Chương IV - Hành Trình Mới Bắt Đầu

Ước Mơ Ma Thuật

Chương IV - Hành Trình Mới Bắt Đầu

Một áng mây sẫm đã che khuất tia nắng mặt trời, bầu trời trở nên dịu nhẹ cùng những cơn gió.
Trời gần trưa, đôi chút tia nắng thoát khỏi đám mây sẫm tia nắng tiếp tục chiếu rõ.
Annie cùng Nimy và Naran cùng đi bộ về. Ba người nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
Annie về tới nhà, Annie mở cửa ùa vào nhà, cô để cặp xuống ghế cô vào phòng chào anh. Lúc này, mẹ cô đang không ở nhà còn ba cô thì phải chiều mới về.
Cô nghe tiếng mở cửa, cô chạy ra tươi cười:
- Con chào mẹ, mẹ mới về!!!
- Chào con gái! -- Bà Mina vui vẻ đáp. Cô nhìn thấy mẹ cô một tay cầm bao cá, còn tay kia một gói thịt.
- Mẹ để con giúp mẹ một tay nha! -- Annie đi tới bên mẹ nói.
- Con nghỉ đi, con mới đi học về mà!
--Bà Mina dịu giọng nói.
- Đi mà mẹ, con lên thay đồ và cất cặp sách rồi xuống phụ mẹ làm bữa trưa! -- Annie nói dỗi.
- Được rồi! -- Bà Mina thở dài, nhưng cảm thấy nhẹ lòng.
- Dạ! -- Annie xách cặp đi lên phòng mình. Cô mở cửa phòng, đặt cặp sách nơi bàn học, cô thay bộ đồng phục nhà trường thật nhanh chóng bằng một bộ đầm màu nâu nhạt. Cô thả tóc, cài hai cái nơ màu hồng nhạt hai bên. Xong xuôi cô đi thật nhanh xuống nhà dưới, cô tươi cười nói:
- Thưa mẹ, giờ con giúp mẹ một tay nha!
Bà Mina cười thầm gật đầu.
- Con làm cá giúp mẹ nhé! -- Bà Mana nói.
- Dạ! --Annie đáp.
Đúng lúc đó, anh Masan bước ra khỏi phòng rồi đi qua.
- Con chào mẹ! - Anh Masan nói.
- Chào con! -- Bà Mina ngoảnh lại.
- Tối nay con lên tàu rồi nhỉ, mai con phải đến trường rồi nhỉ!? -- Ba Mina bỏ một ngón tay gần miệng ngẫm nghĩ.
- Dạ! -- Anh Masan đáp.
- Chiều ba các con về rồi, chắc khoảng 3h chiều. -- Bà Mana nói tiếp.
- Dạ, vâng! -- Anh Masan gật đầu. Rồi anh liếc sang nhìn em gái, anh trêu:
- Chà! Cô quỷ nhỏ tài giỏi nhỉ!
Annie ngước nhìn anh trai bằng một cái liếc, nhưng cô vẫn tiếp tục công việc của mình.
Bữa cơm trưa bắt đầu, mọi người quây quần bên mâm cơm, Annie ngồi gần mẹ, còn một mình anh Masan ngồi đối diện, bình thường anh ngồi với ba. Mọi người mời cơm nhau rồi bắt đầu.

Ngoài trời, những cơn gió se lạnh nhẹ thổi. Có tiếng nói đâu đây:
- Trời hôm nay có khả năng gió lạnh thổi về, mưa tuyết lại bắt đầu.
- Ừ! Hãy cố giữ ấm kẻo cảm lạnh!
Có tiếng sấm từ phía có mây đen kéo đến, tiếng gió thổi có vẻ lớn hơn tí và lạnh hơn khi trời về chiều. Những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông Tamy.
Annie học bài và cố gắng thu xếp việc học của mình, cô thu xếp mọi việc để khỏi phải cưỡng ép để có thể thoải mái. Gần 3h30p chiều, ba của cô đã về, cô chạy xuống chào ba:
- Con chào ba, ba mới về!
- Ba chào con gái! -- Ông Dramas nhìn Annie với ánh mắt trong cặp kính của mình vui vẻ.
Annie nhìn ba mình với ánh mắt vui vẻ.
Bà Mana và anh Masan cũng đi ra chào đón ông.
- Em chào anh, anh mới về!
- Con chào ba!
Bà Mana và anh Masan đồng thanh.
- Chào em, chào con! -- Ông Dramas nhìn hai mẹ con trai. Annie đang ôm chầm ba, nhìn ra sau.
- Công việc thế nào rồi anh!? -- Bà Mana nhìn ông hỏi.
- Rất tốt em ạ! Anh tư vấn cho họ về các vấn đề kinh doanh, những vấn đề phổ cập. -- Ông Dramas nơi nói.
- Ừm! -- Bà Mana cười hiền từ, tay trái đặt lên cằm.
- Ba ơi! Giờ con lên gác học tiếp nghe ba! -- Annie nhìn ba mình nói.
- Ừ! Con lên học tiếp đi! -- Ông Dramas nhìn con gái với ánh mắt hiền từ. Ông nhìn con gái lên cầu thang cho đến khi bóng Annie khuất đi. Anh Masan cũng ngoảnh sang nhìn lên khi Annie đi lên một thoáng rồi thôi. Rồi, ông cùng bà Mana và con trai vào nhà, ba người vào phòng khách và nói chuyện. Ông Dramas kể về cuộc hành trình của mình.
Annie sau khi vào phòng mình, cô lập tức ngồi vào bàn học tiếp tục học bài.
Ngoài trời, những cơn gió kèm theo hơi lạnh thổi vào, cô sập cửa sổ kiếng lại, những con chữ của cô thật nắn nót và đẹp. Tiếp đó cô lấy vở toán ra và học tiếp.

Sau ba tiếng kể từ khi ăn cơm trưa xong được nửa tiếng, cô đã học xong bài học hôm nay và xem qua bài mới. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn, giờ đã 4h rồi. Cô giơ hai tay lên trời thở phào nhẹ nhõm, rồi cô hai tay chống cằm ngước nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn trời và thiên nhiên.
Bỗng, tia sáng lóe lên vàng chói lòa đằng sau lưng, những tia sáng chiếu lên làm sáng cả trần nhà sáng hơn cả ban ngày làm cô giật mình. Cô ngoảnh đầu lại xem, cô phải lấy tay che mắt chỉ có một mắt nheo vì quá chói. Ánh sáng dần dịu dần dịu đi, cuốn sách phù thủy nằm ngang trên giường.
Tinh linh không hiện ra nữa, nhưng cuốn sách đã hút Annie vào và biến mất, vào đúng không gian lần trước cô đến tập luyện.
Annie ngỡ ngàng ngắm nhìn:
- *Đúng là nơi mình đã từng...*

Vào đúng thời điểm này tại Hội Pháp Sư, Hội đồng Pháp Sư đang họp mặt.
- Kính thưa Giáo chủ và toàn thể hội đồng, quan hệ giữa chúng ta và Hội Phù Thủy đã có những bất đồng từ mấy thế kỷ, lại còn bị các thế lực đen bọn chúng gây chia rẽ kích động và tìm cách gây xung đột nên cộng đồng phù thủy khó chấp nhận liên kết lại. Thuở ấy, chúng ta và họ từng lập làm liên minh từ thế kỷ thứ XII, sau khi giáo chủ thứ IV đương nhiệm dẹp loạn bởi phe hắc ám xâm lược và chiếm cứ. Rồi chúng ta cũng gặp biến cố tương tự ở thế kỷ XVI, sau đó lập lại ở giữa thế kỷ nhưng giáo chủ lúc này lại có thành kiến với hội phù thủy nên gây xung đột giữa hai bên trong khoảng thời gian gần trăm năm, tiếp đó chúng ta lại rơi vào khủng hoảng thời gian dài bởi các thế lực khác nổi dậy thêm hơn thế kỷ rưỡi tức khoảng năm 1501 - 1768 thời kỳ biến động. Ngài Vatiran - Giáo chủ V đã chấm dứt mọi sự rối ren đưa hội ta trở lại ổn định. -- Ông Gata kể lại bức xúc.
Cả bàn Hội đồng Pháp Sư cũng lắc đầu rồi có số lời xì xào.
- Nhất định chuyện trên không còn lặp lại với bất kỳ hình thức nào nữa.Từ nay, Hội Pháp Sư chúng ta quyết tâm sửa chữa mọi sai lầm từng diễn ra, kết nối đồng phát triển. Chúng ta hãy nhanh chóng lập lại hòa hợp giữa hai hội và triệt để chấm dứt sự hiềm khích này. -- Ông Gata nhấn mạnh nói tiếp, rồi ông ngồi xuống.
Cả hội đồng vỗ tay không khí đã ấm lên.
- Cảm ơn lời phát biểu của ngài Gata, đó cũng là lời tôi muốn nói.
Tôi cũng muốn chúng ta sớm đưa mọi việc trở lại vị trí ban đầu. Chúng ta sẽ cùng mọi người tiến xa hơn trong tương lai phía trước. Đó cũng là điều tôi thầm mong muốn bấy lâu nay. Tôi luôn trằn trọc suy nghĩ về các vấn đề từng và đã từng xảy ra, tôi mong rằng mọi chuyện sẽ sớm ổn thỏa.
-- Giáo chủ đứng dậy nói.
Cả Hội đồng nhìn giáo chủ với ánh mắt kính trọng.

Tại thế giới không gian, Annie nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô lấy cây chổi và bay mấy vòng để khảo lại bài từng học, cô bay qua và nhìn xuống xem phong cảnh nơi mình sống, bay qua ngôi trường mình đang học và các nơi khác rồi công viên,v.v...
Rồi cô quay lại nhà mình rồi hạ cánh xuống. Cô để cây chổi vào chỗ cũ, gỡ chiếc vòng cổ đang đeo trên người ra, cầm lên chiếc chìa khóa hóa lại là đũa thần, cô làm lại các bài học đã học được.
Sau gần 50 phút thực hành lại bài cũ, cô có tay phải lại nắm chặt tay lại với gương mặt quyết tâm.
Cô xem qua cuốn sách, cô thầm đọc:
- Hôm nay, cũng như hôm qua nhưng không dùng đũa thần mà dùng ánh mắt à, sau đó là bài điều khiển vật thể theo ý của mình đây sẽ là bài thứ hai của chương đầu. Mà tối nay anh hai sắp lên tàu, mình phải về sớm, rồi tối chọn một thời gian nào đó tiếp tục.

Hoàng hôn đã điểm, Annie thầm nghĩ:
*Trời gần tối rồi, mình sẽ về phụ mẹ bữa tối và chào anh hai nữa. Từ mai mình sẽ tính lại thời gian để có thể tập luyện sớm hơn, hôm nay hơi trễ. Giờ mình cần về nhà phụ mẹ một tay, chút nữa sẽ quay lại*.
Cô lại gần cuốn sách và chắp tay, nhắm mắt lại. Ánh sáng loé lên, cô lại được đưa về thế giới cũ của mình thông qua cuốn sách.

Trở lại phòng mình, đúng lúc đó Annie bản sao cũng biến mất trong chính phòng của cô. Cô thầm cảm ơn bản sao của chính cô đã giúp cô khi cô không có mặt. Điều thú vị là khi bản sao đó biến đi, cô lập tức biết những việc mà Annie bản sao đã làm ở nhà như có mặt chính cô vậy. Cô cũng tính rằng sẽ đem theo Nimy cùng đi với cô, cô bạn cùng lớp thân thiết như hai chị em và là một người bạn tốt.
Cô chạy nhanh xuống cầu thang, thì đúng lúc đó bà Mana gọi:
- Annie ơi! Giúp mẹ một tay nào!
- Dạ! -- Annie nhanh nhảu.
Cô chạy vào bếp giúp mẹ làm các món ăn, còn mẹ cô thì mở cửa tủ lạnh lấy thêm món thịt. Hai mẹ con nhìn nhau một chút và mỉm cười.
Cùng lúc đó, ông Dramas đang giúp con trai mình là Anh Masan soạn một ít đồ trong phòng. Ông nói:
- Chuyện đi ra Bắc này, thời tiết đang chuyển lạnh. Tuyết rơi rồi, bờ sông Tamy gần như ngập tràn tuyết trắng, có thể cái lạnh này sẽ kéo dài khoảng hơn 5 ngày, hoặc một tuần rồi ráo dần.
- Dạ! Con biết mà ba! -- Anh Masan nhìn ba mình trìu mến đáp lại.
- Khoảng 8h con lên tàu nhỉ, con đã đặt vé chưa?
- Dạ, thưa ba, con đã đặt rồi!!!
- Tốt lắm! - Ông Dramas nhìn con trai mỉm cười.

Gần lúc đó, bà Mana giao lại việc cho cô con gái, còn mình thì ra giúp con trai một lát. Dù sao thì bà cũng đã chuẩn bị cho cậu con trai của mình lúc ban chiều. Còn giờ thì chỉ cần đưa mọi thứ lên xe và chuẩn bị tinh thần, khi bữa tối xong sẽ lên đường ra ga. Ông Dramas có một chiếc xe ô tô con màu đen để có thể đi lại, xe có bốn chỗ ngồi, và ngăn đựng đồ trong cốp xe. Xe ô tô của ông đậu trong khu vườn nha. Hai ông bà và anh Masan cùng nhau đưa những hành lý và đồ đạc cho vào cốp xe ô tô.
Xong đâu đấy, ba người vào nhà.

Cùng lúc đó, Annie đã sửa soạn các món ăn ra bàn xong xuôi, chỉ chờ mọi người nữa thôi. Mọi người ngồi vào, rồi mời cơm nhau. Ông bà Dramas nói chuyện với anh Masan nhiều hơn, Annie cũng vậy. Mọi người cười nói chan hòa và vui vẻ, bữa cơm tối tiễn chân làm anh Masan thấy ấm lòng.

Khi bữa cơm tối qua đi thì gần đến 7h tối, Annie thay mẹ rửa đọi bát, còn bà Mana thì dọn dẹp. Riêng ông Dramas thì cùng cậu con trai ra ngoài phòng khách nói chuyện riêng chút, một lát sau thì hai mẹ con Annie cũng ra phòng khách rồi uống trà cùng nói chuyện khoảng 5 - 10 phút. Tiếp đó, ông Dramas đánh chiếc xe ô tô con của mình ra để chở anh Masan ra ga. Ông Dramas ngồi ở ghế tài xế, anh Masan thì ghế kế bên. Riêng hai mẹ con Annie thì ghế phía sau để tiễn anh Masan ra ga. Đúng 7h 10, cả nhà khởi hành lên đường.

Mưa tuyết đang rơi nhè nhẹ, gió thổi vừa phải, không gian tuyết trắng. Những hàng cây phủ tuyết trắng xóa, mưa tuyết cứ rơi, rơi mãi.

Cùng lúc đó tại Hội Phù Thuỷ. Mọi người vừa ra khỏi hội đường, chỉ còn mình Giáo chủ ở lại. Cụ giáo chủ nhìn mọi người ra ngoài một chút rồi quay mình lại, nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Hana Tamira, Phù thuỷ màn đêm đã đóng rèm cửa lại. Vậy lại một ngày nữa trôi qua.
Màn đêm vô tận bao phủ, ánh đuốc sáng rõ trong mọi căn phòng. Sương đêm nhè nhẹ sa xuống ngoài trời, không gian thoáng đãng và tươi mát, những cơn gió thoảng vi vu. Phù thuỷ Tuyết Trắng tạo ra những cơn mưa tuyết, cơn mưa tuyết sa xuống bao phủ, lâu đài của Hội Phù Thuỷ ngập trong băng giá, cơn gió thổi ngày càng mạnh hơn và dữ dội.
Một tiếng sau, chiếc đồng hồ cổ lớn của toà lâu đài kêu ngân vang.
Đã 8h tối, Arata Mira sắp xếp và kiểm duyệt lại các danh sách theo lệnh của ngài giáo chủ. Anh đến trình diện giáo chủ, anh để tay trước ngực và cúi người chào:
- Tôi xin chào ngài. Thưa ngài! Công việc đã hoàn tất!
- Tốt lắm! -- Giáo chủ quay mình lại khi anh bước đến gần.
- Ừm! Hội đồng trưởng lão của Hội vẫn chưa hoàn toàn chấp thuận lập lại liên kết, có số vẫn còn thành kiến. Chúng ta là Hội chính của các hội phù thuỷ khác, nên chúng ta cần phải đúng đắn hơn trong mọi quyết định. -- Giáo chủ nghiêm trang nói.
- Vâng! Phải có biện pháp thuyết phục thì mọi người nhất định sẽ nhất trí đồng nhất. Hiệp Hội Ma Thuật đã đưa ra quyết định sẽ tổ chức khai mạc Đại hội ma thuật vào năm tới, các Phù thuỷ và pháp sư từ mọi nơi sẽ đổ về hội họp. Nên cần phải có giải quyết thỏa đáng. -- Arata Mira nói.
Giáo chủ đi đi lại lại, tay trái gãi cằm nghĩ ngợi gật gù.
- Chuyện này phải bàn thêm. Được rồi! Giờ cậu cho gọi Marina Hitemi, Phù thuỷ Tinh Linh. Ta cần biết về các Tân phù thuỷ sẽ gia nhập hội thế nào, ta sẽ đánh thức người cai quản Trăng và Phù Du. Đó là người phán quyết ai sẽ là Phù thuỷ thật sự -- Giáo chủ nói.
- Dạ vâng! Thưa ngài! - Arata Mira đáp lại.

Ánh sáng từ trong ngăn bàn bay vút vào không gian và biến mất.
Giây lát sau, tia sáng đã xuất hiện tại Hội đường hóa ra tinh linh ngay trước mặt giáo chủ.

- Trình diện Giáo chủ. -- Marina
- Chào cô! Cô đã chọn lựa ra các Tân Phù Thuỷ chưa, từ bất cứ thế giới nào, không có sự phân biệt. -- Giáo chủ nói.
- Dạ! Thưa ngài! Tôi đã tuyển chọn được gần 100 người mới, tất nhiên họ chưa từng biết hay biết qua các học thuật Phù Thuỷ. - Marina đáp.
- Ừ! Cô làm khá lắm! Cuốn sách phù thuỷ đó sẽ chỉ hướng đi và trở thành Phù thuỷ thật sự, họ có thể trở thành thật sự thì điều quan trọng là ý chí quyết tâm và lòng bền bỉ của họ. Như vậy, mới có thể bước vào con đường đi đúng. Cô không được can thiệp vào việc tập luyện của họ, hay bất cứ hình thức nào ngoài việc giảng cho họ hay nói về cách thức tập luyện. Còn lại, họ phải tự mình rèn luyện họ mới biết quý trọng và cố gắng hơn. Đây là quy định lâu đời của Hội chúng ta.
- Rồi! Cô thấy ấn tượng về ai nhất trong những người mình đã tuyển chọn. -- Giáo chủ vừa đi qua lại trên bục Hội đường, ánh mắt nhìn cô tinh linh nói tiếp.

- Dạ! Vâng! Thưa ngài, trong những gần 100 "Tân binh" mới, tôi có ấn tượng là khoảng 30 người đạt, trong đó có một người duy nhất tôi ấn tượng là Annie Miyako, cô ấy thật rất thông minh và nhạy bén, hoàn thành kết quả trên cả mong đợi của tôi. -- Tinh Linh tươi cười.
- Tốt lắm! Cô cho ta xem qua cô ấy đi! - Giáo chủ đề nghị.
- Dạ vâng! - Cô tinh linh vừa nói vừa chỉ tay vào cái bức tường trước mặt, tia sáng xanh từ ngón tay cô bắn ra và phóng tới bức tường lập tức bức tường trước mặt xuất hiện nơi Annie đang sống và đang làm gì.
Giáo chủ nhìn màn hình trước mặt, nói:
- Ừm! Đó là nơi cô ấy đang sống, trước nhà là một dòng sông chảy qua. Sao không thấy cô ấy đâu nhỉ? Ngôi nhà trống vắng???
Tinh linh Marina bấm độn ngón tay xem, cô búng nhẹ tay, lập tức màn hình đang hiện ra Annie cùng gia đình trên đường ra ga.

- Ừm! Ta nghĩ hôm nay hôm nay, cô ấy sẽ gặp người đó! -- Giáo chủ một tay để nơi cằm.
- Người đó là....??? -- Tinh linh Marina ngập ngừng.
- Phải! Ma thuật gia thế kỷ XV. Ông ấy sẽ giúp cô ấy đánh thức sức mạnh thật sự tiềm ẩn trong chính cô ấy. -- Giáo chủ trịnh trọng.
- Farago Matara! - Tinh linh Marina há hốc mồm.
- Ông ấy ở trang 13, giở ra trong cuốn sách Phù Thủy ông ấy sẽ bước ra. Nhưng không phải ai cũng may mắn gặp được ông ta, vì vậy mới được gọi là Người huyền bí. Cách ông ấy dạy tuy có hơi quá chút, nhưng chất lượng thì không chê vào đâu được.-- Giáo chủ tiếp.

Lúc này, gia đình nhà Annie đã ra ga. Đường từ sông Tamy đến ga thì họ phải đi ra ngoại ô, và phải hơn 40 phút đã tới sân ga, tại ga tàu, những ánh đèn sáng rõ làm xua đi màn đêm ảm đạm và tăm tối. Ông Dramas cho dừng xe cho đỗ tại nơi quy định gửi xe, rồi cả bốn người rời xe, xuống đường và đi bộ khoảng 10 phút. Hai ông bà thì cầm hai túi to, Annie thì chiếc túi vừa phải. Riêng Anh Masan thì kéo hành lý. Mọi người đến chỗ chiếc tàu màu xanh lam, mỗi người một tay sắp xếp hành lý lên tàu.

Sau đó vài phút có tiếng loa thông báo từ tàu cùng tiếng còi tàu. Anh Masan bắt tay từ biệt mọi người, mọi người vẫy tay chào lại.
- Con nhớ học tốt nha!
- Anh hai cố gắng lên nha!
Ba mẹ và Annie đồng thanh vừa vẩy tay chào nói cùng với nụ cười ấm áp.
Anh Masan quay đầu lại tươi cười và chân vẫn bước đi. Khi anh vào lên toa tàu số 3, anh vẫn ngoảnh đầu lại nhìn lần cuối.

Đúng 8h tối, tàu bắt đầu khởi hành, anh Masan ngồi nơi ghế nhìn ra ngoài với nụ cười trên môi.
Annie dõi theo anh mình từ đầu chí cuối không rời mắt, cho đến khi ba mẹ cô nói:
- Về thôi! Con gái!
- Dạ! -- Cô quay mình đi cùng ba mẹ nhưng vẫn ngoái lại nhìn con tàu với ánh mắt nhớ nhung và lưu luyến.
Ba người rời ga tàu, mọi người vào ô tô, Ông Dramas cho quay đầu xe, rồi phóng ra khỏi ga, đi tiếp ngoặt sang phía phải, rẽ. Mọi người nói chuyện trong xe:
- Tôi thấy thằng Masan có thể nối nghiệp ông về vấn đề kinh tế đấy anh Dramas. -- Bà Mana cười nói.
- Ừ! Nó làm tôi tràn trề hi vọng. Tôi thấy tự hào về nó. - Ông Dramas đáp.
Annie ngồi im lắng nghe, cô nhìn ra ngoài xe, những ánh đèn đường sáng tỏ. Những hàng xe qua lại xung quanh.
Cơn mưa tuyết trắng xóa phủ khắp nơi, lúc này gió thổi mạnh hơn.
- Mưa tuyết càng lúc càng mạnh, tiếng gió thổi cũng gần như nghe tiếng, đường hơi khó đi đôi chút.
- Hôm nay lạnh thật.
Có tiếng nói đâu đây.

Trong xe của ông Dramas. Ông nói:
- Sắp về đến nhà rồi, hôm nay mưa tuyết dữ quá. Cũng may mọi chuyện xuôn xe khi tiễn chân thằng Masan đi học.
- Ừm! Lúc đó trời chỉ mưa nhẹ, gió cũng vừa phải. -- Bà Mina nói thêm.
Ông Dramas cố gắng di chuyển và cuối cùng cũng về đến nhà, tuy có muộn một chút.
Cả gia đình thở phào nhẹ nhõm. Ông Dramas đưa xe lại vào khu vườn
- Hôm nay trời lạnh thật, gió và tuyết rơi đáng sợ, có chút ách tắc.
-- Ông Dramas nói khó.
Bà Mana gật đầu.
- Thôi! Vào nhà nghỉ ngơi đi.
Ba người cùng đi vào nhà với gương mặt tươi cười.
Mọi người ngồi vào ghế sofa phòng khách nói chuyện, cũng vừa nghỉ ngơi nhân tiện lấy sách báo ra xem. Annie nhanh nhảu đi pha trà cho bà mẹ uống.
- Con mời ba mẹ xơi nước. -- Annie lễ phép.
- Cảm ơn con. -- Ông Dramas và bà Mina đồng thanh.
Annie đứng thẳng hai tay nắm chặt nhau, gương mặt tươi cười.
- Thôi! Con xin phép ba mẹ con lên phòng. -- Annie vừa đi và ngoảnh đầu lại nhìn ba mẹ.
Cô đi nhanh lên cầu thang vào phòng mình, cô búng nhẹ tay gọi cuốn sách ra.
Cuốn sách hiện ra trên giường, và cùng cô biến mất trở lại không gian.