Chương 4: Chiến thần-Doanh Chính. Ma thần-Tào Tháo

Truyền Kỳ Lôi Đế

Chương 4: Chiến thần-Doanh Chính. Ma thần-Tào Tháo

Mang theo sự thắc mắc tôi đi cùng Kiyoshi đến đại điện hay còn gọi là toà nghị sự:
- Có gì thế- tôi gãi gãi đầu khó hiểu, ở đây chỉ có Kalog, Kiyoshi và Hyuga, 3 người vẫn im lặng nhìn vào tôi làm tôi thấy khá là lhos hiểu
- Cậu có cảm giác gì khác lạ không- cuối cùng Kalog vẫn là người lên tiếng đầu tiên
- Khác lạ à. Cũng không có- tôi hơi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu trả lời
- Quả thật- Hyuga nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại một lần nữa lắc đầu
- Chậc. Công nhận linh hồn lực cậu còn cường đại hơn tưởng tượng nhiều- ông ta chẹp miệng
- Hôm nay tôi tới thông báo cho cậu một tin vui và một tin buồn- Kiyoshi cười cười, tôi thì trực tiếp lặng. Mấy người này làm ra vẻ thần bí quá tôi cũng lười đoán
- Cậu không thắc mắc sao- thấu biểu hiện của tôi Kiyoshi hỏi lại
- Không. Có gì nói lẹ lên- tôi ngáp dài, ông ta thì lắc đầu ngao ngán
- Trong người cậu đang đươc phong ấn một tàn hồn của Satan đến từ thần giới. Cũng là phần linh hồn đã nhập vào cậu hôm trước- ông ta nói, tôi thì trực tiếp chết lặng. Tôi còn chưa quên cái cảm giác điên cuồng chiến đấu khi đó. Mặt tôi càng ngày càng tái đi nhưng Cũng nhanh chóng làm tôi bình tĩnh lại vẻ mặt dần dần trở lại như cũ, thấy biểu hiện này của tôi thì 3 người khẽ liếc nhau mỉm cười. Nụ cười tôi không thể biết.
- Rồi còn tin vui là gì- tôi nhún vai
- Tin mừng là linh hôn cậu là loại linh hồn thôn phệ. Tuy không thể chiến đấu nhưng có khả năng thôn phệ mọi loại năng lượng giúp tăng cường thực lực cho thâm thể- Kalog khẽ cười
- Linh hồn lực dễ gặp lắm à- tự nhiên tôi lại nghĩ ra điều đos nên nói ra
- Không. Rất hiếm gặp. Có lẽ 100 người mới có một. Mà người có linh hồn lực không ai không là thiên tài- ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói ra. Tôi khẽ gật đầu:
- Vậy còn việc gìnữa không- tôi khẽ nói
- Thanh Genkin của cậu là thanh kiếm được luyện ra từ đế lôi. Nên tốt nhất xài càng ít càng tốt. Rất dễ gây ra thiên phạt- Hyuga nói tiếp, tôi khẽ gật đầu rồi quay lưng đi ra. Tôi cần tiêu hoá những gì tôi biết hôm nay

Sau khi cánh cửa đóng lại thì trong phòng lại xuất hiện một tiếng nói từ tring hư không:
- Sao không nói chi hắn đó còn là Tâm Ma của hắn luôn đi
- Cậu ta cần tự mình vượt qua. Nếu cậ ta tự vượt qua được thì con đường sau này sẽ vượt qua kiếp trước nhiều lắm- Kalog lạnh nhạt nói
- Hãy cầu mong trước đại chiến Thần - Ma lần thứ ba thì hắn đã lấy lại được kí ức lúc trước đi- bỗng hư không giao động nhẹ sau đó có hai người xuất hiện. Một người mặc đồ màu xanh, tóc búi cao, hông có dắt lột thanh kiếm toả ra mùi huyết khí nhè nhẹ, một người măjc đồ màu xanh tóc để xoã ra sau lưng, lưng đeo trường thương
- Bọn ta nên gọi là Chiến Thần cùng Ma Thần hay Tần Thuỷ Hoàng- Doanh Chính cùng Ma Thần Tam Quốc - Tào Tháo nhỉ- Hyuga cười lớn quay lại hỏi
- Nếu không phải cái ngươi ném bọn ta cùnh tàn hồn Thiên Đạo vào Luân Hồ thì đâu làm chậm thời gian của bọn ta gần 3 vạn năm nay- Người áo xanh, xưng Doanh Chính bất mãn nói
- Không phải. Các người xông vào giới diện này vào đíng thờ gian giới diện mới hình thành. Luân hồi sơ khai nhất. Mà linh hồn 3 người là linh hồn mạnh, cho dù khi ấy là lúc yếu đi chăng nữa thì mạnh vẫn là mạnh, luân hồi cần làm quen cho nên hai người được chuyển thế trước Thiên Đạo 2000 năm đã là may mắn nhất rồi- Kiyoshi khẽ lắc đầu nói
- Theo tiến độ này thì khi nào Địa Ngục Hoả của hắn tiến hoá thành Luân Hồi Thần Hoả- Tào Tháo chán nản thở dài hỏi
- Tiến độ này thì chắc 1000 năm- kalog khẽ suy tính
- Bởi vì ở đây không có thứ xúc tác tiến hoá- Hyuga cũng khẽ nói
- Thứ xúc tác của các ngươi ý chỉ là Phần Viên Quyết của Hoả Ngục- Tào Tháo khẽ cười còn 3 người kia chỉ gật đầu
- Cũng may. Lần này bọn ta ra Thần- Ma giới đã "tiện " tay lấy thứ này, Doanh Chính đưa tay ra liền xuất hiện một quả cầu nhỏ có nững viền hoa văn như đốm lửa xoay quanh ở lòng bàn tay, thấy quả cầu này thì 3 người kia khẽ nhếch miệng cười nhìn
- Tìm cách đưa thứ này cho hắn đi- Doanh Chính nói, tiếp theo mấy người này nói gì thì không ai biết, chỉ là hai người kia ở lại rất lâu

Quay lại với tôi. Sau khi rời khỏi Toà Nghị Sự thì tôi cũng chỉ lang thang đi lung tang trong thành phố một hồi rồi đi ra ngoài vùng thảo nguyên ở gần bìa nhoài thành phố, khẽ nằm xuống bãi cỏ tay lấy một ngọn cỏ non vỏ vào mồm ngậm, đây đã là nơi quen thuộc của tôi sau khi luyện tập cùng Hull cùng Cen, ở đây tôi luôn luôn cảm thấy yên bình hơn ở bên trong nhiều, bìa ngoài này Cũng có một vài ngôi nhà của "người phàm" lỡ biết được bí mật tồn tại của thành phố trên không này
- Anh Lôi. Bày bọn em tập phép thuật đi- tôi đang ngắm nhìn bầu trời thì một giọng nói trong trẻo vang lên, tôi quay đầu qua khẽ mỉm cười, xuất hiện trog mắt tôi là 2 đứa trẻ, một năm một nữ đang cười tươi nhìn tôi
- Lại đây- tôi ngồi dậy đưa tay ra vẫy hai đứa trẻ này lại gần, hai người này là con của hai ngôi nhà thường dân ở đây, sau khi hai đứa đã ngồi im. Tôi nắt đầu giảng dạy những gì tôi biết trong những ngày qua cho hai đứa bé, đây cũng được gọi là "công việc" thường xuyên của tôi khi tôi tới đây
- Tụ bay xem kìa. Thằng oắt kia đang dạy bọn thường dân tu luyện kìa- một giọng nói khác vang lên làm tôi nhíu mày. Nhưng tôi cũng không quan tâm vẫ chăm chú giảng dạy cho hai đứa. Nhưng tôi im không phải hai đứa bé im
- Tụi tôi thường dân. Nhưng có một ngày nào đó chúng tôi đánh bại mấy người- bé nam quả quyết, tôi thì chỉ cười cười, không cần quay lại cũng biết đó là ai. Huyền Minh, thàn viên đội thứ 6 sức mạnh 1120, cũng khá mạnh, là người theo đuổi Trúc mấy tháng nay, nhưng chỉ số không đại diện cho chiến lực, tôi không sợ nó, loại người nhỏ mọn như nó không làm tôi quan tâm nổi
- Hai đứa phế vậy- nó nhếch môi, tiến tới đánh một đánh xuống, nó không ra tìan sức nhưng đối với hai đứa bé sức mạnh chưa tới 10 này thì cũng đủ đán thành phế nhân cả đời rồi, tôi nhíu mày. Tâm trạng tôi hôm nay khá là không tốt, gặp hai đứa bé làm tốt hơn một chút nhưng bây giờ tôi bắt đầu khó chịu lại, tôi đưa một bàn tay đỡ lấy tay của nó đồng thời dùng Phản Chấn là tay nó bật ra, tôi lập tức đứng dậy xoay người tặng nó một quyền vào má làm nó giật lùi ra sau, noai gì thì nói, nó vẫn hơn tôi gần 200 sức mạnh lận, thắnh nó có thể dễ dành nhưng hạ gục trong một đòn thì không nổi, nó khẽ đưa tay lên xoa má, lúc này tôi mới để ý cạnh nó còn 3 người nữa, ai sức mạnh cũng không dưới 1000 tôi khẽ đẩy hai đứa bé ra sau một tay khẽ nhét vào túi quần
- Bọn màu có vẻ rảnh rỗi nhỉ- tôi thản nhiên nói
- Chỉ là thoáng qua thôi- bỗng nhiên một người trong đó cười cười, khẽ lùi ra sau, tôi thì mỉm cười, người này tôi khá có thiện cảm, hắn tên Băng Hầu, sức mạnh 1200 mạnh hơn Huyền Minh, chiến lực cũng không nghi ngờ. Tôi từng so đấu 1 quyền cùng hắn tôi ở hạ phong
- Còn 3 người. Lên hết một lượt đi chứ nhỉ. Tôi nhếch miệng cười cao ngạo, tôi có vốn để cao ngạo. Với lại hôm nay tôi cần đấu thẳng tay một trận để giải toả cảm xúc khó chịu trong người. Tôi cứ đứng đó, gió khẽ thổi làm tà áo tôi bay theo làn gió, tôi vẫn cứ cao ngạo đứng đó nhìn 3 đối thủ của mình. Đây là gần ngoại ô thành cho nên đoàn tuần tra sẽ ít khi tới đây, đây mới là lý do chín tôi dám khiêu khích 3 người kia.