Chương 6 Vị hôn thê đánh tới

Trọng Sinh Chi Ngạo Tuyết

Chương 6 Vị hôn thê đánh tới

Vũ Hán có tứ đại gia tộc: Lăng gia, Diêu gia, Dương gia và Tần gia. Tài lực ngang nhau, cùng khống chế nền kinh tế của Vũ Hán.

Lăng gia vốn ban đầu chỉ là một công ty xây dựng nhỏ, sau kết thông gia cùng Dương gia mà đường quan lộ ngày càng rộng mở, phất lên như diều gặp gió, đến nay đã trở thành một trong tứ đại gia tộc ở Vũ Hán.

Dương gia cơ nghiệp không nhiều, nhưng là một gia tộc tồn tại lâu đời tại Vũ Hán. Nam nhân trong nhà người người theo nghiệp quân nhân, nắm nhiều chức vụ quan trọng trong quân đội. Đến đời ông ngoại Lăng Hạo, sinh được một trai một gái. Con gái là Dương Thấm gả cho nhà họ Lăng.

Diêu gia là tập đoàn vận tải, nắm giữ huyết mạch giao thông của cả thành phố. Đại tiểu thư Diêu gia- Diêu Mạn, là vị hôn thê chưa qua cửa của Lăng nhị thiếu gia, Lăng Hạo. Lăng – Dương – Diêu, tứ đại gia tộc thì đã có ba gia tộc kết thông gia với nhau, bành trướng thế lực.

Tần gia là một gia tộc khổng lồ, thế lực che trời. Có ảnh hưởng nhất định trong giới chính trị. Trước nay đối với việc thông gia giữa các gia tộc luôn tỏ ra xem thường. Một mình độc bộ. Nhưng là một gia tộc không dễ chọc nhất.

Lăng gia muốn nhanh chóng kết hợp hai nhà Lăng Diêu nên nhiều lần hối thúc hôn sự của Lăng Hạo, mà anh đều lấy lý do bận công việc mà trì hoãn.

"Tinh… tinh…tinh…"

Lăng Hạo mệt mỏi bóp trán, tiếng chuông điện thoại khiến anh thấy thật phiền nhiễu

"Mẹ!"

"Hạo! Đã lâu con không về nhà…"

"Con rất bận. Lăng thị còn nhiều việc cần xử lý."

"Bận cũng phải ăn cơm chứ. Tối nay về đi, mẹ đã nấu rất nhiều món con thích. Mẹ cúp máy đây, không phiền con làm việc nữa"

Mệt mỏi buông điện thoại. Anh không bận tới nỗi không thể về nhà ăn một bữa cơm mà vì không biết phải đối diện sao với người mẹ này. Mẹ anh là một tiểu thư khuê các chuẩn mực, thương chồng, yêu con. Nhưng không thể dùng lý do này để giải thích cho việc đời trước vì ép anh phải lấy Diêu Mạn mà mẹ anh đã giả bệnh. Phải! Ngay cả ung thư giai đoạn cuối mà mẹ anh cũng nghĩ ra được.

Lúc anh phát hiện sự thật mẹ anh không bị bệnh. Anh không thể diễn ta tâm trạng lúc ấy của mình a. Lừa gạt, người mẹ anh hết sức yêu thương, tôn trọng lại lừa gạt anh. Mẹ anh lại là người góp phần thúc đẩy cái chết của Ngạo Tuyết. A, hai ngươi phụ nữ anh yêu, một chết vì anh, một lừa gạt anh. Còn gì bi ai hơn nữa chứ?

Đó là nguyên nhân khiến anh uống nhiều rượu và không làm chủ được tay lái của mình, tông vào xe tải, chết! Nếu mẹ anh biết vì bà mà có hai người phải chết liệu bà có ân hận vì những gì mình đã làm?

Đời này sau khi trọng sinh, anh một mực tránh né về nhà, tránh né chung đụng với mẹ. Nói không hận bà là giả, nhưng dẫu sao đó cũng là người đã sinh ra anh, anh không thể chối bỏ được.

"Hạo, nghĩ gì mà thần mặt ra thế?"

Một giọng nữ mềm mại có chút quen thuộc vang lên kéo anh trở về với thực tại. Một khuôn mặt tinh xảo, gương mặt trái xoan, đôi mắt như nước, hàng mi cong lên như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng, mái tóc quăn đen bóng xõa xuống ôm lấy thân hình Vệ Nữ nóng bóng. Đại mỹ nữ này là Diêu Mạn, đại tiểu thư Diêu gia, vị "hôn thê" của Lăng Hạo.

Lăng Hạo cau mày, hôm nay là ngày gì mà hết mẹ rồi tới hôn thê đều tìm tới cửa. Văn phòng của hắn khi nào thì cho người khác tự tiện ra vào? Đời này anh không muốn dây dưa gì với người phụ nữ này tránh cho Ngạo Tuyết của anh lại hiểu lầm.

"Thư ký Ân?" giọng rét lạnh

Ân Thủy cẩn thận đi vào, liếc mắt một cái liền nhận thấy lửa giận trong mắt Lăng Hạo. Không biết có chuyện gì khiến Lăng tổng sinh khí lớn như vậy?

Lăng Hạo tức giận muốn lật bàn quát

"Thu dọn đi, từ mai cô không cần phải tới công ty làm việc nữa."

A, Ân Thủy bị dọa không nhỏ, sao lại đuổi việc cô chứ? Cô không muốn mất việc đâu. Mức lương cùng đãi ngộ tại Lăng thị vô cùng tốt. Cô lại là thư ký của tổng tài, nhiều người còn phải nhìn sắc mặc cô đó a.

Tổng tài không thể vô cơ đuổi việc cô được. Nhất định là do vị tổng tài phu nhân tương lai này, cô ta ghen tị với sắc đẹp của cô, không muốn cô ngày ngày kề cận với tổng tài nên muốn đuổi cô. Chị đây không phải dễ chọc a. Tổng tài phu nhân thì sao, còn chưa có qua cửa a

Trừng mắt nhìn Diêu Mạn, Ân Thủy làm bộ nhỏ vài giọt nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp chọc cho người ta phải thương tiếc.

"Lăng tổng, em đã làm gì sai a?"

"Để người lạ tự tiện xông vào phòng làm việc của tổng tài. Bàn giao hết công việc cho trợ lý Phùng đi"

Ân Thủy buồn bực, vừa rồi nghĩ muốn lấy lòng Diêu Mạn nên để cho cô ta tự vào. Không ngờ cô ta chẳng nhớ ân còn muốn dội nước bẩn lên người mình.

"Là phu nhân nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng Lăng tổng, em có ngăn nhưng không được a."

"Cô ta còn chưa phải là phu nhân của tôi.

Diêu Mạn thấy Lăng Hạo coi mình như không khí, còn con hồ ly Ân Thủy này thì đang câu dẫn hôn phu của mình. Phải biết Đại tiểu thư Diêu gia từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu ủy khuất. Nay vị hôn phu ngay trước mặt mình mày qua mắt lại với nữ nhân khác, nữ nhân đó còn dám trừng cô a, thật tức chết mà!

Diêu Mạn điên tiết quăng cho Ân Thủy một bạt tai nảy lửa

"Ba" "Tiện nhân!"

"A", Ân Thủy giả bộ yếu đuối té nhào xuống, cô ta cũng khéo chọn vị trí, té úp xuống mặt bàn ngày trước mặt Lăng Hạo, tình cờ khoe luôn bộ ngực căng tròn, trắng nõn.

Diêu Mạn thấy lại càng hận, hồ ly tinh, đúng là hồ ly tinh mà, không từ thủ đoạn nào để câu dẫn đàn ông.

Diêu Mạn túm lấy tóc Ân Thủy kéo dậy rồi quăng thêm một bạt tai nữa "Ba". Khuôn mặt xinh đẹp của Ân Thủy in hai dấu tay đỏ bừng, cộng thêm nước mắt làm maccara lem tùm lum, giờ phút này trông thật thảm hại.

"Cô dám đánh tôi? Tôi đánh…. tôi đánh… đánh chết cô… Cô tưởng là đại tiểu thư thì ngon sao? Ở đây không phải là Diêu gia. Mở to mắt mà xem đây là Lăng thị a…"

Ân Thủy cũng không phải dạng vừa. Giờ phút này cô ta không cần quản hình tượng mềm mại, nũng nịu gì nữa, nhanh chóng lộ nguyên hình bà cô đanh đá. Dù gì cũng sẽ mất việc, cá chết rách lưới hôm nay cô sẽ kéo đại tiểu thư họ Diêu cùng xuống nước.
Ân Thủy bị Diêu Mạn túm tóc kéo ngược ra căn bản là không thể đánh trúng mặt Diêu Mạn, cô ta túm lấy váy Diêu Mạn mà lôi kéo. Chiếc váy ren đắt tiền không thể chịu nổi sức nặng mà rách toạc từ ngực xuống tận đùi.

Cảnh xuân bên trong phút chốc phơi bày ra hết. Diêu Mạn sợ hãi hét chói tai, nhanh chóng buông tóc Ân Thủy ra, đưa tay che ngực, che trên thì lộ dưới, đại tiểu thư như cô giờ phút này cũng chật vật không kém.

"Hai người nháo đủ chưa?"

Lăng Hạo vốn ngồi im xem kịch, giờ phút này không thể chịu đựng được phải lên tiếng

"Thật phiền quá! Ra khỏi phòng làm việc của tôi đi."

Diêu Mạn ủy khuất thét

"Hạo, em tới thăm anh. Sao anh không thèm để ý tới em? Còn để con hồ ly này bắt nạt em nữa"

"Diêu Mạn, đây là chỗ làm việc, không phải nơi hẹn hò. Phiền cô lần sau muốn gặp tôi thì nên hẹn trước."

"Em là vợ sắp cưới của anh, em tới gặp anh cũng phải hẹn sao?"

"Thời gian này tôi bận rất nhiều việc. A, còn chuyện đám cưới, sẽ không có đâu. Cô nên chuẩn bị trước tâm lý."

"Cái gì?" Diêu Mạn không tin nhìn Lăng Hạo, chuyện chung thân đại sự anh có thể đơn giản dùng một câu phủi bay ư? Cô thật sự bị anh chọc giận a.

Hai nhà Lăng Diêu đính ước từ khi cô vừa mới chào đời. Từ nhỏ cô đã rất thích anh rồi. Luôn chạy theo sau đuôi anh. Còn anh đối với cô thái độ không nóng không lạnh nhưng cũng rất tốt. Tình cảm như của người anh trai đối với em gái. Cô không phiền a, dù gì đời này cô cũng đã định là gả cho anh rồi. Tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp.

Tuy anh không ủng hộ chuyện kết hôn cùng cô nhưng cũng không tỏ ra phản đối. nhưng sao bây giờ lại nói trắng ra như vậy?

"Lăng Hạo, anh nói một câu không cưới là không cưới sao? Anh còn phải hỏi Diêu Mạn em có đồng ý hay không, Diêu gia và Lăng gia có đồng ý hay không a."

Lăng Hạo lạnh lùng nói

"Tùy em. Chuyện anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi. Diêu Mạn, chuyện tình cảm không thể gượng ép."

Diêu Mạn tuy tính tình điêu ngoa, tùy hứng nhưng không phải là cô gái xấu. Đời trước buộc cô ở bên anh quá ủy khuất cho cô rồi, đời này Lăng Hạo không muốn đi vào vết xe đổ.

Ân Thủy thấy Lăng Hạo nói không muốn cưới Diêu Mạn nữa thì cười khanh khách
"Còn tưởng cái dạng gì. Cô xem Lăng tổng của chúng tôi đã không cần cô nữa, cút về Diêu gia của cô đi, còn ở đó cho mất mặt a"

"Cô cũng hơn gì tôi, đừng quên cô vừa mới bị đuổi việc đó."

"Tôi bị đuổi việc cũng là do cô. Còn dám đánh tôi, xem tôi chỉnh chết cô"

Lợi dụng việc Diêu Mạn bận lấy tay che cảnh xuân trên người, Ân Thủy túm tóc cô lôi khiến cô ta ngã ngồi trên đất, rồi hạ xuống một cái tát chói tai. Móng tay sắc nhọn còn vô tình để lại vết xước dài trên mặt Diêu Mạn.

Rầm một tiếng, Lăng Hạo vỗ bàn rống

"Trợ lý Phùng, lôi hai người đàn bà điên này ra ngoài cho tôi"

Phùng Thanh vào phòng thấy cảnh nhếch nhác của hai đại mỹ nữ cảm thấy thật bất đắc dĩ. Xem đi Lăng tổng của hắn, vẻ ngoài xuất chúng, muốn tiền liền có tiền, muốn quyền có quyền, thu hút một đàn oanh oanh yến yến tới đây tàn sát lẫn nhau này. Giờ lại bắt hắn đi thu dọn tàn cuộc a.

Hắn cũng không nhiều lời, nhanh chóng kêu thêm người khiêng hai người Diêu, Ân ra ngoài.

"Cho xe đem Diêu tiểu thư về. Còn Ân Thủy, sắp xếp cô ta tới chi nhánh của Lăng thị ở thành phố khác làm việc. Nháo thành thế này Diêu gia sẽ không tha cho cô ta đâu."
Trước khi hắn đi còn nghe Lăng Hạo an bày như thế. Xem ra Lăng tổng cũng không tới nỗi tuyệt tình a.

Nháo loạn nữa ngày cuối cùng cũng kết thúc.

"Tinh…tinh….tinh" tiếng chuông điện thoại lại vang lên

"Mẹ! Lại có việc gì?"

"Hạo a, Diêu Mạn có tới chỗ con phải không? Lát hai đứa cùng về ăn cơm luôn. Mẹ có chút nhớ con bé"

"Ân"

Gác điện thoại, mi tâm nhíu chặt. Xem ra không thể tránh né mãi được. Phải thẳng thắn đối diện thôi!