Chương 4: Cuộc sống bình thường

Vị Đại Đế Đầu Tiên

Chương 4: Cuộc sống bình thường

Ở Trái Đất, người ta nói rằng, chiếc nanh lợn rừng có thể mang lại may mắn, nhưng chỉ với thứ tác dụng tâm linh, tin cũng tốt, không tin cũng tốt đã khiến nanh lợn rừng được coi trọng như vậy. Còn ở thế giới này, chiếc răng nanh của con Crazy Boar có rất nhiều công dụng trong thực tế: với kẻ bán, đó là món hời khổng lồ, còn với kẻ mua, có nó được nhiều ích lợi, nếu có đủ tiền thuê một vị Khắc Ấn Thuật Sĩ giỏi, hay một Giả Kim Thuật Sĩ tàm tạm, là họ có được một lá bùa bảo mệnh, khi chiến đấu có thể dùng để tự cuồng hoá, tăng sức mạnh chiến đấu. Nhưng tác dụng khủng khiếp nhất, khiến nó đội giá lên, là khả năng tăng sức mạnh phòng the cho quý ông, khiến khi lâm trận, thần thương càng chiến càng khoẻ.

Giá của một cặp nanh này, ở thị trường là vào khoảng 100 đồng bạc nếu còn thô sơ, còn nếu đã qua xử lý, thì có khi phải lên từ vài chục đồng vàng tới vài trăm đồng vàng, tuỳ vào loại công dụng. Hoàng Anh Kiệt và Christina vì không biết gì về ấn chú hay giả kim, nên quyết định đem bán luôn cặp nanh. Còn với chiếc sừng của Lightning Cat, thì tạm giữ lại làm vũ khí phòng thân.

Nơi dùng để tiêu thụ những thứ đồ này, không đâu ngoài chợ Sik, một khu chợ sầm uất do Du Dân lập nên. Đứng đầu nó là một vị Nam Tước, xuất thân từ Du Dân, sau này lập công lớn nên được phong đất ở đầm Sik. Thấy đầm Sik không phải chỗ thuận tiện cho việc canh tác, ông ta đã cố gắng biến nó thành một cái chợ buôn bán, đồng thời cũng là để giúp những Du Dân, những người cùng xuất thân với ông ta chút ít.

Chợ Sik sở dĩ an toàn, là vì nó nằm ở một hồ nước lớn, là chỗ giao thoa giữa những khu vực săn bắt của những hung thú hùng mạnh nhất, vì thế không con nào dám đi vào, sợ xâm phạm lãnh thổ của nhau thì lại mất công đánh nhau một hồi. Còn bọn dám tự ý đi vào, chợ Sik đủ khả năng giải quyết.

Nằm giữa hồ nước lớn, nên khí hậu ở đây khá là lạnh. Bọn nhóc dù đã mặc thêm áo ấm, cũng thấy rất khó chịu, nên cả 5 người đành ngồi sát nhau trên thuyền. Lần đầu tiên ở gần một người khác giới, quả là rất kì dị. Mùi từ cơ thể, được Hoocmon cải tiến, khiến con người nảy sinh cảm tình và dục tính. Đặc biệt lần này Kiệt đang ở một cơ thể khoẻ mạnh, sức lực tràn trề, chứ không phải ở cơ thể cũ, đang bị bệnh tật bào mòn, phải dùng thuốc để duy trì độ ổn định.

- Nhịp tim của cậu càng tăng lên, hoocmon sẽ càng tiết mạnh, rồi ảnh hưởng tới Laura, cô ta sẽ vì ngượng mà tăng nhịp tim, và tăng tiết hoocmon. Thứ đó bay vào mũi cậu, lại kích thích cậu, và rồi lại khiến tim cậu đập thêm mạnh. Đó là một vòng tuần hoàn.- Christina nói- Và hậu quả đầu tiên, là tay cậu đặt dai vị trí rồi kìa.

Lúc này Kiệt mới phát hiện ra, bản năng của thân thể này, đã tri phối cậu từ lúc nào không hay, khi mà cánh tay của cậu, đã đi từ người cậu, sang người Laura. Còn cô ta, thì mặt đỏ tưng bừng, nhưng không hề phản đối. Nếu đây là một chốn riêng tư, có lẽ đã có chuyện gì đó, nhưng đang ở trên thuyền ra chợ Sik, với cả có thêm lũ nhóc, cho nên..... (chúng ta mất đi một đoạn chứ dài khoảng 500 từ mà rất có thể thứ lặp đi lặp lại nhiều nhất là những tiếng rên)

Dẫu vậy, Kiệt cũng không định rời tay ra, cảm giác không thể kiểm soát này, khiến cơ thể khá thoải mái. Và cậu ta không ngu gì dừng lại, cho tới khi thuyền cập bến.

Chợ Sik, không khác gì chợ nổi ở miền nam, khi mà dân cư buôn bán chủ yếu trên những chiếc thuyền. Tất nhiên đó chỉ là loại buôn thúng bán mẹt, với những thứ như là lương thực, gia vị, quần áo,.... Những thứ đó, là thứ họ sẽ rất cần, nhưng chưa thể mua được, cho tới khi nào bán xong cặp nanh lợn rừng này đã.

Nơi họ hướng tới, là một sàn đấu vừa vừa, nơi mà trước đây Laura nghe chồng mình kể lại. Chồng Laura từng là một thợ săn, vì thế anh ta thỉnh thoảng cũng có vài thứ giá trị để bán. Sàn đấu giá này có tên gọi Brayden, có lẽ là tên chủ cửa hàng.

- Các vị đến để bán thứ gì?- Một phục vụ nam ân cần hỏi han, và dù giọng có hơi trịnh thượng chứ không quá đon đả, có lẽ vì nhìn thấy quần áo cũ trên người 5 người bọn họ, nhưng cũng không quá hiếp đáp người nghèo. Đôi khi bọn nghèo túng, vì miếng cơm manh áo có thể làm liều để kiếm một khoản khá, hi sinh đời bố củng cố đời con mà.

- Tôi muốn bán một cặp nanh của con Crazy Boar.- Kiệt nói, đồng thời cẩn thận lấy cặp nanh ra khỏi túi.

- Vậy xin mời các vị vào gian số 5.- Người phục vụ nói, rồi bước nhanh dẫn đường. Nanh của Crazy Boar, không phải thứ quá hiếm, nhưng cũng rất được giá, mua vào chỉ có thể lên tới tối đa 50 đồng bạc, bán rẻ có thể được 100 đồng vàng, chênh nhau- 20 lần (1 vàng- 10 bạc), tất nhiên còn trừ giá thuê người chế biến, nên lãi chỉ khoảng gấp 10 lần, song cũng khá lắm rồi.


- Ta có thể mua được nhiều thức ăn và quần áo ấm rồi! Tận 50 đồng bạc cơ mà!- Monica thích thú reo lên

- Kẹo bông!- Vivian nói to

- Phải ưu tiên lương thực, thịt khô, rau và vải may quần áo.- Lisandra nhắc nhở.

- Đây là 30 đồng bạc của cậu!- Laura đột nhiên đưa cho Kiệt. – Tôi đã trừ tất cả tiền thức ăn cho cậu mấy ngày trước và ít nhất một tháng sau, cộng thêm vải để may một bộ áo ấm.

- Chị cầm thêm 15 đồng nữa đi! Dù sao tôi cũng chỉ cần một khoản nhỏ để chi tiêu cá nhân thôi. Bọn nhóc cần được chăm sóc tốt hơn. Đừng viện lý do gì khác, tôi vẫn cần chúng khoẻ mạnh để phục giúp công việc nữa đó.

- Cảm ơn!

.........................................................................................................
- Xin chào các vị!- Mua xong một đống đồ dùng cá nhân rồi, họ chuẩn bị thuê thuyền về nhà. Đúng lúc đang định gọi ông lái thuyền lúc trước, thì một con thuyền khác lao tới, chen vao giữa, và một tay thanh niên nhảy vọt lên. Gã nhanh chóng giúp mọi người gỡ đồ đạc xuống thuyền của mình, nếu không phải còn đang ở chợ Sik- nơi đảm bảo sự an toàn của khách hàng, thì có đã hét lên và ghì thật chặt đống đồ trên tay lại rồi.

- Giá tiền?- Kiệt bình tĩnh hỏi

- 2 đồng thôi!

- Rẻ vậy!- Monica thích thú hỏi

- Tất nhiên rồi, bọn thanh niên chúng tôi đang cố khai trương, nên phải kiếm khách chứ? Gia đình mình nhiều đồ, nặng nề, đi thuyền bọn tôi chở là đúng đắn lắm rồi.

Cuối cùng, nghe bùi tai, họ cũng lên thuyền. Con thuyền đi phăng phăng, và tới khi sắp cập bên, họ nhẹ nhàng nói một câu,

- Anh chị cho xin tiền lộ phí!

Kiệt bình tĩnh rút hai đồng đặt vào tay họ.
- Thiếu rồi!- Một gã nói

- Các anh nói là 2 đồng!

- Hai đồng bạc cơ?

- Các người định ăn cướp sao, đừng quên...

- Đừng quên là các người không còn ở chợ Sik nữa, đưa tiền đi.

- Chúng ta đừng ép nhau, tôi đưa đủ tiền cho chuyến đi này.

- Mày nói như bọn tao cần.

- Vậy thì đơn giản thôi, 20 đồng.

- Vậy thì khác quái gì! (1 bạc= 10 đồng)

Hai gã thanh niên còn đang cười cười, thì Kiệt đã ra tay, một cú song phi lập tức hất bay họ xuống làn nước lạnh lẽo, còn Kiệt, lấy mái chèo chèo thẳng về bờ. Cả nhà nhanh chóng lấy đồ, rồi đi thẳng về nhà.

- Chúng có tìm tới chúng ta không?- Monica hỏi

- Chúng sẽ tìm tới. Nhanh thôi. Vì chúng phải lập lại uy tín. Nếu chuyện này lộ ra, sẽ có người chống lại chúng.

- Thế tại sao chú vẫn trả tiền.

- Họ đã đưa ta đi qua hồ, ta trả tiền, đó là tín. Họ tấn công, ta chống lại, đó là dũng. Không có gì mâu thuẫn.

- Vậy ta phải chuyển nhà phải không mẹ.

- Có lẽ phải tới tìm một ngôi làng xa hơn.- Laura thở dài

- Vậy sao chúng ta không tự tử nhỉ? Cuộc sống không ngừng tấn công ta, ngày này sang ngày khác, sẽ luôn có thứ gì đó chống lại ta, nếu muốn sống sót, ta phải mạnh mẽ hơn.- Kiệt lắc đầu

- Nếu con người cứ làm như chú nói, chúng ta đã chết hết vì đấu với bọn quái vật rồi.

- Con sai rồi, chống lại, không nhất thiết phải liều mạng. Nhưng ít nhất, phải có đủ mạng để liều. Con sâu róm bé nhỏ, con chim mổ cái cũng nát người mà chết, nhưng con chim dám mổ không. Không, vì con sâu róm có độc. Nếu nó không có độc, thì sao?

- Vậy chú có thể dạy bọn con cách thành sâu róm nhé?- Monica nghiền ngẫm hồi lâu, rồi hỏi Kiệt

- Rất sẵn lòng.

- Vậy....

- Mai sẽ bắt đầu. Hôm nay, ta ăn bữa liên hoan đã. NHớ ngủ đủ giấc.

...................................................................................................................

- Hôm nay, ta ở đây, để dạy tất cả mọi người cách biến mình thành sâu róm. Không chủ động chọc người, nhưng không cho người chọc mình.


- Chú ởi?

- Gì?

- Tại sao mẹ cũng phải tham gia ạ?

- Mẹ con muốn tham gia, hơn nữa chú cũng có thể nấu ăn, làm việc nhà thay mẹ con được. Và đừng quên, từ nay gọi ta là Thầy, muốn hỏi phải giơ tay, ta gọi mới được nói. Rõ chứ?

- Vâng!

- Ta không nghe cái gì cả. Rõ chưa?

- RÕ!

- Tốt, bài học thứ nhất, CHẠY và NẤP. Con người yếu đuối sống sót được trước nạn hung thú, là nhờ chạy trốn. Các con còn nhỏ, khó đánh lại người khác, cứ chạy và nấp kĩ. Đừng làm vướng chân bọn ta. Ta còn nhớ ở xứ ta, có con vật gọi là hải cậu, hải cẩu có da đẹp để làm áo và hải cẩu mẹ rất thương con. Thợ săn muốn bắt hải cẩu mẹ, nên đến đánh hải cẩu con tới chết. Tiếng hải cẩu con kêu, gọi hải cẩu mẹ quay lại, và họ giết hải cẩu mẹ, lột da nó ra. Các con hiểu điều ta muốn nói chứ. HIỂU CHỨ!

- HIỂU.

- Mẹ các con tập bài tập riêng, còn các con, theo ta tập chạy.

Kiệt dùng chính cánh rừng này để dạy lũ nhỏ, khu rừng rậm rạp, thích hợp để làm chỗ chạy và nấp. Hoàng Anh Kiệt trước tiên dạy chúng hít thở cho đúng cách để chạy bền, còn chạy nhanh thì tạm thời chưa cần, bọn nhóc bám rừng sống từ nhỏ, nhanh như sóc.

- Bài học tôi muốn dạy chị, chỉ có 2 điều. Đầu tiền, phải giữ bình tĩnh ngay khi ăn đòn.

Nói xong, Kiệt vụt một phát bằng chiếc roi vừa kiếm được, thật nhanh vào mông Laura. Cô nàng đau đớn ôm mông, hét to, nhưng không chút động lòng cậu ta vụt thêm nhát nữa. Những nhát roi không gây hậu quả nghiêm trọng, song rất rát.

- Ăn đòn, bị đánh bất ngờ, trấn tĩnh ngay. Ăn đòn từ người khác, chị hét lên, chị van xin, chúng không tha đâu. Mọi thứ không ngừng lại vì lời van xin của chị. Thời gian không ngừng trôi, thế giới không ngừng lại và kẻ xấu cũng thế. Chúng sẽ tiếp tục ra tay.- Kiệt vừa nói vừa vụt thêm một nhát nữa.

Lần này, Laura lộn một vòng, tránh được đòn. Và cô lùi lại nhìn Kiệt.

- Đúng thế, lùi lại, lộn người, cố tránh đòn tiếp theo, thủ thế. Chị đã giữ được bình tĩnh. Bây giờ, chị định làm gì?

- Tôi....

- Vút!- Thêm một nhát vụt vào người- Chị nghĩ quá nhiều, chạy hay đánh lại, quyết ngay. Lên tinh thần ngay đi. Hãy chọn một khẩu hiệu, khiến chị biết mình phải làm gì. Dù chị định đánh lại hay chạy trốn, phải kiên trì tin vào thứ mình định làm. Khẩu hiệu sẽ cho chị sức mạnh đó, nó sẽ xoá tan sự do dự, thứ sẽ làm chị chậm lại. Và có lẽ, sẽ khiến chị mất đi bọn trẻ, hiểu không!

- Hiểu!

- Vút!- Và Kiệt tiếp tục vụt thêm nhát nữa.