Chương II - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Ước Mơ Ma Thuật

Chương II - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Trời về chiều, những cơn mưa dường như nặng hạt, gió thổi vừa phải. Những tán lá cây nặng trĩu những hạt mưa rơi lả tả,
Annie lúc này đang ở trong phòng của cô trên lầu hai. Cô mặc bộ đầm màu trắng, viền xanh dài chấm đầu gối, nằm trên giường nhìn lên trần nhà suy ngẫm. Nhưng cô nghĩ *nên tạm gác lại một bên*. Cô ngồi dậy lại bên bàn học, soạn sách vở và học bài của mình.

Sau đó nửa tiếng, ở dưới nhà anh trai Masan ngồi dậy trong phòng, mở máy tính xách tay ra nghiên cứu các bài học cùng các vấn đề liên quan đến kinh tế. Phòng kế bên, hai ông bà Dramas vừa thức giấc họ trò chuyện chút xíu rồi ông ra khỏi giường, sang bên phòng con trai. Ông đi chậm rãi và nhẹ chân để không kích động con trai.
Ông ngắm nhìn con trai một chút thì anh ngoảnh lại nhìn ba mình.

- Ba! -- Anh Masan cười nhẹ nói.

- Con thấy bài học về kinh tế thế nào, có gì không rõ ba sẽ tư vấn cho con. -- Ông Dramas nói.

- Dạ! Con cảm ơn ba! -- Anh tươi cười.
Trên lầu hai, cô bé Annie đang miệt mài làm bài ở lớp và khảo lại bài. Học và xem qua lại bài mới để hôm sau đến lớp đến lớp học khi cô giảng đỡ lúng túng. Mẹ cô nhìn từ ngoài cửa ngắm cô con gái mình một lát rồi lại xuống lầu. Bà rót cốc nước lọc và đưa lên cho cô. Bà nói khẽ:

- Con uống chút nước lọc đi.

- Dạ! Con cảm ơn mẹ ạ! -- Annie nhìn mẹ tươi cười.
Bà cũng cười đáp lại.
Cô tiếp tục bài học của mình thêm một tiếng nữa mới nghỉ.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Annie đã hoàn thành bài học, cô đưa hai tay lên cao và thở phào nhẹ nhõm, rồi thả xuống. Cô có thể thư thả, giờ cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ về những ước mơ xa.
Cô nghĩ:

*Ước mơ đó có thể chỉ là vấn đề truyền thuyết, nhưng cũng có thể nó sẽ là điều bất ngờ không xa*
Cô nhìn trời đang mưa, cài tóc lại rồi đưa một bàn tay ra ngoài cửa sổ rồi cười tươi trong suy ngẫm:

* Mưa đầu Xuân thật dễ chịu và tươi mát, những làn gió nhẹ cùng những làn sóng lăn tăn, phong cảnh nên thơ và phóng đãng. Thật tuyệt vời!!! *
Một lát sau, cô xuống dưới nhà. Anh trai Masan đi ngang qua nhìn thấy Annie xuống cầu thang.
- Cô nhóc học xong rồi à!? Giỏi nhỉ!-- Anh Masan trêu.
- Dạ! Anh hai!
Annie cười nhẹ. Lúc này, cơn mưa đang nhẹ hạt dần và tạnh hẳn. Cô giúp mẹ một số việc như dọn dẹp, nhổ cỏ...

Nửa tiếng sau, cô bạn Nimy đến chơi lúc đó Annie đang làm việc quanh vườn. Nimy với bộ đầm màu nâu, kẹp tóc hai bên. Nimy Tsunami gọi:

- Annie ơi! Annie! Bạn có nhà không?

- Ai đó? -- Tiếng ông Dramas.
Ông Dramas ra mở cửa.

- Dạ! Cháu chào bác ạ!
- Cháu là...? -- Ông Dramas hỏi.
- Dạ! Thưa bác! Cháu là Nimy Tsunami, bạn cùng lớp với Annie. -- Nimy trả lời.
- A! Nimy đó hả, ta thường nghe Annie kể nhiều về cháu. Cháu là bạn thân nhất của con gái ta và thường giúp đỡ Annie hoàn thành mọi công việc! Ta thường có công việc nên ít khi ở nhà. -- Ông Dramas ngạc nhiên và phấn khích.
- Dạ! Không có gì ạ! -- Nimy bắt tay cười nhẹ.
- Dạ! Thưa bác! Bạn Annie đâu rồi ạ!? -- Nimy tiếp.
- À! Con bé đang dọn dẹp sau vườn giúp mẹ ấy, có lẽ cũng sắp xong rồi!
-- Ông Dramas đáp.
- Dạ! Cháu cảm ơn bác ạ! -- Nimy vừa đi một mạch ra vườn ngoảnh đầu lại mỉm cười đáp lại.
- Ừ! Không có gì!!! -- Ông Dramas gật đầu cười rồi tiếp tục công việc của ông.

Nimy ra sau vườn cũng là lúc Annie làm xong việc.
- A! Chào Nimy! Bạn đến lâu chưa? -- Annie cười nhạc nhiên.
- Mình vừa tới thôi. -- Nimy cười đáp và bắt tay Annie.
Chợt, Nimy thoáng thấy mẹ Annie đi ngang qua.
- Dạ! Cháu chào cô!
- A! Nimy tới đó hả cháu! -- Bà Mana ngạc nhiên.
- Dạ! Cháu giúp cô một tay được không ạ!-- Nimy đáp.
- Cảm ơn cháu, công việc đã xong rồi! Cháu và Annie cứ đi đi. -- Bà Mina trả lời.
- Dạ! - Nimy đáp.
- Bạn đến nhà mình chơi nha! -- Nimy mỉm cười đề nghị.
- Ừ! Mình đi thôi! -- Annie gật đầu.
- Con chào ba mẹ con đi ạ! -- Annie cười nói và nắm tay Nimy.
- Cháu xin phép ạ! -- Nimy nói.
- Ừ! - Ông bà Dramas mỉm cười.
Hai cô nắm tay cùng chạy ùa ra cửa. Annie khép cửa lại. Hai cô vừa đi vừa nói chuyện và cùng cười.
Nhà Nimy ngay trên vùng ngoại ô.

Cuối cùng, đã đến nhà Nimy, ngôi nhà thật khang trang, xung quanh cây cối và các vườn hoa mọc cao. Các bụi cây, hoa được tết thành hình Annie ngắm nhìn quang cảnh xung quanh
Hai cô cùng vui đùa trong phòng. Nimy với con búp bê babie còn Annie thì với con gấu bông.
Chơi đùa một lúc lâu.
- Bạn thấy vui không!?? -- Nimy hỏi.
- Hi! Cảm ơn bạn! Mình thấy rất vui.
-- Annie cười nói.
- Mình có cái này cho bạn xem nè! -- Nimy nở nụ cười hiền hậu lấy từ hộc tủ một chiếc vòng cổ, pha lê được đính nơi hình trái tim cái vòng.
- Đây là một chiếc vòng cổ pha lê, ba tặng hôm mồng một Tết cho mình đó. -- Nimy chắp tay, cười nói, đôi mắt như hình ngôi sao lấp lánh.
Annie nhìn bạn nhoẻn cười.
- Đẹp quá! Long lanh quá! -- Annie chắp tay.
Nimy cất chiếc vòng cổ lại vào chỗ cũ.l
- Nào, chúng ta cùng chơi tiếp bạn na!?? -- Nimy nói.
- Ừ! -- Annie đáp.
Hai cô bạn ngừng chơi, giờ hai cô thi nhau kể chuyện của mình và nhiều chuyện khác nữa.
- Annie này, tiếp tục bàn chuyện lúc sáng na. -- Nimy đề nghị.
- Chuyện gì vậy bạn? -- Annie ngơ ngác hỏi, cô đưa tay chống cằm, mắt đăm chiêu.
- À! Chuyện về ước mơ bạn ước mình sẽ làm gì trong tương lai? -- Nimy nhắc lại.
- Ừm! Chuyện đó...??? -- Annie thẹn thùng nắm hai bàn tay, hai ngón cái của hai bàn chập vô nhau.
- Hi, không cần vội trả lời đâu, vì tương lai còn là một chặng đường dài mà!!! -- Nimy ngắm Annie phẩy tay cười nói.
Gần tới năm giờ, ánh sáng dần yếu ớt, những cơn gió thoang thoảng lạnh thổi nhẹ.
- Thôi mình về thôi, hẹn mai gặp lại nha! Bye bye!
- Bye! Good luck! - Nimy tươi cười giơ tay chào bạn.
Cô đi về nhà trong lòng phấn chấn.
Đường phố một vài chiếc xe qua lại, người qua đường.
Cô về tới nhà.
- Con chào ba mẹ, con đã về, chào anh hai. -- Annie tươi cười.
- Con đến nhà Nimy con cảm thấy thế nào? -- Ông Dramas hỏi.
- Dạ, vui lắm ạ! -- Annie tươi cười ngồi quỳ trên tấm đệm nhà.
- Tốt! - Ông Dramas tươi cười nói.
- Dạ! Giờ con ra dọn dẹp chút ba ạ. -- Annie đứng dậy.
Ông Dramas gật đầu.

Màn đêm dần phủ kín. Những cơn gió miền man thổi tới, trời se lạnh. Ngoài trời tuyết rơi nhè nhẹ, những hàng cây trắng xoá với màn đêm vô tận.
Bữa tối đã sẵn sàng, mọi người cùng ngồi vào bàn và ăn tối. Sau cùng, mọi người họp mặt tại phòng khách cùng trò chuyện rất vui vẻ.
Annie trở về phòng mình, cô chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai. Cô hoài niệm lại những khoảnh khắc đã trôi đi, ngắm nhìn những bức hình dán trên tường. Anh Masan bước vào phòng, anh nói:
- Cô nhóc nè! Cam dành cho em nè!
- Dạ! Em cảm ơn anh! -- Annie lặng nhìn anh trai.
Anh Masan ngồi xuống giường với em gái và lặng nhìn cô.
Mấy phút sau, anh đứng dậy ra khỏi phòng ngoảnh đầu lại giơ tay chào
- Anh mới nhớ ra anh có việc, chào em nhé!
- Dạ! Không sao đâu anh! -- Cô hai tay nắm với nhau như hình tam giác ngược. Cô quay lại lấy một cuốn sách ra ngồi trên giường đọc.

Khi đêm gần khuya, cô kéo sợi dây hai lần thế là căn phòng ngập tràn bóng tối. Cô chìm vào giấc ngủ êm đềm và những giấc mơ ấm áp.
Những cơn mưa trong đêm rả rích, tuyết trắng bao phủ khắp nơi. Sáng tinh mơ, mưa đã thưa dần và trời chỉ còn những cơn mưa nhẹ hạt.

Ánh ban mai mờ nhạt sau những áng mây đen. Annie thay đồng phục cho bộ đồ ngủ của mình, cô che miệng ngáp dài một cái và đi xuống cầu thang. Cô vào bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng, anh Masan nói và dí ngón tay vào đầu Annie, trêu:

- Tiểu quỷ, ngáo ộp cũng ăn sáng sao?
- Ứ! Em không phải quỷ, ngáo ộp -- Cô liếc xéo và dậm chân anh.

- Ui -- Anh Masan kêu.
Bố mẹ của Annie cười.
- Thôi nào! Dùng điểm tâm thôi!
-- Ông Dramas nói.

Annie đã nhanh chóng dùng bữa sáng xong, cô đeo cặp vào người. Cô chào mọi người và lên đường. Đi qua nhà Nimy, cô gọi bạn và hai cô cùng nắm tay nhau tới trường.
Sân trường thật sôi động và náo nhiệt. Hai cô cùng nhau vào lớp.
Cô bạn Tamako ngồi ở dãy bàn thứ hai tươi cười:
- Chào bạn Annie, chào bạn Nimy.
Annie và Nimy chào đáp lại.
Các bạn khác cũng chào đối đáp nhau tương tự.
Cậu bạn Neran thì đang cùng các bạn nam khác chơi đùa ngoài sân trường.
Tiếng trống trường vang lên, tiết học đầu tiên bắt đầu.
Cô chủ nhiệm bước vào.

Đây là buổi học thứ năm khi qua cái Tết vừa qua. Annie ngồi chung bàn với Nimy và cậu bạn Toma. Mọi người đều chăm chú vào bài giảng của cô giáo.
Giờ ra chơi lại diễn ra, làn này cô lên thư viện để mượn cuốn sách tham khảo, cô đi cùng Nimy. Hai cô đưa cho cô thủ thư thẻ vào thư viện. Có một số bạn các lớp cũng đến đây mượn sách. Rồi Annie sang gian sách khác một mình.

Bỗng,
Lúc cô nhìn qua, có tia loé sáng bên gian sách đối diện. Cô tò mò sang xem thì không thấy gì cả. Nimy thấy Annie hơi lạ, cô chạy lại gần hỏi:

- Có chuyện gì vậy bạn?
- Chắc mình nhầm! -- Annie gãi đầu.
- Này! Mình mượn cuốn tham khảo Anh, Toán nè bạn. Mình trình cô xem đi, rồi còn về lớp nữa! Còn bạn? -- Annie tiếp.
- Hi! Mình thì môn Xã Hội và Khoa Học. Thôi, chúng mình về lớp đi!
-- Nimy tươi cười. Hai cô cho cô thủ thư xem các cuốn muốn mượn, rồi lấy lại phiếu vào thư viện rồi về lớp.

Tia sáng mà Annie trông thấy đó đi theo cô về lớp và chui vào trong cặp cô. Đúng lúc đó cũng là giờ vào học rồi. Mọi người đi thật nhanh về lớp của mình.
Ngoài trời, những áng mây đen đã bị cơn gió thổi đi. Ánh Dương sáng rõ dịu hiền soi rọi. Thời gian trôi và trôi mãi, thật lạnh lùng.
Phố phường rộn ràng những tiếng còi xe và những hoạt động thường ngày. Tiếng trống trường vang lên kết thúc buổi học hôm nay.
Tan học, học sinh từ các lớp ùa ra như bầy chim vỡ tổ. Tại lớp của Annie, lớp 5A/12 trường Namaza. Cô cùng hai bạn là Nimy và Neran cùng về.
Nimy nói:
- Hôm nay trời đẹp quá!
Neran và Annie gật đầu đáp lại.
Annie về đến nhà!
- Con chào mẹ! Em chào anh!
Anh Masan và bà Mina đồng thanh.
- Chào con! Con gái của mẹ!
- Chào cô nhóc! -- Anh nhe răng cười.
Annie tươi cười với mẹ, liếc nhìn anh hai. Cô vào cất cặp, cô định chào ba nữa. Cô không thấy ba, cô hỏi:
- Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ!?
- À! Ba con ra ngoài lúc sáng rồi, mai ba về có người nhờ ba con đi giúp họ, ba con là kỹ sư kinh tế mà! -- Bà Mana đáp.
- Dạ! Con hiểu ạ! Cảm ơn mẹ! Mẹ à! Giờ con vô giúp mẹ dọn dẹp nha!-- Annie nhìn mẹ.
Mẹ cô gật đầu.

Thời gian không ngừng trôi, sau bữa ăn trưa. Cô học xong, cô xuống phòng anh hai. Ngày mai anh trai cô phải lên đường ra Bắc rồi, chuẩn bị học tiếp đại học kinh tế sau khi ra Tết. Cô trò chuyện với anh trai mình rất vui vẻ và anh Masan cũng bớt chút thời gian nói chuyện với cô.
Trò chuyện khoảng hơn tiếng lận, mẹ cô đi qua thấy nhưng bà để cho hai anh em nói chuyện với nhau, vì anh đi học xa nhà lâu lắm mới có cái Tết.

Cô đứng giữa hiên nhà và ngắm nhìn mây trời một chút. Cô nghĩ ngợi:
*Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời*
Sau đó cô giúp mẹ làm các việc khác.
Cô ra bờ sông trước nhà, giúp mẹ cô bắt mấy con cá để làm bữa tối. Những dòng sóng nhẹ theo gió lăn tăn nhẹ nhàng trên con sông. Dòng sông Tamy rất trong vắt, tưởng như nhìn thấy đáy.
Ánh Hoàng hôn đang dần tiến gần tới chân trời. Bầu trời một màu xám và màn đêm sắp hạ màn khắp bốn phương trời.
Annie giúp mẹ làm và chiên cá, xem ra cô rất khéo tay. Lúc ăn cơm mẹ và anh trai khen ngon như chưa từng được ăn vậy.
- Ai nấu mà ngon vậy ta! -- Anh Masan trêu đùa.
- Dạ! Em làm chưa tốt lắm đâu ạ! --
Annie nhắm mắt cười và phẩy tay. Cô làm điệu bộ xấu hổ.
- Đúng là con gái mẹ giỏi! -- Bà Mana nhẹ xoa đầu con gái khen.
Annie thẹn thùng.
Sau khi cơm xong, cô lên phòng và khảo lại mấy cuốn sách mượn tại thư viện. Cô nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm sẽ phấn đấu hơn.
Cô đọc cho đến mười giờ tối. Cô tắt đèn đi ngủ. Cô kéo mền lại cho ấm hơn nữa, trời buổi tối có vẻ lạnh hơn lúc sáng.
Vào đúng nửa đêm, tia sáng ở trong cặp đã bay ra rồi đậu lên bàn học của cô rồi hoá ra cuốn sách dày cộm và tự giở ra, ánh sáng vàng chói loà làm cô tỉnh giấc.
Cô tỉnh ngủ, nói:
- Chuyện gì đây? - Annie dụi mắt và ngồi dậy thẩn thờ. Cô lại gần xem, ngạc nhiên:
- Cuốn sách này đâu ra vậy!?
Annie vô cùng ngạc nhiên khi thấy người trong cuốn sách hiện ra.
- Bạn là ai!? - Annie hỏi với đôi mắt kinh ngạc.
Một cô gái từ trong cuốn sách bước ra, đặt tay trước ngực cúi xuống chào Annie:
- Chào bạn, mình là Marina Hitemi mình là phù thuỷ cai quản cuốn sách này. Chúng mình cùng làm quen nha!
- Vâng! Chào bạn, mình là Annie Miyako hân hạnh được làm quen với bạn. -- Hai tay cô nâng nhẹ váy cúi người nhẹ xuống chào.
Tinh Linh mỉm cười.
- Bạn là...? -- Annie ngạc nhiên.
- Hi! Đúng! Hôm nay lúc bạn ở thư viện trường tia sáng loé lên mà bạn thấy đó chính là mình, lúc đó mình đang ngắm nhìn bạn từ xa, sau đó mình đã theo bạn về nhà. Mình quyết định sẽ chọn bạn trở thành Phù Thuỷ tập sự.