Chương 3 Ngoại truyện Đời trước sau khi cô chết

Trọng Sinh Chi Ngạo Tuyết

Chương 3 Ngoại truyện Đời trước sau khi cô chết

Nhận được tin báo Lăng Hạo phóng xe như điên tới bệnh viện. Tại sao vậy Tiểu Tuyết, tôi đã nói em cho tôi ít thời gian, tôi sẽ giải quyết tốt mọi việc để được ở cạnh em. Tại sao em không tin tôi, em trả thù tôi bằng cái chết ngay trong ngày cưới của tôi sao? Chết tiệt, Tiểu Tuyết, em chờ đấy, em không được chết.

"Bác sĩ, nhanh nói cho tôi tình hình của bệnh nhân Ngạo Tuyết?" Lăng Hạo nôn nóng hỏi

"Lăng tổng, thành thật xin lỗi, nạn nhân Ngạo Tuyết đã tử vong trước khi đưa vào bệnh viện, chúng tôi không thể làm gì được hơn" Bác sĩ khó xử nói

Chết rồi! Chết rồi ư? Không! Là em đang đùa anh đúng không Ngạo Tuyết? Em mau tỉnh lại đi, tỉnh lại nghe anh giải thích. Ngạo Tuyết! Ngạo Tuyết…

"Làm hết những gì có thể, cứu sống cô ấy bằng mọi cách. Cô ấy chết thì bệnh viện các người cũng chôn theo đi" Lăng Hạo lạnh giọng nói

"Cái này… Lăng tổng… Không thể cứu sống một người đã chết được"

Lăng Hạo lao vào phòng cấp cứu, anh ôm chặt lấy thi thể Ngạo Tuyết nghẹn ngào

"Tiểu Tuyết, anh xin em đó, đừng đùa nữa. Mở mắt ra nhìn anh đi. Tiểu Tuyết, anh không đùa giỡn với tình cảm của em, anh yêu em thật lòng mà Tiểu Tuyết. Đừng bỏ anh cô đơn một mình. Tiểu Tuyết a…"

Mọi nỗ lực của Lăng Hạo đều không thể mang Ngạo Tuyết quay về. Khủng hoảng và tuyệt vọng bao vây lấy vị tổng tài khét tiếng lãng khốc.

Anh chỉ ôn nhu với một mình cô, cười khi được ở bên cô. Trước mặt người khác anh chỉ có một biểu cảm lạnh tanh như băng sơn vạn năm không đổi. vậy mà người duy nhất khiến anh cười lạị dùng tính mạng mà anh trân quý hơn cả bản thân mình để trả thù sự "phụ bạc" của anh.

"Tại sao vậy Tuyết, rõ ràng tôi biết em trước vậy mà đồ vô lương tâm em có thể quên lời hứa đi theo cái tên cặn bã đó. Hắn phụ em làm em nghĩ cả thế giới này đều phụ em sao? Em không có một chút lòng tin vào tôi sao? Ngạo Tuyết a, em cũng đủ độc ác…

Quán bar Thiên Kiều về đêm tấp nập khách. Từng hàng mỹ nữ đong đưa qua lại. Tại thành phố Vũ Hán, Thiên Kiều là một trong ba quán bar lớn nhất, do thế lực hắc đạo đứng sau chống lưng. Tại một phòng vip, trên bàn và sàn nhà vỏ chai rượu ngổn ngang, Viện Viện chỉnh lại bộ váy hở hang bó chặt trên thân hình nuột nà của cô, rồi lắc lư eo nhỏ tiến vào.

Nga, uống nhiều rượu như vậy liệu có say rồi giở trò thú tính không, dù gì thì người tỉnh còn khó kiềm chế trước thân hình bốc lửa của cô a. Viện Viện là hoa khôi của quán bar, sở hữu chiều cao 1m79, đôi chân dài miên man, bộ ngực no tròn cao vút và vòng ba đẫy đà đã đốn ngã tim biết bao thiếu gia, tổng tài. Hôm nay không biết vị thiếu gia nào hân hạnh được cô phục vụ đây.

Đôi mắt sắc sảo của Viện Viện thầm đánh giá tình hình trong phòng. Trong bóng tối người đàn ông liên tục rót rượu uống. Chắc là thất tình cần chị đây "an ủi" rồi. Viện Viện cười khẽ, cô vươn tay bật đèn trong phòng.

Trước ánh sáng bất ngờ, người đàn ông khẽ chau mày, hai mắt u ám lạnh nhạt yên tĩnh như mặt nước nghênh đón ánh mắt sắc bén của cô. Khuôn mặt điển trai như được gọt dũa, góc cạnh rõ ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt tối đen như biển sâu, đôi môi mỏng hoàn mỹ...

Anh ta dường như là người đàn ông có dáng dấp tuấn tú nhất mà cô từng gặp, ở anh ta còn phảng phất khí độ mà người thường khó có. "Đàn ông môi mỏng thường bạc tình nga" Viện Viện âm thầm đánh giá.

Anh nhìn cô trong mắt không hề có độ ấm, cất giọng lạnh nhạt "Có chuyện gì?"
Giọng anh mặc dù lạnh lùng nhưng thật dễ nghe. Sau phút ngây người, Viện Viện phục hồi tinh thần, nở nụ cười tiêu chuẩn

"Vị đại gia này em đến giúp anh giải sầu a"

Giọng ngọt ngào ngày thường khiến người ta nhũn hết xương cốt nhưng có vẻ không có tác dụng với người đàn ông này. Đến một cái liếc nhìn anh ta cũng khinh thường không thèm bàn.

"Cút"

Đủ lãnh khốc, đủ soái a. Rất hợp với khẩu vị của cô. Viện Viện không thèm để ý thấy hàn khí trong mắt anh, sà xuống ngồi cạnh, bộ ngực no đủ cạ cạ vào người anh
"Đêm còn dài, sẽ rất cô đơn a"

Người đàn ông vung mạnh tay khiến Viện Viện bổ nhào xuống bàn, vỏ chai rơi loảng xoảng

"Thật là bẩn"

Viện Viện vô cùng tức giận, sao lại có loại người như vậy chứ? Anh không thể nói một câu nào nhiều hơn ba chữ sao? không biết thương hương tiếc ngọc gì hết. Viện Viện cô chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy.

Nghe thấy động tĩnh lớn trong phòng, quản lý… vội chạy vào. Chứng kiến cảnh hoang tàn đó hắn không vội nâng đở Viện Viện mà vẻ mặt nịnh nọt người đàn ông.

"Lăng tổng, thật xin lỗi, Viện Viện không làm ngài hài lòng sao? Tôi lập tức thay người mới.."

"Cút hết đi"

" Ân đi ngay đây"

Bị sự lạnh khốc của Lăng tổng dọa sợ, người quản lý nhanh chóng dìu Viện Viện đang ngây ngốc chạy ra ngoài. Chọc giận Lăng tổng tài khác nào đạp đổ bát cơm của cả nhà hắn, hắn không có can đảm đâu a.

Sau cái chết của Ngạo Tuyết, Lăng Hạo bình tĩnh hoàn thành hôn lễ của mình, giống như chưa xảy ra cảnh thương tâm tại bệnh viện, khiến nhiều người biết chuyện của anh và Ngạo Tuyết phải cảm thán "Tình yêu của lãnh khốc tổng tài cũng chỉ đến thế."

Chỉ có người trong cuộc là Diêu Mạn vợ anh mới biết, anh cưới cô cũng vì mẹ anh đang bị bệnh ung thư giai đoạn cuối ép buộc. Anh cưới cô nhưng chưa hề chạm vào cô. Ban ngày, trước mắt mọi người, anh ôn nhu chăm sóc cô như một người chồng yêu thương vợ. Còn khi đêm xuống anh lạnh lùng cấm cô tới gần.

Đêm đêm anh uống thật nhiều rượu nhưng càng uống càng thanh tỉnh. Ngạo Tuyết kia trở thành vảy ngược trong lòng anh không ai dám nhắc tới. Lúc này đây anh vẫn tiếp tục buông thả bản thân chìm trong men rượu để tìm quên, nhưng những hình ảnh về cô lại cứ hiện rõ.

Lần đầu anh gặp cô là năm cô năm tuổi, khuôn mặt hồng hồng mũm mĩm, hai bím tóc đung đưa, anh hứa với cô khi lớn lên Hạo sẽ lấy Tiểu Tuyết làm vợ. Lời hứa trẻ con ấy cô đã quên rồi, quên Hạo của cô đi theo tên thư sinh mặt trắng Lâm Thiên.

Để rồi lần thứ hai khi anh tìm thấy cô trong một quán ăn nhỏ giữa trời đông giá rét. Không còn khuôn mặt mũm mĩm nữa thay vào đó là trắng bệch xanh xao với đôi bàn tay nứt đỏ vì lạnh.

Anh quan sát cô ngày này qua ngày khác, nhiều lúc anh phát điên chỉ muốn đạp một cái cho cô thanh tỉnh, để cô không còn chịu cảnh dày vò này nữa. Nhưng thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô khi ở cạnh Lâm Thiên thì anh không nỡ. Được rồi, Tiểu Tuyết kiếp này anh sẽ buông tay. Em hãy sống thật hạnh phúc bên người em lựa chọn.

Anh chọn qua mỹ học tập và làm việc tại một chi nhánh của Lăng thị ở bên đó. Anh tưởng đã quên được cô. Năm năm sau anh quyết định về nước tiếp nhận Lăng thị thì cô lại lại để anh gặp lần thứ ba.

Lúc này lại càng thê thảm hơn lần trước khi anh thấy cô bò lê trên đường kéo áo Lâm Thiên xin đừng bỏ cô, rồi chứng kiến cảnh Lâm Thiên đánh cô không thương tiếc. Lăng tổng tài thật sự bị chọc giận. Tiểu Tuyết anh trân quý như vậy rơi vào tay tên cặn bã này lại có bộ dáng hèn mọn như vậy sao.

Anh không thể đứng nhìn được nữa. Phải giành lại Tiểu Tuyết. Nhưng anh đã sai rồi, anh chưa đủ mạnh để che chở cho cô ở Lăng gia, khiến cô tới chết cũng là nhận hết mọi khi nhục.

Lăng Hạo a, cuộc đời mi thật quá thất bại. Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ, khiến cô ấy phải chịu khổ… Nghĩ tới những gì mà Ngạo Tuyết từng chịu đựng, Lăng Hạo mím chặt môi, sự tàn nhẫn hiện rõ trong mắt. Phải rồi, những kẻ đã tổn thương Tiểu Tuyết của anh, không ai có thể sống yên ổn.

Tòa nhà tập đoàn Lăng thị cao vút chính là tiêu chí kiến trúc của thành phố Vũ Hán, thiết kế hùng vĩ đồ sộ và những nhân viên cao cấp ra vào đã chứng minh địa vị của Lăng thị ở thành phố, thậm chí cả trên thế giới.

Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng năm mươi sáu, có một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang bỏ tay vào túi quần đứng sừng sững sát cửa sổ ở văn phòng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Mặc dù chỉ là đứng nhìn bình thản, nhưng cả người anh toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như thể bề trên nhìn xuống chúng sinh, như vạn vật thế gian đều ở trong lòng bàn tay anh, nhưng lại mang theo phần tang thương và hờ hững vì sớm đã nhìn thấu tất cả, dường như thế gian không có gì đáng giá để anh lưu luyến.

"Tổng giám đốc" tiếng thư ký Lưu vang lên phía sau Lăng Hạo

Sắc mặt không đổi, môi mỏng mấp máy " Có chuyện gì?"

Thư ký Lưu dè đặt trả lời, thời gian gần đây nhiệt độ trong phòng Lăng tổng ngày càng giảm thấp cho thấy tâm trạng tồi tệ của chủ nhân khiến các nhân viên thêm vài phần cẩn trọng sợ chọc giận tổng tài.

"Chuyện anh muốn điều tra đã có kết quả…"

Lăng Hạo xoay người, mắt đen âm trầm khiến thư ký Lưu lạnh run

"Nói tiếp đi!"

"Lâm Thiên hiện đã cưới con gái của Trình hiệu trưởng và là chủ nhiệm khoa xã hội Trường sư phạm Hoa Trung."

Lăng Hạo hừ lạnh

"Hắn bò lên cũng nhanh đấy. Tôi cho cậu 3 ngày, vận dụng tất cả các mối quan hệ khiến họ Lâm rơi đài, bị vợ hắn đá ra đường như một con chó, sau đó bắt về đây từ từ chỉnh chết hắn."
Thật quá khủng bố, Lâm Thiên a, ngươi tự cầu phúc đi. Lưu thư ký thầm nghĩ.

Tốc độ làm việc của thư ký Lưu cũng quá nhanh đi. Ba ngày sau Lâm Thiên được lôi tới trước mặt Lăng Hạo. Hắn còn chưa kịp hiểu tại sao gần đây những chuyện đen đủi liên tiếp rớt xuống đầu mình.

Ở khoa xã hội hắn bị tố cáo dùng điểm tống tình nữ sinh, bị kỷ luật cắt chức. Buồn bực ra quán rượu uống mấy ly cuối cùng tỉnh dậy trên giường một cô gái xa lạ lại bị vợ hắn bắt tại trận. Vừa ra khỏi nhà thì bị mấy tên xã hội đen bắt đi.

Hắn chưa kịp tiêu hóa hết những xui xẻo gần đây của mình thì bị người đàn ông được gọi là Lăng tổng giáng một cú đấm vào mặt.

"Ngạo Tuyết, cái tên này có gợi cho mày điều gì không?"

Lâm Thiên run lên, Ngạo Tuyết có liên quan tới chuyện này sao? Không lẽ cô ta đã bò được lên giường vị Lăng tổng này rồi mượn tay Lăng tổng trả thù hắn. Thật không ngờ thứ tàn hoa bại liễu đó cũng có chút bản lãnh.

Lâm Thiên nhếch môi cười nhạt, thật ra hắn muốn cười thật to nhưng vừa cử động miệng hắn đã muốn khóc, Lăng tổng ra tay cũng quá không nể tình a.

" Chậc.. chậc.. Vì một đôi giày cũ nát mà tôi đã vứt bỏ, Lăng tổng làm ra những động thái kinh nhân này a?"

Đôi giày cũ nát, hắn dám nói Tiểu Tuyết là thứ hắn vứt bỏ? Lăng Hạo sa sầm mặt, nhiệt độ trong phòng giảm xuống âm độ. Anh không chút lưu tình, giáng cho Lâm Thiên thêm hai cú đấm, đạp hắn ngã nhào trên sàn.

"Khốn nạn. Tiểu Tuyết không phải là người mày được phép xúc phạm."

"Ngạo Phàm cậu ra đây!"

Ngạo Phàm cũng được Lăng Hạo gọi đến. Hai người đàn ông này đều là kẻ phụ bạc chị cậu, khiến chị ấy chết thật thê thảm, nhưng so với Lăng Hạo thì cậu vẫn hận Lâm Thiên nhất. Kẻ cướp đi 10 năm thanh xuân của chị cậu mà không có một chút hồi báo. Chị cậu đã mất hắn còn ở đây lớn tiếng sỉ nhục.

Ngạo Phàm cầm di ảnh Ngạo Tuyết tới trước mặt Lâm Thiên.

"Chị Tuyết, chị trên trời linh thiêng thì xem em báo thù cho chị!"

Lâm thiên há hốc mồm, đây là chuyện gì a, trên trời… Không lẽ vì bị hắn bỏ rơi mà cô ta nghĩ quẩn tự sát chết rồi sao (tg: Ảo tưởng sức mạnh quá)?

Ngạo Phàm nâng niu di ảnh chị mình giao cho Lăng Hạo cầm. Hôm nay hắn phải khiến tên khốn Lâm Thiên này chết tại đây, hậu hoạn đã có Lăng Hạo chống. Lần trước hắn tìm Lâm Thiên đánh, kết quả là bị kiện phải ngồi tù. Thù cũ nợ mới hôm nay sẽ tính đủ.

"Lâm Thiên, mày là kẻ không có nhân tính. Chị tao như ngày hôm nay tất cả là do mày ban tặng. Kẻ khốn như mày sống tổ chật đất, mày hãy đi theo mà bồi tội với chị tao đi."
Yaaaa… Ngạo Phàm mang những uất ức của chị hắn trút hết lên người Lâm Thiên. Hắn đấm, rồi đá, cho đến khi Lâm Thiên nằm bất động trên đất.

Một vệ sĩ áo đen tiến lên kiểm tra nói

"Tổng giám đốc, hắn còn sống"

Lăng hạo vuốt ve di ảnh Ngạo Tuyết hạ lệnh

"Mang hắn đến bệnh viện tốt nhất, dùng bác sĩ và thuốc tốt nhất cứu sống hắn"

Lâm Thiên kinh ngạc, phẫn nộ

"Lăng hạo, sao anh lại cứu hắn? Hắn đáng chết…

Lăng Hạo cười lạnh

"Chết ư, quá tiện nghi cho hắn. Cứu sống rồi đánh tiếp. Tôi sẽ khiến phần đời còn lại của hắn thành địa ngục nhân gian!"

Trong lòng Ngạo Phàm âm thầm bật ngón tay cái. Thật may cậu không đắc tội gì với Lăng tổng này.

"Còn phần anh thì sao? Đừng quên anh cũng góp phần trong cái chết của chị tôi."
"Tôi chưa bao giờ tha thứ cho bản thân mình"

Nhìn Lăng Hạo một thân xơ xác, chật vật. Ngạo Phàm nghĩ chắc hắn cũng trải qua những ngày không mấy tốt đẹp. Hai kẻ này, cứ để chúng tự dằn vặt nhau đi, tốt nhất là cả hai cùng chết mà bồi tội với chị cậu. Ngạo Phàm ác liệt nghĩ. (tg: Anh Phàm cũng không phải dạng vừa a). Không ngờ lại trở thành sự thật. Một năm sau, vào đúng Ngạo Tuyết chết, Lăng Hạo trong lúc say rượu lái xe bị tai nạn chết trên đường tới bệnh viện.