Chương 4: Lễ tốt nghiệp(1)

Vị Đại Đế Đầu Tiên Rewrite

Chương 4: Lễ tốt nghiệp(1)

14 tuổi không phải là nhỏ, những cũng chưa đủ lớn. Nhưng vào thời điểm hiện tại, khi mà Hải Tộc chưa xâm lấn, nhiệm vụ đề ra không phải nguy hiểm quá độ, thì sớm ra trải nghiệm một chút cũng rất tốt. Năm nay có cả thảy 300 đứa tham dự kì thì tốt nghiệp sớm. Tốt nghiệp sớm không hẳn đã tốt, đơn giản vì nó sẽ thiếu đi vài năm trui rèn bởi những kẻ giàu kinh nghiệm, song lại cho những kẻ đó kiến thức thực tế.

Tất nhiên, để tránh việc đám oắt con láu táu này đi ra làm hỏng việc, kiểm tra tốt nghiệp vẫn là cần thiết. Bài kiểm tra không quá khó khăn, vì bọn này chỉ là ra ngoài thực tập chút việc: phụ trợ đàn anh, học hỏi kinh nghiệm, trui rèn kĩ năng đã học trong thực tế,… Kiểm tra chia thành 10 bài chính: Tốc Duyệt, Ngụy Trang, Phục Kích, Ám Sát, Đấu Tay Đôi, Phản Sát, Chạy - Trốn, Chế Độc- Dược, Chế Vũ Khí và Tra Tấn Bức Cung.

Thông tin là thứ tối quan trọng với một sát thủ. Có thông tin, việc bố trí ám sát mới có thể trở nên tốt. Nhưng thông tin không phải thứ lúc nào cũng bày ra và cho anh đủ thời gian mà ngâm, nên mới sinh ra Tốc Duyệt, bài kiểm tra đầu tiên- kiểm tra khả năng đọc, lọc và ghi nhớ thông tin hữu ích.
Ngụy Trang và Phục Kích, thứ không thể thiếu đối với một sát thủ. Sát thủ là những kẻ âm thầm làm việc, hạn chế tối đa việc lộ mặt. Người ta e ngại Sát Thủ chính bởi họ không biết bọn chúng sẽ tấn công từ đâu, từ chỗ nào, là ai và như thế nào. Chỉ riêng việc phải nơm nớp lo sợ đã đủ để khiến kẻ bị nhắm tới phải đau đầu.

Ám Sát, Phản Sát và Đấu Tay Đôi, ba bộ môn quan trọng nhất. Dù có ẩn nấp kĩ tới đâu, đến gần kẻ thù tới thế nào chăng nữa mà không có kĩ năng để Ám Sát- ra đòn triệt hạ ngay được kẻ phải giết, vứt. Nếu trong trường hợp Ám Sát thất bại, nhưng cơ hội giết đối phương vẫn còn, bộ môn Đấu Tay Đôi sẽ là cứu cánh cuối cùng. Ngoài ra, sát thủ đôi khi bị sát thủ khác coi là con mồi, đấy là lúc Phản Sát phát huy hiệu quả.

Bốn bộ môn cuối là những môn bổ trợ hữu ích. Chạy- Trốn, kĩ năng rút lui, xóa dấu vết, ẩn nấp trong trường hợp bại lộ. Chế Độc- Dược, độc có thể tăng thêm khả năng chết của địch, dược là để tự cứu mình. Chế Vũ Khí là kĩ năng tự chế tạo vũ khí thích hợp cho nhiệm vụ, đặc biệt là trong những vụ ám sát những nhân vật quan trọng, nơi vũ khí thường khó mang. Tra Tấn Bức Cung là kĩ năng khai thác thông tin, đồng thời là cái để cứu mạng một sát thủ trong trường hợp nhiệm vụ chính thất bại, một ít thông tin hữu dụng sẽ thay cho lời bào chữa tốt nhất.

Tất nhiên, mọi thứ không hề chia thành từng khúc riêng lẻ, mà gộp chung thành một bài thi tổng hợp tại Thung Lũng Tử Vong. Cuộc thi đã tổ chức được 21 năm, bằng đúng từ khi Hải Tộc không tấn công đến nay. Bởi vì không bị Hải Tộc tấn công, chất lượng có thể từ từ bồi đắp, không quá khắt khe như thời chiến.

Toàn bộ bài thì không được tiết lộ, nó chỉ được công bố từng chút từng chút, giống như việc một sát thủ không bao giờ biết rõ toàn cục, mà chỉ có nhiệm vụ thực hành điều được giao phó. Một thành viên trong hội đồng giám khảo đứng lên

- Chúng ta là những sát thủ, việc ta phải làm là cực kì gian khổ. Có những lúc, thứ thử thách chúng ta, không phải kẻ thù hung dữ, mà là tâm trí không đủ kiên định. Bài thi, không, nói cho đúng thì đây là cách thải loại những kẻ yếu đuối. Tất cả theo ta.
Sau đó, ông ta bắt đầu bước đi. Tất cả học viên dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đi theo. Họ cùng đi qua cánh cửa để vào Thung Lũng Tử Vong, con đường khá dị: một con đường ngầm thẳng tuột, trên treo những viên Quang Thạch- Đá Phát Sáng. Ban đầu cả bọn chưa coi việc đi như vậy là gì, nhưng rồi 1 giờ, 2 giờ đến giờ thứ 3, cả bọn bắt đầu thấy lo lo. Không phải vì việc chạy- họ còn đủ sức chạy tiếp. Vấn đề là họ bắt đầu cảm thấy con đường họ đang đi quá giống nhau, không có gì thay đổi suốt quãng đường từ lúc chạy tới bây giờ, con đường hầm tối om, chỉ có những viên đã phát sáng trên đầu. Rất nhanh hầu như mọi người đều mất phương hướng, rồi bắt đầu thấy bực bội, street, mệt mỏi. Tuy chưa ai dám công khai làm gì, vì vẫn phải bước theo tay giám khảo, song một vài cú huých vai giữa những kẻ gần nhau vẫn diễn ra.

- Họ đang chơi chúng ta!- Christina bình tĩnh phân tích.- Ám ảnh tâm lý về một con đường không hề kết thúc đang nảy sinh trong tâm trí mỗi người. Nếu là bình thường, mấy người bọn cậu hoàn toàn có thể tự không chế mình. Nhưng suốt ngày hôm nay, đặc biệt là trước lúc xuất phát, thứ nước họ phát cho ta có muối- không thể cảm nhận bằng vị giác, nhưng cũng đủ để gây nên cảm giác khát. Ra mồ hôi nhiều vì phải chạy đã đành, còn phải cố gắng thải loại lượng muối vừa đưa vào, gây nên tình trạng thiếu nước ngày một trầm trọng.

- Có cách nào giải quyết không?

- Hiện tại ta không thể làm gì được? Điều duy nhất tôi khuyên cậu nên làm là cố gằng tụt lùi từ từ lại để giữ sức, tránh những sự va chạm với kẻ khác để bị gây gổ và hạn chế đổ mồ hôi hết mức có thể.

- Không trị được tận gốc vấn đề ư?

- Không. Nơi đây không có nước. Biện pháp có thể coi như hiệu quả nhanh là uống máu người cũng chưa thể xử lý tận gốc, vì máu vẫn có muối, và tệ hơn là sẽ sớm gây ra chiến đầu, càng tệ hơn thôi. Khi nào cậu đạt ngưỡng nguy hiểm, tôi sẽ cảnh báo.

Hoàng Anh Kiệt tiếp tục chạy, vừa chạy vừa vận Chân Võ Cưu Trùng Thiên. Chân Võ Cửu Trùng Thiên là môn võ công gia truyền của nhà mẹ cậu. Môn võ không hề có tính công phá cao, nó là thứ để rèn luyện thân thể tráng kiện, giữ tinh thần sảng khoái thôi. Nhưng cũng nhờ luyện nó, Kiệt không chỉ đủ đạt sức khỏe tốt ở thế giới cũ- đủ để làm khoa học, mà còn giúp cậu không bị ép chết do những bài tập luyện cực khổ để trở thành sát thủ ở đây.

Từng dòng khí tràn vào phổi, lan ra mạch máu, vào phủ tạng, tới tim gan, ra cơ bắp, từ đó không ngừng giúp cơ thể cậu tăng sức mạnh. Nhưng sức mạnh đó không phải để tăng tốc độ, mà là để kích thích máu chảy, xoa dịu cơ bắp, giúp cơ bắp nhanh thải độc. Không những thế, Kiệt bắt đầu hạ tốc độ, hít thở nhịp nhàng, ngăn không cho mồ hôi ra nhiều hơn.

- Có tên nhóc khá là thù vị!- Người giám khảo dẫn đầu liếc qua Kiệt một cái rồi tiếp tục tăng tốc, càng lúc càng nhanh. Mọi người tiếp tục bước theo. Rõ ràng số người tham dự đã giảm rõ rệt, hơn 50 người đã bỏ cuộc. NHững kẻ còn lại, nếu không phải đang gồng hết sức, thì cũng đỏ mắt tía tai. Trừ một số nhỏ có những kĩ năng phi thường nên trông hết sức nhàn nhà đang ẩn thân ở đâu đó giữa đám đông.

Vừa điều hòa các cơ quan bên trong giảm cường độ hoạt động, vừa tăng tốc để đuổi kịp mọi ngời, thật sự là một điều khó không tưởng. Kiệt không dám chạy quá chậm, nếu bị bỏ rơi, e là không thể đuổi được nữa. Chạy ở trong một đường hầm kì dị như thế này với hàng trăm người đã khó chịu, nếu chạy một mình thì e là khó lòng cất bước. Mà quan trọng hơn là ai có thể biết họ sẽ làm gì với người đi sau chứ.

- Lấy thân là lò, lấy máu làm chất dẫn, nội tạng như củi, khí hóa thành lửa, đốt hết tất thảy. Vạn khí sinh diệt, đều tại tâm thần,….- Giám khảo vừa chạy vừa ngâm nga. Ngay lập tức, nhiều người mắt như sáng lên. Thứ mà giám khảo nói ra, nhất định có ích, nên lập tức nhập thần ghi nhớ. Ngoại trừ Hoàng Anh Kiệt không cần làm thế vì Christina ghi nhớ hộ rồi thì chỉ trên chục người vẫn cố tập trung mà chạy chứ không nghe lời giám khảo nói ra.

Rất nhanh, mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn. Thứ mà giám khảo đọc cho mọi người nghe rõ ràng là một thứ công pháp gì đó có thể kích thích tiềm năng người luyện lên tới cực hạn. Và hạn chế chính là một khi đã dùng thì không thể dừng lại. Rất nhiều tên như phát cuồng lao lên trước, để rồi chả mấy mà gục hết xuống đất vì mệt.

8 giờ trôi qua, càng lúc càng mệt, thì một luồng gió mạnh thổi tới. Đường ra đây rồi, nhiều người thầm nghĩ thế trước khi bắt đầu tăng tốc. Và để rồi vỡ mộng nhận ra rằng hóa ra vẫn là con đường như thế trong hơn 1 giờ đồng hồ chạy tiếp theo. Những trò lừa bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, khi thì gió lớn, lúc thì hơi lạnh, khi thì sáng bất thường, … Tất cả khiến mọi người như bị tê liệt hết giác quan, trong đầu họ chỉ còn biết chạy, chạy và chạy theo mông giám khảo.

Một lần nữa, một chút ánh sáng lan tới, gió tràn vào, hương hoa lan tỏa, Hoàng Anh Kiệt mở bừng mắt, lao nhanh ra. Hành động của cậu khiến nhiều người ngạc nhiên, kẻ thì khinh bỉ, kẻ ngạc nhiên, kẻ lại vội vã chạy theo, ngoài ra cũng có mấy kẻ chỉ khẽ mỉm cưởi.

- Ra ngoài rồi!- Kiệt hô to, khiến nhiều kẻ kinh ngạc và vội chạy lên trước. Tất cả mọi ngưởi vội ùa lên, không người nào giữ bình tĩnh được nữa. Vậy là cuối cùng sau hơn 15 giờ chạy liên tục mọi người đã ra khỏi con đường khốn nạn nhất họ từng đi.