Chương 4: Trọng Sinh Sau 3 Năm

Trọng Sinh Chi Ngạo Tuyết

Chương 4: Trọng Sinh Sau 3 Năm

Ba năm sau ngày Ngạo Tuyết trọng sinh.

Lăng Thị, trong phòng làm việc xa hoa của tổng tài.

Tiếng thở dốc trầm thấp của nam nhân cùng tiếng rên đầy mị hoặc của nữ nhân khiến không khí tràn ngập vị hương diễm.

"A, Lăng thiếu a, không cần như vậy nha…"

"Hửm, nhanh như vậy không muốn anh nữa? A, xem ra anh cần phải ra thêm chút lực a…"

"Ân, là như vậy… đúng rồi… a nhanh thêm chút…"

"Bảo bối, nói xem tựu đã khiến em hài lòng a"

"Hài… a… hài lòng…a…"

Không khí mập mờ kéo dài thật lâu, cuối cùng kết thúc bằng tiếng gầm dũng mãnh của nam nhân.

"Bảo bối, thật ngoan, cầm thẻ đi mua sắm, mua tất cả những gì em thích. Bây giờ anh có hẹn, không thể bồi em tiếp, tối a…" Lăng thiếu đưa tay ngắt bộ ngực no đủ của nữ nhân, cảm giác mềm mại thật không tệ a.

Lăng thiếu hắn vốn đối nữ nhân liền không có hứng thú gì cả, trừ bỏ khi cần đến nhu cầu sinh lý,phụ nữ bên người hắn cơ hồ như quần áo, căn bản không có người phụ nữ nào có thể tiến vào trong lòng hắn. Đây là nhân tình thứ bao nhiêu hắn cũng không nhớ rõ, phụ nữ đến với hắn vì tiền, a cái này hắn không thiếu có thể đáp ứng bọn họ thoải mái.

"Lăng thiếu, anh thật hư…"

Sau khi sửa sang lại quần áo, từ phòng nghỉ riêng bước ra phòng làm việc, Lăng thiếu bị dọa chấn kinh.

Trong phòng làm việc lúc này, một người đàn ông đang ngồi.Ánh mắt âm trầm không chút độ ấm.

Lăng thiếu liên tưởng tới những việc mình vừa làm bị thằng ôn con này bắt gặp, thẹn quá rống

"Lăng Hạo, ngươi tới từ lúc nào?"

Người đàn ông quay mặt lại, tà tà nhìn Lăng thiếu, khuôn mặt tuấn tú bức người, chỉ thiếu một chút độ thành thục và trầm ổn, đây là Lăng Hạo năm 25 tuổi.

"Vừa mới tới nga…"

Chưa kịp để Lăng thiếu thở phào nhẹ nhỏm bỏ thêm một câu

"Cũng may không bỏ lỡ lúc cao trào…"

Lăng thiếu mặt hết xanh rồi đỏ, thằng ôn này mày có thể bớt phúc hắc đi không hả?

"Lăng Hạo, ngươi rảnh lắm đúng không? Ta sẽ đi nói với Dương thẩm để ngươi tiếp nhận cái ghế tổng tài này, a còn phải nhanh chóng định chuyện chung thân của ngươi và Diêu Mạn kia, cho người bớt rảnh rỗi đi rình chuyện nhà ta a"

Nhìn thấy vị anh họ này bị mình bức cho rối loạn, khóe môi Lăng Hạo khẽ vẽ lên 1 đường vòng cung

"Lăng Húc a, ngươi gấp cái gì, không phải ban nãy còn rất dung mãnh a… chuyện tối nay không được tham dự, thật có chút tiếc nuối a…"

Lăng Húc lúc này ngoài rống chỉ biết rống. Thật quá mất mặt a.

"Lăng Hạo, ngươi… ngươi… Quân tử không chấp nhất tiểu nhân. Dù gì ta cũng là anh họ ngươi, phải độ lượng…"

"Độ lượng" đó Lăng Húc phải nghiến răng mà nói. Cũng may vừa rồi mình thật uy mãnh, nếu không thì càng mất mặt hơn a. Cuối cùng đánh khoát tay cho qua
"Nói xem, tìm ta làm gì?"

"Rãnh rỗi muốn mời anh họ ăn bữa cơm thôi."

Lăng Húc há hốc mồm, cái thằng này gọi mình là anh họ, lại còn mời ăn cơm. Chuyện hiếm có, bởi hắn chỉ hơn Lăng Hạo mấy tháng nên bình thường chỉ xưng ta, ngươi, nay để Lăng Hạo gọi một tiếng anh họ quả không dễ dàng đi. Lăng Húc nuốt một ngụm khí lớn, tiêu hóa một tiếng "Anh họ" của Lăng Hạo.

"Ăn cơm thì không cần đâu. Có chuyện nhờ vả thì nói, đừng lôi thôi như đàn bà"

Lăng Hạo híp mắt nhìn Lăng Húc. Xem ra ngươi khá hiểu chuyện, cơm của Lăng Hạo ta dễ ăn như thế sao.

"Ta đã hủy chuyến bay đi Mỹ… Ở lại tiếp nhận Lăng thị"

Tuyên bố của Lăng Hạo khiến Lăng Húc chấn kinh.

"A, đây là chuyện gì nga?"

Lăng Húc đưa tay sờ soạng trên đầu Lăng Hạo " Không phát sốt a"

Lăng Hạo ghét bỏ gạt tay anh họ "Bỏ ra. Thật bẩn nga. Ngươi động tình xong còn chưa có rửa tay đi."

Lăng Húc vẻ mặt đáng thương hề hề, hắn bị Lăng Hạo ghét bỏ a, hắn cũng đang chuẩn bị đi rửa tay đấy, nếu không phải Lăng Hạo không tiếng động xuất hiện trong phòng hắn.

"Ta nói nghiêm túc. Ngươi nên vui mừng vì có thể cùng đám mỹ nữ của ngươi ngày ngày tiêu dao mới phải chứ."

Lăng Húc một phen quan sát Lăng Hạo, có điểm không giống ngày thường. Cố sống cố chết đòi đi Mỹ học tập, không chịu tiếp nhận cái ghế tổng tài Lăng thị, chỉ sau một đêm lại phát ngốc thay đổi ý kiến a.

Lăng Húc làm sao có thể ngờ được người trước mắt là Lăng Hạo mà không phải Lăng Hạo. Anh là Lăng Hạo của tám năm sau trọng sinh sau vụ tai nạn giao thông.

Khi Lăng Hạo tỉnh giấc, anh vốn nghĩ mình đang ở bệnh viện. Đêm qua lúc xe anh đâm vào đuôi xe tải, anh ngất đi vào không biết gì nữa. Lúc này toàn thân anh không có chút gì đau đớn. Quang cảnh xung quanh, là phòng của anh. Sao lại như vậy? Hay vụ tai nạn chỉ là một giấc mộng.

Lăng Hạo bước xuống giường, căn phòng này tựu có chút khác lạ. Nhà của anh chiếm nguyên một tầng cuối cùng của chung cư xa hoa nằm giữa trung tâm thành phố Vũ Hán. Chung cư này thuộc quyền sở hữu của Lăng thị.

Đẩy cửa vào là một đại sảnh rộng rãi, đủ để mở tiệc dạ hội, một cửa sổ bằng kính sát đất rất lớn, có thể nhìn toàn bộ cảnh đêm Vũ Hán. Về đêm từ đây nhìn xuống ánh đèn bên dưới tựu như những ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Bảo sao mọi người cứ thích ở chỗ cao, từ trên cao ngắm phong cảnh thực sự là quá đẹp.

Căn phòng này mặc dù lớn, nhưng thiết kế đơn giản, đường cong mạnh mẽ, tràn đầy khí chất đàn ông, không có chút dịu dàng nữ tính nào.

Bên trong có ba phòng ngủ, một thư phòng nơi Lăng Hạo làm việc, một phòng ăn nhỏ khá ấm cúng. Căn nhà này anh chuyển tới sống từ năm hai mươi tuổi, vốn dự định sau này sẽ thành tổ ấm của anh và Ngạo Tuyết. Vậy mà…

Phòng ngủ của anh chỉ mình anh được phép sử dụng, căn phòng tựu chỉ có hai gam màu đen và trắng, sàn nhà lát đá cẩm thạch mát lạnh. Giường ngủ rộng rãi, chiếm phần lớn diện tích trong phòng. Rèm cửa bằng sa tanh dày màu trắng buông rũ. Ở góc phòng có kê một bàn làm việc. Đơn giản nhưng không kém phần xa hoa. Mỗi một bố cục trong căn phòng anh đều nắm rõ, sao hôm nay cảm giác có phần khác lạ.

Chắc Diêu Mạn lại động tay động chân. Sắc mặt Lăng Hạo trầm xuống. Diêu Mạn a, nhường cô một tấc cô lại lấn tới một thước. Lăng Hạo bước vào nhà tắm, vì nỗi bực dọc Diêu Mạn dám động chạm vào đồ của anh mà không nhận ra khuôn mặt anh trong gương trẻ hơn rất nhiều.

Lăng Hạo đứng yên mặc cho nước chảy, nước lạnh khiến anh thanh tỉnh, tâm trạng u ám tiêu tán đôi chút.

Thay một thân áo sơ mi và quần tây, Lăng Hạo bước xuống phòng ăn. Bữa sáng của anh đã được dọn sẵn. Lăng Hạo với tay cầm lấy tờ báo đọc.

"Sao lại là báo cũ? Vú Trương, sao lại có tờ báo gần cả chục năm rồi nằm ở đây?"
Vú Trương là người chăm sóc anh lúc nhỏ, khi anh rời Lăng gia tới đây sống Vú vẫn đi theo để tiện chăm sóc anh. Trong căn nhà hiện có anh, Diêu Mạn và vú Trương sinh sống.

Vú Trương vội vã chạy tới, liếc mắt nhìn tờ báo, rồi ngốc lăng

"Thiếu gia, đây là báo ra ngày hôm nay a."

Lăng Hạo trừng mắt, ngày x tháng x năm xx, chẳng phải là tám năm trước sao. Chuyện này ngày càng kì quái nga.

"Thiếu phu nhân đâu?"

Vú Trương lại một phen kinh hoảng, tình cảm của thiếu gia và Diêu tiểu thư khi nào thì tốt như thế, cả thiếu phu nhân cũng đã gọi. Nhưng Diêu tiểu thư ở đâu sao bà có thể quản a.

"Thiếu gia, Diêu tiểu thư đương nhiên là ở nhà cô ấy…"

"Cái gì Diêu tiểu thư?"

Vú Trương lèm bèm

"Thiếu gia muốn nhanh chóng biến Diêu tiểu thư thành thiếu phu nhân Lăng gia thì mau mau tổ chức hôn lễ đi a. Hà cớ gì còn muốn đi Mỹ?"

Đại não Lăng Hạo lúc này hoạt động hết công suất, một phen phân tích những gì đang diễn ra.

Vụ tai nạn…

Tờ báo cũ..

Diêu tiểu thư…

Kết hôn…

Đi Mỹ…

Kết luận cuối cùng là vụ tai nạn đêm qua thực sự đã xảy ra, anh đã chết và bây giờ sống lại vào tám năm trước. Đây là thời điểm anh quyết định buông tay Ngạo Tuyết và đi Mỹ du học.

Lăng Hạo bị dọa cho ngây ngốc. Tình huống cẩu huyết mà Ngạo Tuyết hay nhắc tới "trọng sinh", con người chết ở thời điểm này sống lại ở một thời điểm khác hoặc không gian khác đang thực sự diễn ra, và anh lại là "nạn nhân".

Ngạo Tuyết. Phải rồi, nếu ông trời đã cho anh cơ hội được sống lại phải chăng để anh sửa chữa sai lầm, để anh một lần nữa có thể ở bên Tiểu Tuyết của anh.

Thời điểm này tựu Tiểu Tuyết đang bị tên Lâm Thiên hành hạ khổ sở. Anh phải nhanh lên, nhanh tìm ra cô ấy và đá bay Lâm Thiên một lần nữa. Mối hận của anh với hắn đời trước chưa xong đâu a. Nghĩ tới Lâm Thiên, trong mắt Lăng Hạo hiện lên sự ngoan tuyệt. Kiếp này ta sẽ cho ngươi leo thật cao và té thật đau.

Ngạo Tuyết chờ anh, lần này anh sẽ không ngu ngốc buông tay em vì bất kì lý do gì. Tuyệt đối không!

Đó là nguyên nhân giây phút này anh có mặt tại Lăng thị.

Lăng Húc là anh họ, con người cô ruột của anh, tuổi trẻ bồng bột có thai với một người đàn ông, sau khi sinh con ra thì để lại nhà họ Lăng nuôi, đi lấy chồng và chuyển đi Bắc Kinh sống, từ đó chưa bao giờ trở về thăm.

Từ nhỏ hai người cùng nhau lớn lên, thân nhau chẳng khác anh em ruột. Lúc Lăng Hạo quyết định đi Mỹ học một vài năm, Lăng Húc đứng ra giúp trông coi Lăng thị.

"Em họ, lời ngươi nói là thật a?"

"Ngươi có khi nào thấy ta nói chơi?"

Nhìn sự kiên định trong mắt Lăng Hạo, Lăng Húc hiểu, e họ hắn không nói đùa. Chuyện gì khiến thằng ôn này thay đổi ý kiến như vậy a? Mà thôi kệ, cái ghế tổng tài này như củ khoai nướng phỏng tay hắn đã sớm muốn vứt a. Nay Lăng Hạo đã suy nghĩ thông suốt hắn nên nhanh chóng bỏ lại cục diện rối rắm cho e họ hắn xử lý, bản thân hắn có thể thoải mái vui vẻ với đám oanh anh yến yến ngoài kia nga.

Lăng thị là một tập đoàn khổng lồ, kiêm nhiều mảng như xây dựng, bất động sản, tài chính, mỹ phẩm… lũng đoạn thị trường trong nước và đang vươn ra cả thế giới. Vị thế của Lăng thị trên thương trường, trong giới chính trị và cả thế lực hắc đạo là không hề nhỏ. Chính vì thế làm tổng tài không phải là một công việc dễ dàng gì nga.

"Tốt! Ngươi nhanh đem chuyện này nói với thúc thẩm nga. Ta thật tình không thể miễn cưỡng ngồi ở đây thêm được nữa."

"Tự nhiên ta sẽ gặp họ để nói chuyện. Nhưng ngươi đừng hòng có ý nghĩ chạy thoát. Lăng thị cũng có phần của ngươi a"

Lăng Húc đau khổ rên rỉ

"Không thể nào a!"

Lăng Hạo vui vẻ khoác vai Lăng Húc

"Đi! Uống với ta vài ly! Đã lâu rồi không uống cùng ngươi."

"Ế, mới hôm qua chứ lâu lắc gì? Lăng Hạo ta thấy ngươi phát sốt rồi ngốc luôn a"
Lăng Hạo khẽ cười. Đối với ngươi là hôm qua, còn ta là một đời a.