Chương 5: Lễ tốt nghiệp (2)

Vị Đại Đế Đầu Tiên Rewrite

Chương 5: Lễ tốt nghiệp (2)

- Các ngài thấy sao?


- Cũng tạm được thôi chứ chưa có gì là đang xem trọng cả?- Một vị nhận xét

- Đứa số 18 thế nào? Trò thấy nó cũng ổn đấy chứ!- Một vị khác khẽ đánh tiếng

- Giác quan cũng linh mẫn, phân biệt được thật giả khá tốt. Nhưng sát thủ đâu có phải người đi kiểm tra khí trời đâu. Đến giấu đi biểu cảm cũng không biết thì vứt. Dù nó có là Thủ Hộ Giả hay cái mẹ gì thì cũng không phải điều ta bận tâm. Ta đang khảo nghiệm sát thủ.

- Đại nhân dạy chí phải!- Mọi người vội tán đồng.

Trong khi tất cả giám khảo đang bàn tán, Hoàng Anh Kiệt bắt đầu ngồi vận công, từ từ điều dưỡng. Những người khác nằm vật ra thở, hoặc kẻ nào còn khỏe cố nhìn xem ở đâu có nước để uống, dù là một vũng nước đục ngàu cũng được. Tiếc thay, đây là đỉnh một vách đá cao dựng đứng, chỉ vài cây thân leo bò lên vách đá được. Một vài đứa thử bứt vài mẩu lá để vắt lấy nước ra nhấm. Cũng uống được, nhưng mà đắng ngắt.Cơn khát cuối cùng đã thắng cái lưỡi, tất cả mọi người đều cố gắng uống.

Đợi tới khi tất cả đã nghỉ ngơi đủ, vị giám khảo cũ mới ra lệnh chuẩn bị đi tiếp. Nghe vậy, cả đám bắt đầu uể oải đứng lên. Trong con mắt nghi ngờ của đám học viên, vị giám khảo nhảy thẳng xuống vách núi. Không ai bảo ai, tất cả vội nhìn theo, nhưng vách núi cao có nhiều cây leo rậm rạp che phủ, mà bên dưới có lớp sương mù nhàn nhạn, nên không thể trông rõ xem vị kia làm sao xuống dưới, và liệu bên dưới là nước hay bụi cây êm. Nói chung không ai dám liều nhảy xuống, nên bắt đầu vắt óc kiếm cách đi xuống.

Những dây leo xanh vốn bị vắt làm nước uống, nhanh chóng trở thành thang dây để cả bọn đi xuống.Một đứa thử nghiệm độ vững của dây, thấy khá ổn, liền thoăn thoắt leo xuống, bọn còn lại cũng nhao nhao đi tới dây leo ấy để thử vận may. Ít ai dám thử cái khác, chẳng may dây leo không chịu nổi sức nặng cơ thể thì bốc ruốc. Có điều một người hai người dây leo còn chịu được, chứ tới người thứ ba thì đứt rễ. Những cái rễ vốn bám vào vách đá đã không quá sâu, nay đứt tung, và 3 tên rơi thẳng xuống vực, không rõ sống chết.

- Tính xong chưa!- Kiệt hỏi Christina. Thực tế đã chứng minh, cách tốt nhất và an toàn nhất để đi xuống chính là bằng dây leo. Nhưng nếu mình đi được, kẻ khác cũng đi được, mà khi xuống đáy vực, tất cả sẽ là kẻ thù, làm thế thì quá hại cho mình. Thế là trò nhảy Bungee được Christina đưa ra. Với một vài cải biến, kiệt sẽ tùm lấy một vài cái dây leo rồi nhảy. Dây leo đó coi như chỉ mình cậu ta dùng được, vì dưới sức nạng và lực rôi, tất cả rễ sẽ đứt. Nhưng đồng thời, Kiệt sẽ rơi chậm dần lại, vì càng xuống dưới thì rễ sẽ càng nhiều và chắc hơn.

- Cũng tạm ổn rồi! Ít nhất phải 3 dây một lúc.- Christina trả lời- Nhưng không nên quá 5 dây, vì sức bám của bộ rễ càng xuống càng khỏe, nếu nhiều quá xuống tới giữa chừng có khi ngừng lại.

- Làm thôi!- Kiệt hét to, khiến mọi người chú ý. Trước ánh mắt kinh ngạc của đại đa số, cậu ta lao ra khỏi vách đá.

- Hắn điên rồi!- Một đứa thì thào.

- Hoặc quá tỉnh táo!- Một kẻ tự lẩm bẩm, hắn đã thấy được dụng ý của số 18.

Tất cả những ai đang đứng ở đây không ai là thằng ngu, tất cả những tính toán của Kiệt chẳng mấy mà bị hiểu rõ ngọn ngành. Bọn này lập tức làm theo, vì đây quả thật là cách hiệu quả nhất. Chính vì thế, trong mắt mấy tay giám khảo, Kiệt lại bị một điểm trừ- một sát thủ lại tiết lộ kinh nghiệm cho người khác thì rõ là quá quái đản.

Hoàng Anh Kiệt không hề biết gì về điều mà mọi người nghĩ, mà có biết cũng không quan tâm. Thứ cần quan tâm là tiếp đất an toàn, những chiếc rễ đứt ra ầm ầm, gia tốc ngày càng nhanh. May sao, tốc độ giảm dần nhờ những cái rễ mỗi lúc một thô, lại thêm lớp lá dày đặc. Sau cùng thì cũng dừng lại, dù còn khá xa mặt đất nhưng ít ra cũng đủ khả năng leo xuống, Hoàng Anh Kiệt tụt nhanh khỏi dây leo, bám vào vách đá, bắt đầu hành trình đi xuống.

- Có lẽ ta nên nhanh lên, những kẻ khác đang bắt đầu xuống rồi.

Hoàng Anh Kiệt hít một hơi thật sau, rồi vận khí theo khẩu quyết mà vị giám khảo đã đọc. Nếu là một thành viên lâu năm, cậu sẽ biết thứ đó là môn võ công có tên gọi Nghịch Thiên Quyết. Nó cưỡng ép tất cả sinh lực vào thời điểm bạn cần, biến chúng thành sức mạnh thể chất. Hậu quả là người dùng sẽ tự vắt kiệt bản thân, và ngay khi thời khắc sung sức nhất đó qua đi, sức mạnh sẽ không ngừng giảm xuống. Và tới khi cảm thấy mệt mỏi, tức là toàn bộ lượng sức mạnh của cơ thể, cả mức dự trữ cao nhất cũng đã đùng xong. Tùy theo thể trạng và sự bồi bổ sau đó mà hồi phục có thể diễn ra trong vài phút, cũng có thể là hàng tháng.

Kiệt không phải người có quyền lực hay là thành viên lâu năm của Lực Lượng, nhưng cậu ta có Christina. Cô ấy chỉ mất chừng 10 phút để phân tích ra tất cả. Nhưng việc sửa nó để tốt hơn sẽ phí nhiều thời giân hơn. Ít ra là lúc này cô chưa thể đưa ra bản chỉnh sửa.

Hoàng Anh Kiệt không phải ưu thích mạo hiểm sức khỏe, nhưng tình hình này không dùng không thể dẫn trước. Chân Võ Cửu Trọng Thiên này truyền cho Kiệt- một đứa cháu ngoại, lại không khỏe mạnh lắm, đường võ học coi như không, nên chỉ có thể truyền bản tàn khuyết, bị hạn chế rất nhiều. Quan trọng nhất là nó chỉ có tác dụng cố bản bồi nguyên, liệu thương giải độc, chứ không thể thôi động sức mạnh tiêu diệt kẻ thù.

Cảm nhận dòng máu bắt đầu sôi lên, Kiệt nhanh chóng bám vào những cái dây leo xung quanh, lựa chỗ đặt chân và bắt đầu leo xuống. Leo xuống thì khó hơn leo lên rất nhiều, vì nó đòi hỏi bạn phải liên tục ngoái nhìn để biết rõ vị trí sắp đặt chân, không như khi leo lên. Ngoài ra, vẫn còn một khoảng khá xa để xuống tới mặt đất. Còn may dây leo ở đây không có gai góc, vỏ lại cứng, thân đã to lại dẻo dai, nên bám vào không lo đứt.

Vừa leo xuống được một tí, đã nghe thấy những tiếng la hét vang lại, một ông tướng nào đó lao thẳng xuống dưới, không mang theo dây, có lẽ là bị đẩy xuống trong quá trình tranh chấp.

- Nhảy ra tóm lấy người hắn!- Christina hét to

Hoàng Anh Kiệt không hiểu lắm, nhưng lập tức làm theo ngay. Đến khi cậu ta tóm được gã kia, khiến hắn sửng sốt, Christina mới có thể trình bày đẩy đủ điều cô ta nói cậu làm. Nếu tiếp tục leo xuống, sẽ mất nhiều thời gian, nhưng nếu có một tấm đệm để nhảy xuống, thì sẽ nhanh xuống hơn. Và đệm thịt người cũng là đệm.

- Rắc! Rắc! Ầm! Ầm!- Cành đứt cây gẫy, cả hai lao với tốc độ tối đa qua xuống mặt đất. Và chạm đất tương đối an toàn.

Kiệt có thể đứng lên tức thì, nhưng người kia thì không. Y chỉ có thể khò khè thở mấy hơi. Kiệt cẩn thận thò tay vào bắt mạch, à quên, cậu ta sờ đúng mạch thôi. Còn việc chẩn bệnh là do Christina đảm nhiệm.

- Gãy xương sườn, tổn thương nội tạng, … khả năng sống sót là cực kì thấp! Cho hắn ra đi nhanh chóng là giúp hắn đấy!- Christina nói vậy, nhìn như đặt quyền quyết định vào tay Kiệt, thực ra là đã đoạn tuyệt hết đường khác. Cứu người, Christina rất sẵn lòng, nhưng nếu phải hi sinh cả tính mạng của Kiệt- vật chủ của cô ấy, thì xin kiếu.

- Làm ơn đi!- Gã thanh niên kia thều thào.

- Cậu hiểu rằng chúng ta đều là sát thủ?- Hoàng Anh Kiệt lại gần, giọng phân bua. Tất cả đều đã được dạy rằng nếu đồng bọn bị thương không thể cứu chữa được, phải giúp họ ra đi thật nhanh.

Trong khi cậu ta lại gần, cậu thanh niên kia chỉ biết nhắm mắt tỏ vẻ chấp nhận thực tế. Hoàng Anh Kiệt cũng chỉ hi vọng thế. Khi cậu ta lại gần, tên kia ra tay, móng tay được mài nhọn, lại được bôi thuốc độc.

- Cảm ơn nhé!- Kiệt nói trước khi một tay vặn tay gã, tay kia bẻ cổ- Anh bạn ra tay trước. Vốn dĩ tôi sẽ rất áy náy khi không cứu anh sau khi anh đã giúp tôi xuống tới đáy nhanh như thế.

- Lấy luôn mấy cái ngón tay nữa. Vũ khí không dễ kiếm chút nào đâu.- Christina đề nghị