Chương I - Ước Mơ Lạ Kỳ

Ước Mơ Ma Thuật

Chương I - Ước Mơ Lạ Kỳ

Đầu Xuân năm 2000, không khí vẫn còn chút giá lạnh của mùa Đông còn sót lại. Những cơn mưa đầu năm thật dễ chịu cùng làn gió nhẹ đầu mùa thoang thoảng.
Ngoài phố, tiếng xe cộ qua lại tấp nập. Những ngày nghỉ Tết cuối cùng cũng đã qua, mọi người lại bắt đầu công việc hằng ngày của mình.
Tại một khu phố nhỏ, ven sông Tamy tiếp giáp vùng ngoại ô. Nơi đây phong cảnh đẹp như tranh vẽ, khí hậu tươi mát và thoáng đãng. Tại gia đình nọ, tuy không khá giả lắm nhưng có cuộc sống yên bình, sung túc là quý lắm.

Ánh ban Mai vừa lên, ánh nắng nhẹ đầu năm xua bớt đi khí lạnh, không gian thoáng đãng và tươi dịu cô bé Annie đã tỉnh dậy sau một đêm dài. Cô chuẩn bị cho ngày đi học đầu tiên sau Tết đã qua. Lúc này ba mẹ của cô đã dậy, còn anh trai cô mấy ngày nữa phải lên tàu để ra Bắc học tiếp năm thứ hai đại học kinh tế.
Mẹ Annie đang chuẩn bị buổi điểm tâm cho cả nhà.
Nửa tiếng sau, Annie đã thu xếp xong và chuẩn bị tới trường.
- Con chào ba mẹ, em chào anh hai em đi học đây! - Annie tươi cười.
Ba mẹ và anh trai cô vẩy tay chào, cười đáp lại.

Cô bé 10 tuổi với đôi bím tóc xinh xắn, tóc ngang vai với bộ đồng phục áo váy màu xanh thẫm. Cô đang đi bộ từ nhà đến trường, trường cô học ở ngoại ô cách nhà cô một cây số. Xe cộ đi lại xung quanh và tiếng máy cùng tiếng còi xe đua nhau kêu réo. Có tiếng gọi và vẩy tay, đó là tiếng gọi của cô bạn cùng lớp nhà gần đó, cô bạn ấy tên là Nimy Tsunami.
- Annie, tụi mình cùng đến trường nha!? -- Cô bạn Nimy mỉm cười đề nghị.
Annie mỉm cười đáp lại.
Nimy Tsunami với mái tóc dài, để tóc mái và cô kẹp tóc hai bên. Hai cô vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Một lúc sau, Nimy nói:
- Đã đến trường rồi! Hôm nay nhìn trường náo nhiệt quá!
- Ừ! -- Annie nhìn vào trường mỉm cười, ánh mắt hớn hở.
Có cuộc trò chuyện trong trường
- Tết vừa rồi thật vui lắm bạn ạ!
- Ừ! Mình rất vui, mình giờ còn cảm thấy háo hức lắm.
Trong trường, các bạn nghĩ ra các trò để vui đùa làm không khí thêm náo nhiệt. Các bạn khác thì nói chuyện của mình.

.....Tùungg......Tùungg.......Tùunggg......

Tiếng trống trường vang lên.
Vậy là, giờ học đầu tiên đã bắt đầu, các lớp ổn định lại trật tự. Ngoài sân trường, trời bắt đầu mưa nhẹ cùng những cơn gió thổi nhẹ nhàng. Những hạt mưa sa xuống ngọn cây, cây hoa anh đào và cây bàng đã ra lá mới.
Cô chủ nhiệm bước vào, cả lớp đứng dậy chào cô theo hiệu lệnh lớp trưởng. Cô cho cả lớp ngồi xuống.

Cùng lúc đó, tại nhà của Annie, bà Mana đang làm vườn, ông Dramas đang nghiên cứu các vấn đề về kinh tế.
Ông đọc báo xem tình hình trong nước và thế giới. Anh trai Masan đang khảo lại các bài học của mình.

Trời thì mưa lâm thâm, phố xá vẫn có những tiếng bước chân, tiếng còi xe rộn vang. Ngôi trường với nhiều bóng cây xanh và ghế đá ở sân trường, từng hạt mưa lấm tấm nhẹ rơi. Giờ ra chơi, các cô cậu học trò đứng trên dãy hành lang nhìn ra sân, có số ở trong lớp mình, có tiếng người nói:
- Ngày đi học đầu tiên ngày nghỉ Tết mà mưa lun phun, chán thật!

Trong lớp, các bạn nữ lại bàn của Annie trò chuyện. Nói chuyện phiếm thôi hay những chuyện riêng tư khác.
Có một số bạn nữ khác lại ra ngoài hay ngồi trong bàn của mình.
Giờ học mới lại tới, mọi người trỏ lại chỗ ngồi của mình.

Thời gian không ngừng trôi, trời vẫn đang mưa, tiếng trống tan trường đã vang lên. Đang đứng trong hành lang trường.
- Trời vẫn còn mưa, nhưng chỉ là mưa nhẹ hạt!
Có tiếng ồn ào của học sinh.
- Chúng ta về thôi, Annie. -- Nimy nói.
- Ừ! - Annie gật đầu cười.
- Nhưng mình quên mang dù rồi! - Annie gương mặt buồn nhìn xuống, hai tay nắm chặt thả xuống.
- Hi! Không sao! Mình có dù nè! -- Cô bạn Nimy đưa dù ra cho Annie xem.
- Thôi! Chúng ta cùng đi thôi! -- Nimy tiếp.
- Ừ! -- Annie gật đầu.
Hai cô dắt tay nhau và đi, đi được một đoạn thì:

- Annie, Nimy. Cho mình về cùng các bạn nha! -- Có tiếng gọi sau lưng hai cô.
Hai cô ngoảnh đầu lại, thì ra là cậu bạn Neran Mutosu.
- Được mà! - Nimy cười cùng Annie vẩy tay.
Ba người cùng đi cùng nói chuyện. Khi ba người nói về ước mơ của mình. Cậu bạn Neran ước mơ mình sẽ thành một luật sư.
Cô bạn Nimy Tsunami, bố cô làm Giám đốc một công ty lớn, nhưng cô vẫn có một mơ ước riêng.
Riêng Annie thì còn phân vân và cô muốn suy nghĩ thêm.
Đi thêm một quãng, ba người chào nhau về nhà của mình.
Annie đã về đến nhà!
- Con chào ba, em chào anh hai. -- Annie tươi cười.
Ông Dramas và anh Masan đồng thanh:
- Chào con gái. -- Ông nhẹ cười với đôi mắt hiền hậu.
- Anh chào Annie tiểu quỷ của anh. - Anh trai Masan cười trêu.
Annie cười.
- Anh cứ chọc em. -- Annie liếc xéo.
Annie vào nhà, chạy lên tầng hai cất cặp. Nhìn chung quanh không thấy mẹ đâu. Annie hỏi:
- Ba ơi! Mẹ con đâu rồi ạ!?
- À! Mẹ con ra ngoài có chút việc. Mẹ con cũng sắp về rồi đấy! -- Ông Dramas trả lời.
- Dạ! -- Annie đáp.
Đúng lúc đó, tiếng xe cót két ngoài cổng. Annie nghe thấy, cô bé chạy ra ngoài đón mẹ.
- Con chào mẹ! -- Annie tươi cười.
- Chào Annie của mẹ, hôm nay con học hành thế nào? - Bà Mina gạt chân chống xe lại, cười nhẹ.
- Dạ, thưa mẹ! Tốt ạ!
Bà Mana cùng Annie bước vào.
- Em chào anh, chào con. -- Bà Mina cười nhẹ nói.
Bố mẹ Annie nói chuyện một lát rồi mẹ Annie chuẩn bị cho bữa trưa. Annie giúp mẹ dọn dẹp tí và sửa soạn cho bữa trưa.
Cuối cùng, bữa trưa cũng đến. Cả nhà xum họp quanh mâm cơm.
- Con mời ba mẹ, em mời anh hai mời cơm! -- Annie nhỏ nhẹ.
Sau đó, anh Masan và ba mẹ Annie đã có một bữa trưa tuyệt vời và ấm áp.

Khi bữa trưa xong, Annie dọn dẹp cùng mẹ, cô rửa bát đĩa thay mẹ và cô thật khéo tay. Công việc xong xuôi, mọi người ngồi vào ghế và nói chuyện một lúc.
- Ba ơi! Sáng nay, con đi học về với hai bạn Nimy và Neran, họ và con đang bàn luận về ước mơ của mình. Còn con thì đang suy ngẫm vấn đề này. -- Annie nghiêm nghị nói.

- Ừm! Con ạ, ước mơ là vấn đề quan trọng của mỗi người. Để đạt được ước mơ chúng ta phải tôi rèn bản thân, ý chí phấn đấu vươn lên cùng với tinh thần và quyết tâm cao làm bản thân trở nên hoàn thiện hơn. Ba chắc chắn phép màu đó sẽ thành hiện thực. Con nên nhớ rằng đừng để xao động bởi những suy nghĩ tiêu cực, nó sẽ làm mọi thứ thêm rối ren và sẽ làm ước mơ tàn lụi, mà hãy tận dụng nó là động lực để tiến bước cùng với sự nỗ lực của con. Nếu phạm sai lầm hay vướng mắc hãy tự tin và cố gắng bình tĩnh phán đoán và đưa ra giải pháp tốt nhất. Hãy kiên định và vững vàng nắm bắt cơ hội, giữ vững lập trường và không sợ thách thức, vạn sự khởi đầu nan mà. Ba tin rằng thành công sẽ đến với con.

- Dạ! Con cảm ơn ba! -- Annie nhìn ba mẹ và anh trai, mọi người đều gật đầu mỉm cười.
Thế là, Annie đã hiểu thế nào là ước mơ và cô thề với bản thân
"Cô sẽ phấn đấu và tiến tới ước mơ phía trước". -- Cô nắm tay lại với gương mặt nghiêm nghị.

Mọi người đã về phòng nghỉ chút chuẩn bị công việc ban chiều.
Về phòng mình, cô thoáng có ý nghĩ:
"Nếu mình trở thành phù thuỷ thì sao nhỉ?". Đó cũng là một giấc mơ, tuy nó rất xa vời.