Chương 55: Phổ Ngọc Nghi quý phi.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 55: Phổ Ngọc Nghi quý phi.

Chương 55: Phổ Ngọc Nghi quý phi.

"Ngươi từ chối thẳng thừng như vậy, không sợ bọn họ sẽ âm thầm gây áp lực cho Thiên Vân tông đệ tử trong lần đại hội này sao?"

Dực Khôn thái trưởng lão nhìn theo bóng dáng đám người Tư Mã Công bên ngoài cửa sổ nói.

Trúc lão cười cười thản nhiên nói:

"Chỉ là một đám tiểu tử Nam Vực, không thể nào so sánh với đệ tử Thiên Vân tông thế hệ này."

Trương Châu thái trưởng lão lấy bình rượu từ gậy trúc xuống uống một ngụm rồi nói:

"Đại lễ này không cho phép Tam Kỳ viên mãn trở lên tham dự, sàn đấu cũng là phân chia theo tu vi mà xếp đội, đệ tử thế hệ này chỉ lo lắng cho các tiểu bối Song Kỳ mà thôi, bọn chúng là lần đầu chạm trán tu sĩ bên ngoài."

Hồng Tô lão bà bà gật đầu nói:

"Vốn dĩ việc này truyền tới tông môn đã được bọn ta cân nhắc rất kĩ, nhưng tông chủ lại muốn để đám đệ tử ở lại tham gia đại lễ."

"Vì tông chủ biết đây là lúc Thiên Vân tông cho thế gian thấy, Trung Vực tuy suy yếu nhưng thiên tài lớp lớp sẽ không dễ để mấy vực khác chọc vào."

Trúc lão trên mặt nở ra một nụ cười vô cùng xán lạn.

Các thái trưởng lão có chút nghi ngờ lời của Trúc lão, nhưng ai nấy cũng tươi cười cùng nhau mở tiệc nhỏ mừng ngày hội tụ.

Trần Lục cũng đã cưỡi ngựa đi tới Thiết Ương thành, lấy ra lệnh bài của đệ tử Thiên Vân tông rồi bước vào trong.

Hắn ngơ ngác một hồi lâu khi thấy cảnh cường giả đầy đất, tu sĩ đạp không ngập trời, làm cho người ta có cảm giác thành trì này có chút chật hẹp.

"Một buổi đại tiệc ở Thiết Ương thành sao?"

Trần Lục lấy lại tinh thần có chút suy tư nói.

"Công tử có không biết, chúng ta tới đây là vì đại hội lần này đấy, nghe nói phần thưởng cho quán quân vô cùng hấp dẫn, khiến cho tông môn xa gần và tán tu khắp thiên hạ chạy tới Nam Vực tham gia đại tiệc."

Vân Hồng Ba đi tới giới thiệu cho Trần Lục sơ qua về mục đích của đại tiệc lần này.

Trần Lục hơi kinh ngạc rồi gật đầu nói:

"Làm tốt việc của mình đi, người của ngươi cũng tham gia và nên kết liên minh với Thiên Vân tông."

Vân Hồng Ba chấp tay sau đó dẫn đám thủ hạ rời đi, Trần Lục bước đi nhìn khung cảnh xung quanh.

Có một người chạy va vào hắn làm cả hai ngã xuống đất, Trần Lục đứng dậy nhìn người đó nói:

"Đi đứng không biết nhìn trước nhìn sau sao?"

Người kia một thân ngạo khí hừ lạnh nói:

"Là ngươi cản đường đi của ta, mau xin lỗi ta đi."

Trần Lục cau mày hừ lạnh nói:

"Đường này là do gia tộc của ngươi xây sao? Đi cũng phải biết nhìn đường, va vào người khác còn ngang ngược càn quấy, đừng tưởng không ai có thể trị được ngươi."

Tên thanh niên kia cười lớn một tiếng một thân khí tức bạo phát, tu vi Tam Kỳ sơ giai hướng phía Trần Lục áp chế tới.

Trần Lục mặt không cảm xúc mặc kệ khí tức của thanh niên đang áp chế mình.

"Sao hả, sợ đến mức không dám phản kháng à?"

Thanh niên cao ngạo sắc mặt có chút giễu cợt nói.

Trần Lục khóe môi lộ ra nụ cười, một cổ khí tức chầm chậm dâng lên.

Khí tức chậm mà sắc bén đến cực điểm, mỗi một lần dâng lên đều khiến khí tức của thanh niên bị đẩy lui vài phần.

Trong thời gian ngắn sẽ không ai phát giác được khí tức của thanh niên đang bị đẩy lui dần.

"Tên đó là ai mà lại đi trêu chọc một vị Tam Kỳ vậy?"

"Thật là không biết sống chết."

"Trẻ tuổi mà ngông cuồng tự mãn."

Từng âm thanh nghị luận của tu sĩ xung quanh vang lên, ai cũng là dùng ánh mắt cười trên nổi đau của người khác nhìn Trần Lục.

Thanh niên kia cười lạnh phóng tới, Trần Lục cũng là thuận thế mà lao nhanh tới.

Hai quyền va chạm làm cho mặt đất rạn nứt, khí tức của Trần Lục đạt đến đỉnh phong áp chế khí tức của thanh niên vài phần.

"Chuyện gì đây?"

Thanh niên có chút kinh ngạc có chút khiếp sợ, nhưng mà không để hồi thần thì quyền của Trần Lục đã ép xuống, khiến cho chỗ thanh niên bị lỏm xuống một cái hố nhỏ.

"Tiểu tử họ Trần, đủ rồi."

"Tô Bách Khiếu dừng lại."

Đồng thời có hai đạo thanh âm vang lên làm cho hai cổ khí tức đang cắn xé nhau tiêu tán không chút tung tích.

Hai đạo bóng người xoẹt tới kéo Trần Lục và Tô Bách Khiếu về hai phía.

Trúc lão một thân thanh y nho nhã nét mặt hiền từ, bên kia là một trung niên nho bào nhìn cũng rất dễ sinh ra thiện cảm.

"Cho hỏi vì sao người của các hạ lại ra tay với đệ tử Phần Hỏa Kiếm tông."

Trung niên thi lễ với Trúc lão cất giọng nói.

"Ta cũng muốn hỏi vì sao tiểu gia hỏa họ Tô kia lại dám động thủ với tiểu bối nhà ta chứ?"

Trúc lão cũng cười cười hỏi ngược lại vị trung niên nho bào.

Tô Bách Khiếu hừ lạnh quát:

"Là hắn ngăn cản đường đi của ta, còn muốn ra tay động thủ."

"Ồ, lời nói của tiểu bối này rất là hùng hồn, chắc hẳn là đang nói đúng sự thiệt rồi."

Trúc lão nở ra một nụ cười thản nhiên nói, nhưng ý cười trên mặt đó lại mang một cổ sát niệm kinh hồn, chỉ cần Tô Bách Khiếu mở miệng thêm lần nữa liền sẽ chết không có chỗ chôn.

Trần Lục bước lên thi lễ một cái rồi mới chậm rãi cất giọng nói:

"Trúc lão, là do tên họ Tô này đi đứng không nhìn đường đã va vào ta còn kiêu ngạo không chịu nhận lỗi, ta định ra tay trừng trị."

Trung niên sắc mặt biến đổi liền dặm chân một cái nói:

"Từ khi nào đệ tử Phần Hỏa Kiếm tông ta để một tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi dạy dỗ chứ."

Trần Lục cau mày một thân khí tức bạo phát âm thanh lạnh lùng nói:

"Đừng nghĩ một thân tu vi Tam Kỳ cao giai của ngươi là lợi hại, ta có thể chịu bỏ ra đại giới để giết một kẻ như ngươi đấy."

Khí tức của hắn tăng vọt đến cực điểm, tựa hồ còn cường đại hơn lúc đánh với Tô Bách Khiếu, một thân thực lực bộc phát khiến Thiết Ương thành tối sầm lại, mây đen kéo tới mang theo lôi điện ngập trời.

Trần Lục bước lên một bước đã phong thẳng lên trời, ngạo nghễ nhìn trung niên phía dưới.

"Phần Hỏa Kiếm tông của các ngươi và Trần mỗ vốn không có ân oán gì, nhưng lại làm chuyện không nói đạo lý, vậy là coi khinh Trần mỗ không có thực lực sao?"

Trần Lục vừa dứt câu đã có âm phong gào thét xé cho không gian xung quanh nứt ra như tấm kính.

Một bộ băng giáp từ từ bao phủ cơ thể của Trần Lục, băng giáp không có quỷ dị như lúc trước mà đã thành một bộ xà giáp oai hùng.

Tuyết Kiếm tự thân uốn lượn giữa hư không như là có linh tính vậy, một thân thực lực bày ra trước mắt làm cho vô số cường giả khiếp sợ, ngay cả Tứ Kỳ trong bóng tối cũng có chút bất ngờ.

Hai khí tức một hoàng kim một đen phân biệt trái phải của Trần Lục bộc lộ ra, thứ khiến cho Tư Kỳ cũng rùng mình lui về sau hoặc là suýt nữa té ghế, cũng có người phun ra ngụm trà đang uống.

"Trần mỗ tính tình thường ngày rất thoải mái, nhưng hôm nay là các ngươi không nói đạo lý trước, vậy việc gì Trần mỗ phải tốn hơi sức để nói chuyện, trực tiếp để các ngươi xuống địa ngục mà học lại cách giảng đạo lý thôi."

Trần Lục hừ lạnh vung tay nắm lấy Tuyết Kiếm, một cổ lôi điện đánh vào thanh kiếm, tử lôi và huyết lôi như là hai con rắn quấn quanh lưỡi kiếm.

"Thật là ngông cuồng."

Một lão già từ không trung bay ra vỗ một chưởng về phía Trần Lục.

"Cút."

Trần Lục kiếm quang lóe lên chém ra một đao lôi kiếm, đánh cho lão già kia bay ra xa.

Trúc lão trầm mặt không nói gì, phía xa lại có thêm vài bóng người xuất hiện, tất cả điều hướng về Trần Lục xuất thủ.

"Thiên Vân tông từ khi nào lại để một tông môn như Phần Hỏa Kiếm tông các ngươi ức hiếp dễ vậy?"

Phía khác cũng có một âm thanh trầm thấp vang lên, thanh niên khuôn mặt thanh tú hiền hòa tu vi Tứ Kỳ vỗ ra một đạo long ảnh.

Một đòn vừa ra đã ngăn chặn được bảy đạo chiêu thức nhắm tới Trần Lục.

Thanh niên kia xuất hiện nét mặt vô cùng khó coi nhìn đám người Phần Hỏa Kiếm tông, phía sau hắn còn có vài bóng người là mấy vị trưởng nhóm tu vi Tam Kỳ cao giai và viên mãn.

Hai bên khí tức giao phong đã làm cho mặt đất rạn nứt, cả không gian xung quanh yên lặng, mấy tu sĩ vây quanh cũng dần dần lui về sau.

Hai bên giương cung bạc kiếm chuẩn bị xuất thủ, trời cao u tối bổng hiện ra một đạo tia sáng chiếu xuống, một con Hỏa Ưng từ trên không hạ xuống, Hỏa Ưng trăm trượng trên lưng còn có một chiếc kiệu.

Bên trong đi ra một nữ nhân toàn thân cung y mỹ lệ toát ra khí tức tôn quý.

"Các vị có thể bình tĩnh một chút rồi chúng ta từ từ nói chuyện."

Nữ nhân kia mỉm cười lộ ra một nét đẹp khiến cho thiên địa cũng phải đảo lộn.

Nàng chỉ nhẹ dùng tay đè xuống liền có một cổ hỏa khí đánh tan toàn bộ khí tức xung quanh, một tay nhẹ nâng lên cho tì nữ đỡ lấy, khí phái hoàng tộc chầm chậm bước xuống không trung.

"Hẳn đây là vị quý phi mà thiên hạ đồn đại, tại hạ Cao Tùng thay mặt Phần Hỏa Kiếm tông chào đón quý phi."

Trung niên Cao Tùng bước lên cúi người thi lễ với vị quý phi đẹp như tiên thiên.

"Tại hạ Dương Khấu đại diện Thiên Vân tông tới tham gia đại hội."

Dương Khấu chỉ ôm quyền chứ không cúi người như Cao Tùng của Phần Hỏa Kiếm tông.

"Bổn cung không biết hai quý tông có chuyện gì, mà lại giương cung bạc kiếm đến như vậy?"

Phổ Ngọc Nghi tỏ ra vui vẻ nhìn hai người Cao Tùng và Dương Khiếu.

"Phần Hỏa Kiếm tông không nói đạo lý ra tay xuất thủ với đệ tử Thiên Vân tông."

Dương Khấu cất lời trước nói, hắn ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Bổn cung chỉ có thể xin hai vị dừng việc này lại, tư thù cá nhân hãy để xong đại hội rồi tính."

Phổ Ngọc Nghi giọng nói mềm mại nhìn Dương Khấu, một cổ mị lực vô hình đánh vào thức hải của Dương Khấu.

Nàng xuất hiện trong thức hải của Dương Khấu hướng về phía trước bàn tay vung lên.

"Yêu nữ, chớ mà động vào đệ tử của lão phu."

Trúc lão xuất hiện trên miệng vẫn treo lên nụ cười hiền hòa.

Một cái vung tay của nàng đã bị một cái phất tay của Trúc lão chặn lại, ngay cả sóng to gió lớn còn chưa kịp hiển hiện thì nàng đã bị đánh bay ra khỏi thức hải.

"Manh động một lần nữa thì lão phu không nương tay đâu."

Trúc lão nhìn lên trời đen sấm chớp ầm ầm băng lãnh nói.

Lời này như là cảnh cáo Cao Tùng nhưng thật tế là nhắm thẳng vào Phổ Ngọc Nghi bên cạnh.

"Toàn bộ đệ tử Thiên Vân tông lui về."

Trúc lão phất tay thản nhiên nói, Trần Lục phía trên cũng thu lại toàn bộ pháp lực hạ xuống bên cạnh, đám người Thiên Vân tông nghe thấy hiệu lệnh cũng quay về.

Trúc lão xoay người rời đi, Trần Lục chầm chậm bước theo phía sau.

Phổ Ngọc Nghi phóng ra một đạo hồng quang nhỏ như kim đánh vào thức hải của Trần Lục.

Nàng vừa xuất hiện ở thức hải liền kinh hãi, trước mắt nàng là hai đạo linh hồn cường đại đến không thể tin nổi.

"Chà chà, một đạo ý thức thấp hèn lại dám ngang nhiên xâm nhập vào thức hải của Trần Lục."

Vô Tâm cười lên một tiếng ghê rợn làm cho lòng người lạnh toát.

Hạo Trung không biểu tình thản nhiên nói:

"Bắt ả."

Phổ Ngọc Nghi lúc này định xoay người bỏ trốn thì đã bị Vô Tâm bắt lấy vai.

Một tay còn lại móng vuốt sắc bén bao phủ ma khí hướng về cổ nàng đâm tới.

Phổ Ngọc Nghi kinh hãi đá một cước đẩy Vô Tâm ra, Vô Tâm thấy nàng sắp thoát liền độc ác bổ xuống.

Chẻ đôi thần thức của nàng ra làm hai nửa, một nửa bị Vô Tâm bắt lấy, một nửa đã chạy thoát khỏi.

Phổ Ngọc Nghi phun ra một ngụm máu tươi lui về sau, ánh mắt sợ hãi đến cực điểm.

Trần Lục quay đầu nở ra một nụ cười, nữ nhân nhìn vào nụ cười này sẽ có chút say đắm, nhưng rơi vào mắt của Phổ Ngọc Nghi lại như là ác quỷ địa ngục vậy.