Chương 52: Hai vị tiền bồi.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 52: Hai vị tiền bồi.

Chương 52: Hai vị tiền bồi.

Trần Lục cảm nhận được phía trước có linh khí va chạm vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên là có đánh nhau khá lớn ở phía đó.

Thu hút hắn hơn nữa chính là mùi máu tươi của hơn ngàn sinh linh đang thu hút.

"Chiến trường, thứ bên đó sẽ giúp ta cởi bỏ một lớp phong ấn của quỷ mạch."

Trần Lục nhếch môi đột nhiên hóa thành tấm lụa đỏ bay với phía chiến trường.

Quả nhiên nơi đây xảy ra giao đấu rất kịch liệt, một trung niên mặc áo bào thêu hình thanh loan vác đao, một trung niên áo bào thêu hình chu tước cầm song kiếm.

"Quyên Tông, ngươi mau cút về đi."

Trung niên vác đao hừ lạnh nói, ánh mắt của hắn tràn đầy bất đắc dĩ đối với người tên Quyên Tông trước mặt.

"Giác Lễ, hai hôm nay phải phân thắng bại rồi, bao nhiêu tộc nhân của hai gia tộc đã nằm xuống ở đây, không thể quay đầu được nữa."

Quyên Tông thở dài nở một nụ cười có chút bi thương.

"Hai vị ngừng lại được rồi, nếu tiếp tục thì truyền nhân của Chu Tước pháp và Thanh Loan quyết sẽ bị đoạn tuyệt."

Một lão già lưng còng mặc áo bào thanh long xuất hiện ngăn ở giữa.

"Thôi Mạc lão, chúng ta không thể dừng lại rồi, xin lão tránh qua một bên."

Quyên Tông song kiếm bay múa huyễn hóa ra hỏa diễm, Giác Lễ đao man chợt lóe hóa ra thanh hỏa huyền ảo.

Thôi Mạc lão thở dài chuẩn bị ra tay ngăn cản, Trần Lục phía xa kết pháp ấn một đạo lôi điện.

"Long Diệt."

Thôi Mạc lão hai tay hóa trảo ngưng tụ ra hai cái đầu rồng.

"Lôi Xà Hủy Thiên Diệt Địa."

Một âm thanh trầm thấp vang lên từ phía xa, hai quyền hư ảnh mãng xà một huyết, một tử sắc vồ tới Thôi Mạc lão.

Hai trảo của Thôi Mạc lão đột nhiên đổi hướng đỡ được hai hư ảnh mãng xà, nhưng lão lại bị đánh văng ra ngoài.

"Hai vị cứ tiếp tục, lão già đó để cho ta giải quyết là được."

Trần Lục đáp xuống mỉm cười nói, hắn rút ra Tuyết Kiếm một đường phóng tới Thôi Mạc lão.

Quyên Tông và Giác Lễ vừa thấy có người ngăn Thôi Mạc lão lại liền lao vào đánh nhau kịch liệt.

"Nhóc con, ngươi chỉ mới là Song Kỳ trung giai lại dám hỗn xược như vậy."

Thôi Mạc lão tức giận lấy ra một cây đại đao, lão đâm cán xuống đất để ngăn cơ thể tiếp tục bay về phía sau.

Cán đao bị lúng xuống đất gần một nửa mới ngưng lại, Thôi Mạc lão hất đại đao lên vai xoay một vòng rồi chém ngang tới.

Trần Lục ngón tay nhẹ điểm ra một đạo cuồng phong bao bộc vào kiếm, hắn cũng cứng rắn ngăn chặn một đao của Thôi Mạc lão.

Đao và kiếm va chạm tạo ra một vụ nổ chấn động, khiến cho dưới chân hai người bị lúng ra một cái hố nhỏ.

"Long Âm."

Thôi Mạc lão gầm lên một tiếng long âm đẩy Trần Lục văng ra vài trượng.

Trần Lục suýt chút nữa bị long âm làm cho thủng màn nhĩ, hắn ghim kiếm xuống đất miệng niệm pháp ấn tạo ra lôi điện.

"Lôi Trận."

Trần Lục vỗ mạnh vào thanh kiếm đang ghim trên đất, một mảnh tử lôi ầm ầm lan tỏa ra hai dặm, biến cho mặt đất hai dặm xung quanh đều có lôi điện tích tụ.

Trần Lục cầm kiếm lên vung vào hư không liền có một đạo lôi điện từ dưới đất theo mũi kiếm Trần Lục vung mà bắn tới.

Thôi Mạc lão kinh ngạc dùng đại đao đỡ lấy, do không đề phòng trước đã bị lôi điện chấn cho lui về sau, đại đao văng lên trời rồi ghim xuống mặt đất.

Hai tay Thôi Mạc lão bị tế liệt tạm thời do lôi điện đánh vào, còn thanh đại đao của lão đã là đồ vật tích lôi, nếu lão dám chạm vào chắc chắn sẽ bị giật cho khét lẹt.

"Hay cho một tiểu tử dùng lôi hệ thuộc tính, Hoàng Nộ Long Trảo!"

Thôi Mạc lão tức giận mặc kệ hai tay đang còn tê tê liền vồ thành trảo hướng phía Trần Lục.

"Không chỉ có một cái lôi hệ thôi đâu, Phong Vân Loạn Vũ!"

Trần Lục vung kiếm đánh ra một đạo cuồng phong vào trời cao, khiến cho không gian hai dăm xung quanh nổi lên gió lốc.

Thôi Mạc lão biết mặt đất đã bị nhiễm lôi điện, đặt chân xuống sẽ khiến tốc độ bị chậm lại, nên dùng cách bay nhưng lại bị cuồng phong cản trở.

Thôi Mạc lão cách Trần Lục một trượng thì dừng lại, trảo vồ vào hư không tạo ra hư ảnh thanh lòng cắn vào ngực hắn.

Trần Lục phun ra một ngụm máu tươi lui về sau, hắn lúc này cũng là tức giận chém ra một đạo lôi điện đánh vào tay của lão, chưa hết ở đó còn chỉa kiếm lên trời chém ra một đạo cuồng phong.

"Ngũ Lôi Dẫn."

Trần Lục đã có một chút sát cơ trong mắt liên tạo ra huyết lôi vung về phía trước, năm quả lôi cầu màu tím bên trong mỗi quả còn có quả viên huyết lôi chập chờn.

Năm quả lôi điện bao vây Thôi Mạc lão lại chính giữa sau đó ầm vang nổ tung, sấm rền vừa tiêu tán thì mấy quả huyết lôi thay phiên nổ tung.

Làm cho Thôi Mạc lão bay thẳng vào một tảng đá lớn gần đó, Trần Lục đạp nhẹ chân phải xuống đất liên có lôi xích quấn lấy Thôi Mạc lão, chỉ tay lên trời tạo thành một cái lồng giam bằng cuồng phong.

Trần Lục chỉ có thời gian là một nén nhang để ngưng tụ máu huyết của đám người đã chết này.

"Tế Huyết, lấy máu thịt của sinh linh nơi đây đúc thành quỷ kiếm, Quỷ Tàn Ảnh Kiếm."

Trần Lục vỗ vào ngực mình phun ra một ngụm máu tươi xuống đất, chân hắn như là cọ vẽ chấm lấy máu trên mặt đất vẽ ra một cái quỷ trận.

Toàn thân Trần Lục nổi lên quỷ khí ngập trời, thu hút vô số ánh nhìn của yêu thú gần đó, kẻ cả hai vị cao thủ Quyên Tông và Giác Lễ đang giao đấu với nhau nữa.

"Vị Vua Không Ngai, Quỷ Tàn Ảnh Kiếm hóa thành Quỷ Đế Diệt Giới Kiếm."

Một đạo âm thanh của thiên địa ầm vang, ngay cả ba vị cao thủ Tam Kỳ cao giai cũng phải kinh sợ.

Từng cái xác và máu tươi xung quanh hội tụ về phía trên đỉnh đầu của Trần Lục, bắt đầu mượn nhờ thiên địa để đúc thành kiếm.

"Quỷ tộc! Mau giết hắn!"

Thôi Mạc lão đột nhiên kinh sợ gầm lớn một trận, lão dùng toàn lực để phá tan phong ấn trên người.

Quyên Tông và Giác Lễ hai mắt nhìn nhau đột nhiên đổi hướng vung đòn tấn công về phía Trần Lục.

Một thoáng chốc đao khí và kiếm ý ngập trời từ sau lưng Trần Lục ập tới.

"Hết cách rồi, hai vị mời xuất kích."

Trần Lục vừa kết ấn vừa thở dài nói.

"Vụ này sẽ hao tổn hồn nguyên khá lớn đây."

Hạo Trung đột nhiên lóe lên đứng sau lưng Trần Lục.

Vô Tâm cũng từ từ hiện thân thở dài nói:

"Câu kéo một chút thời gian đã là cực hạn, ngươi nhanh lên một chút."

Trần Lục nhẹ gật đầu đã đẩy nhanh tiến độ kết ấn, Quyên Tông và Giác Lễ thấy có hai bóng người xuất hiện liền ngưng lại.

"Là hồn thể!"

Giác Lễ vừa nhìn liền biết hai người trước mắt hư ảo như vậy không phải là ảo ảnh mà là hồn thể, bởi vì trên người hai kẻ trước mắt tản ra linh hồn lực quỷ dị.

"Bọn ta không muốn động thủ với hai vị, xin hãy tránh ra để ta tiêu diệt quỷ dữ trừ hại cho dân."

Giác Lễ cúi người cung kính thi lễ nói.

Quyên Tông cau mày cảm nhận được điều gì cũng hơi cúi đầu nói:

"Hai vị tiền bối nếu vì đang yên giấc ngủ say mà bị trận chiến này quấy rầy thì bọn ta xin tạ tội, phía sau lưng hai vị tiền bối là quỷ tộc mà người người căm ghét, xin tránh ra để bọn ta giết hắn, nếu hai vị tiền bối cản trở e là chu tước hỏa của ta không thể không dính vào hồn thể hai vị."

Lời nói cung kính nhưng cũng quên đe dọa về uy lực của hỏa chu tước có thể thiêu đốt linh hồn, xung quanh đột nhiên lạnh ngắt như tờ thì đột nhiên Vô Tâm cười to nói:

"Ta thật muốn biết hỏa chu tước đó có uy lực mạnh như thế nào, mà một tên tiểu bối lại dám uy hiệp bản ma đế."

Vô Tâm cơ thể bốc lên ma khí ngập trời, mười dặm xung quanh biến đổi thành ma vực vô cùng đáng sợ.

"Chu Tước Oanh Thiên."

Quyên Tông dốc toàn bộ sức mạnh dồn vào một đòn này, song kiếm bay múa hiển hóa ra hư ảnh chu tước bay múa.

"Âm Ti Ma Vuốt."

Vô Tâm phất tay hắc khí hội tụ hóa thành hai cái ma trảo chộp tới, chu tước trước mặt hai bàn tay chỉ như là một con chim sẻ nhỏ, tùy thời liền có thể bị bóp chết.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là chu tước đã đốt hai cái ma trảo thành khói bụi một cách dễ dàng.

"Là hỏa chu tước chân nguyên."

Vô Tâm có chút kinh ngạc nhưng cũng không thèm để ý, một cái ánh nhìn của hắn đã khiến cho thời không như là ngưng lại.

Một đầu ma long từ trong không gian chui ra cắn tan chu tước hỏa ảnh, Quyên Tông phun ra một ngụm máu lui về sau.

Vô Tâm ánh mắt có chút chế giễu nhìn Quyên Tông, hắn ngồi xuống đất tỏ vẻ lười biếng chống cằm.

"Mạnh."

Quyên Tông ôm ngực lắc đầu cười khổ nói ra chỉ một từ.

"Thanh Loan Cửu Thiên."

Giác Lễ nâng đao hướng phía Vô Tâm lao tới, dù biết lời của Quyên Tông không phải giả nhưng hắn cũng phải thử một lần toàn lực xem sao.

"Kỳ Trận Bát Quân Vây Diệt."

Một đạo thanh âm bình thản vang lên, Giác Lễ ngưng lại thấy xung quanh mình bị tám hình tròn bao vây, hay nói đúng hơn là bị tám quân cờ bao vây.

Một đòn toàn lực nhắm vào Vô Tâm đã đổi hướng tấn công vào tám quân cờ, Giác Lễ cũng là phản ứng nhanh mới làm như vậy, nếu là người khác e là sẽ phải bỏ mạng rồi.

"Phản xạ không tệ."

Hạo Trung mỉm cười gật đầu khen ngợi, lão cong ngón tay búng ra một đạo kim quang, quân cờ chuyển động lập tức tấn công Giác Lễ.

"Thật không dễ dàng gì khi đối phó với hai đại cao thủ như vậy."

Thôi Mạc lão cuối cùng đã phá được phong ấn đứng lên ngưng trọng nói.

Trên người lão có không ít vết thương do lôi điện và cuồng phong gây ra, Hạo Trung ánh mắt hơi chuyển nhìn Thôi Mạc lão.