Chương 1 Trọng sinh

Trọng Sinh Chi Ngạo Tuyết

Chương 1 Trọng sinh

Két…. Rầm! Âm thanh trầm đục vang lên khiến một góc khu phố chết lặng. Không hề có cảm giác đau đớn, cũng không bị trầy xước gì, cô đang cảm thấy thật may mắn khi bị xe tông mà không có thương tích, "chắc là ăn ở tốt nên ông bà phù hộ" cô thầm nghĩ.

Cô thấy đám đông dần bu lại chỗ chiếc xe vừa tông cô, cô đi theo họ, giữa đám đông là… cô đang nằm, máu me lênh láng, mặt mũi biến dạng hoàn toàn… Không, không thể nào, cô đang đứng đây, ở đó không phải cô… Tiếng mọi người xôn xao bàn luận, tiếng còi xe cứu thương, họ mang xác "cô" lên xe…

Cô đứng chết lặng. Không một ai thấy sự tồn tại của cô, họ đi xuyên qua cô, cô cố gào thét, cố gắng bắt lấy từng người để họ biết cô đang ở đây trong vô vọng. Khi tất cả mọi người đã tản đi, một cái bóng áo đen dần xuất hiện trước mắt.

Thần chết trong truyền thuyết! Mặt cô tái mét không còn giọt máu, cô đã chết ư, không cô chưa muốn chết, dù cho cả thế giới này chà đạp cô, phụ bạc cô thì cô vẫn muốn sống, sống kiên cường như con gián Tiểu Cường đập hoài không chết, vì cô còn người thân, cô nợ họ thật nhiều mà chưa hề có báo đáp, sao cô có thể chết lúc này được?

Thần chết liếc nhìn cô, tay quẹt quẹt ipad. phải! thần chết không cầm lưỡi hái như trong truyền thuyết mà mặc vét đen tay cầm ipad muốn bao nhiêu soái có bấy nhiêu. Cô há hốc mồm nhìn, liệu đây có phải thần chết không?

"My name is Thần Chết, tiểu thư Ngạo Tuyết, 27 tuổi, chết vì tai nạn, chậc chậc để xem nào… dương thọ của cô… chưa hết"

Thần chết vẻ mặt chân chó nhìn cô rồi cười hì hì, hình ảnh soái ca trong lòng cô tụt giảm nghiêm trọng,

" Tiểu thư Ngạo tuyết là hiểu lầm, bọn ngưu đầu mã diện bắt nhầm người…"

Ngạo Tuyết khí giận xông thiên túm chặt cổ áo thần chết gào thét

"Con bà nó, một câu bắt nhầm là xong sao? Bổn tiểu thư đang yên đang lành các ngươi nói 1 câu nhầm đem ta xe tông thê thảm, dung nhan biến dị, ngươi nói xem bây giờ tính sao hả?"

"Tiểu thư Ngạo Tuyết xin bớt giận, chúng ta sẽ cùng thương lượng…"

"Thương lượng cái đầu ngươi, nếu không giải quyết tốt ta sẽ kiện lên Diêm Vương sa thải hết các người. Nói nhanh xem các giải quyết của ngươi đi."
Thần chết vẻ mặt tội nghiệp năn nỉ

" Bây giờ ta sẽ cho cô sống lại…"

"Sống lại? Còn dung nhan bị biến dạng của ta thì sao?"

Thần chết liếc nhìn cô, bỉu môi lẩm bẩm

" dù sao cũng có đẹp đâu mà"

Ngạo Tuyết đen mặt

" Không đẹp nhưng không đến nỗi kinh dị như vừa rồi, nếu ngươi không nghĩ cách trả lại vẻ đẹp ban đầu, hoặc đẹp hơn bổn tiểu thư cũng không ngại, thì ta không đồng ý sống lại, ta sẽ kiện…"

Thần chết vội năn nỉ

" Bà cô của ta ơi, nếu cô không đồng ý nhanh thì sẽ không kịp, hồn cô sẽ không thể trở về với xác được nữa đâu."

"Không đồng ý, ta sẽ đi kiện… kiện chết các ngươi…"

Thần chết gấp đến độ đỏ mặt, hôm nay không coi ngày ra đường gặp ngay bà cô xui xẻo.

" Vậy bây giờ ta sẽ cho cô lùi lại thời gian, sống lại trước lúc vụ tai nạn xảy ra…"

Nghe vậy mấy trăm truyện ngôn lù, trọng sinh, xuyên không ngày đêm tu luyện xoẹt qua đầu Ngạo Tuyết. Sống lại trước khi xảy ra tai nạn, nếu có thể như trong truyện thì có thể cho cô sống lại 10 năm trước không?

Nếu có thể thì rất nhiều chuyện cô phải làm lại từ đầu. Cả chuyện của cô và anh nữa, nếu có một chút thay đổi liệu có cái kết hoàn mỹ? Nghĩ tới anh, người con trai ôn nhu khiến trái tim giá lạnh của cô luôn được sưởi ấm, nếu anh biết cô chết thì anh sẽ ra sao đây.

" Không lấy được em thì anh sẽ chết", lời hứa còn văng vẳng bên tai vậy mà bây giờ cô lại là người chết trước. Khóe mắt ẩm ướt, Ngạo Tuyết nhìn Thần chết nhẹ giọng hỏi:

" Nếu có thể làm ơn cho tôi sống lại 10 năm trước có được không?"

"Chuyện này… cho cô sống lại trước khi tai nạn xảy ra đã là một chuyện nghịch thiên rồi, những 10 năm e là…"

"Một câu thôi, có được hay không, nếu không được thì không cần thương lượng nữa" vẻ mặt Ngạo Tuyết uy hiếp.

"Không phải không được nhưng.. dương thọ của cô sẽ giảm đi 10 năm, cô có đồng ý không?"

Giảm đi 10 năm tuổi thọ để sửa chữa thật nhiều sai lầm, để có thể bên anh nắm tay nhau tới già thì sao lại không được chứ, đừng nói là 10 năm mà 20 năm cô cũng đồng ý, Ngạo tuyết khẳng khái gật đầu "Được!"

Cô, Ngạo tuyết, sống 27 năm trên đời thật là 1 thất bại của tạo hóa. Sinh ra trong một gia đình chẳng mấy khá giả, là chị cả của gia đình có hai chị em, sau cô còn một em trai nữa.

Tướng mạo chẳng có chút gì nổi trội, dáng người nhỏ nhắn, cao khoảng 1m58, khuôn mặt thanh tú, da trắng xanh xao, lại mang thêm cặp kính cận, đầu óc thì khá chậm chạp nhưng bù lại khá siêng năng nên học cũng khá.

Tính tình hiền lành lương thiện, rất dễ tin người, đó chính là nguyên nhân khiến cho cuộc đời cô gặp thật nhiều trắc trở. Bị những người cô tin tưởng, yêu thương lừa dối, thương tổn. Trái tim cô bị người ta cầm dao rạch cho nát bét, máu me đầm đìa.

Cho đến khi cô gặp anh, người con trai có nụ cười tỏa nắng, người đến bên cô trong lúc cô đang chìm đắm trong thế giới ảo của mình, một mình gặm nhấm vết thương đang rỉ máu. Ở bên anh, cô đã có một quãng thời gian hạnh phúc không sao tả xiết, những tưởng kết cục có thể ở bên nhau nhưng gia đình anh ngăn cấm, họ nói những lời thương tổn khiến suốt đời dù cho quyết định tha thứ nhưng cô vẫn không thể nào quên nổi.

Cô và anh đau đớn, dằn vặt lẫn nhau nhưng không thể buông tay nhau được. Anh bàn với cô sẽ có con trước để ép gia đình anh đồng ý, nhưng chưa kịp thực hiện thì mẹ anh mang tính mạng ra ép anh phải cưới người con gái khác. Nghe tin như sét đánh bên tai khiến cô mất ý thức dẫn tới vụ tai nạn. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô có thể sống lại 10 năm trước, cô sẽ đi tìm anh, cô tin chắc rằng ở đó anh sẽ đợi cô!

Ngạo Tuyết mở mắt ra, cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt cô, đây là nhà cô, thời gian có lẽ là lúc cô đang về quê nghỉ hè để chuẩn bị học năm cuối cao trung. Gia đình cô sống ở vùng nông thôn Giang Ngạn, thành phố Vũ Hán. Ba mẹ đều làm nông, nhà cô có khá nhiều ruộng đất nhưng không có nhân lực nên phần lớn đều cho người ta thuê, kinh tế gia đình chỉ thuộc dạng trung.

17 tuổi, thời gian đẹp nhất của đời người, không ngờ rằng cô có thể sống lại quãng thời gian tươi đẹp ấy một lần nữa. Việc đầu tiên cô cần làm là rèn luyện thể lực, muốn có tương lai tốt đẹp thì phải có sức khỏe tốt, còn nữa nhất định phải cao a, ước muốn cao 1m7 lúc nào cũng sục sôi trong cô.

Nghĩ vậy nên trời còn chưa sáng Ngạo Tuyết đã rời giường chạy bộ. Không khí ở quê lúc này còn chưa bị khói bụi của công ngiệp làm ô nhiễm, hít một hơi không khí trong lành, lúc này Ngạo Tuyết mới chân chính có cảm giác sống lại. " Cố lên Ngạo Tuyết mày sẽ làm được"

"Tuyết Tuyết chạy bộ đấy à? Hôm nay chắc mặt trời mọc đằng tây đấy nhỉ"

"Sao cơ? Tuyết Tuyết dậy sớm chạy bộ à? chắc heo biết leo cây, cá biết bay mất!

Một loạt tràng cười của những người cô gặp tren đường, cũng phải thôi đây là lần đầu tiên trong 17 năm qua họ nhìn thấy mà. Một trạch nữ như cô suốt ngày ngoài việc học chỉ biết ru rú trong nhà đọc ngôn lù chứ có biết thế nào là rèn luyện sức khỏe đâu?

Sai lầm a, đây đúng là sai lầm lớn nhất dẫn đến sự thất bại của cả cuộc đời. Phải thay đổi! Mặc những lời giễu cợt xung quang, Ngạo Tuyết kiên trì chạy 4 vòng quanh thôn.
Lúc trở về, thấy mẹ đang nấu cám cho heo, nhìn dáng mẹ gầy yếu mà bất giác đôi mắt cô đỏ hoe. Cô chưa kịp báo đáp công ơn cha mẹ, cô chỉ toàn khiến cha mẹ đau lòng mà thôi.

"Mẹ, để con giúp mẹ"

Mẹ cô ngạc nhiên nhìn cô. Từ lúc sinh ra cô vốn đã yếu ớt, lại là con gái độc nhất nên ba mẹ cô cưng chiều không bắt cô động tay vào việc gì chỉ tập trung cho việc học.

"Con vào ăn sáng đi, để mẹ làm"

Ngạo Tuyết bướng bỉnh bắt mẹ cô vào nghỉ, còn cô phụ mẹ cho heo ăn. Bao nhiêu năm qua cô không làm gì được cho ba mẹ, lại đi lấy sức trâu bò đi nuôi 1 kẻ không ra gì ăn học, não cô chắc đã bị úng nước rồi. Ngạo Tuyết a Ngạo Tuyết sống lại lần này phải tránh xa hắn ra. Phải khiến hắn biến mất khỏi cuộc sống của mày. Phải, không cần phải trả thù, người làm trời có mắt, nhất định hắn sẽ bị quả báo.

Hắn là người cô gặp trong chuyến đi du lịch với trường năm nhất đại học. lúc đó cô học khoa kinh tế đại học Vũ Hán còn hắn học sư phạm đại học Hoa Trung. Vừa gặp đã yêu, cô làm bao nhiêu việc vì hắn chỉ đổi lại 1 cái liếc mắt của hắn đã là hạnh phúc. Cuối cùng khi hắn nhận lời yêu cô, đó là ngày cô nghĩ hạnh phúc nhất khi sinh ra trên đời này, nhưng không ngờ lại là ác mộng của đời cô.

Gia cảnh hắn quá nghèo nhưng vẫn cố gắng học để trở thành thầy giáo, khâm phục nghị lực của hắn nên cô thương. Ba mẹ cô thương con gái nên không bắt cô đi làm thêm mà cung cấp đầy đủ học phí, sinh hoạt phí cho cô, cô san bớt cho hắn, hai người cố gắng chi tiêu tằn tiện nhưng cũng không đủ, hắn đề ngị cô về ở chung với hắn để tiết kiệm tiền thuê trọ, cô vui vẻ đồng ý.

Suốt những năm đại học, một người được nâng niu từ nhỏ chưa từng biết khổ như cô phải lăn lộn làm thêm, từ bồi bàn tới rửa chén thuê giữa trời đông giá lạnh, bàn tay cô sưng đỏ, nứt nẻ chỉ vì kiếm tiền đóng học phí cho hắn.

Còn hắn chỉ biết cầm những đồng tiền mồ hôi nước mắt của cô nói rằng đầu tư cho việc học để lo cho tương lai hai người. Những lúc thấy hắn cầm bàn tay chai sần của cô xót xa nói rằng tương lai sẽ bù đắp là cô mãn nguyện. bảy năm sống chung cô không tiếc hắn một cái gì, kể cả đời con gái. Vậy mà đổi lại hắn vì muốn được giữ lại trường mà vứt bỏ cô để lấy con gái của hiệu trưởng, mặc cho cô khóc lóc van xin.

Nghĩ lại quảng thời gian đó, Ngạo Tuyết hận muốn nghiến răng, cũng chỉ trách cô quá ngu mà thôi, nực cười cho khi đó cô còn thấy may mắn vì một con vịt xấu xí như cô lại được bạch mã hoàng tử để ý. Lâm Thiên a, ta buông tha cho anh, nếu như anh còn xuất hiện trong đời ta một lần nữa thì nhất định ta sẽ biến cuộc sống của anh thành địa ngục.