnh địa của lãnh chúa, thì là hàng rào, binh sĩ đi canh, còn ở nơi đây, những căn lều bằng lá, không thể đảm bảo được. Kiệt cũng không định giành cả đời để giúp họ. Nhanh hơn cả, là vào một cái hang động đủ sâu, thoáng gió, có thể xây một bức tường đủ lớn và cao để ngăn thú dữ, cửa vào hẹp để chống lại bọn thú dữ và hơn hết là gần chỗ chăn nuôi, trồng cấy.

Trong thời gian bắt đầu khởi công xây dựng, những con người này tạm thời ở trong lều, và Kiệt sẽ đảm bảo an toàn cho họ. Bọn trẻ con cùng với ba đứa con của Laura được học võ, tập luyện thể lực và trên hết, là tập côn.

Côn- là một cây gậy, không cần quá quan tâm tới chất liệu, vừa đủ dùng là được. Côn có nhiều biến thể, có thể là côn nhị khúc, côn tam khúc, quải (gậy có ngạnh), tích trượng (như của Đường Tăng), song Kiệt dạy bọn trẻ trường côn (côn dài).

Chỉ cần một thanh gỗ tương đối dài so với người, là đã có một cây côn. Côn rất hợp với tình trạng lúc này của người dân, sắt thép không có, phải chống lại lũ thú dữ. Côn thì dài, mà nhất tấc trường nhất tấc cường – dài hơn một tấc thì mạnh hơn một tấc, với một cú đánh thích hợp, hoàn toàn có thể khiến lũ thú phải sợ, phải nghi ngại.

Không chỉ bọn trẻ, mà cả những người già, phụ nữ cũng phải luyện. Dân Việt có câu: " giặc tới nhà đàn bà cũng đánh". Hơn nữa trong lịch sử Việt Nam, đàn bà đánh trận không phải ít, mà người Việt thể trạng nhỏ nhắn còn có thể, vậy tại sao những người này cơ thể to lớn hơn, sức mạnh hơn hẳn, lại khá khéo léo, tuyệt đối là đủ khả năng.