Chương 54: Như bảo kiếm rời khỏi vỏ.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 54: Như bảo kiếm rời khỏi vỏ.

Chương 54: Như bảo kiếm rời khỏi vỏ.

Bách U Cốc nằm ở phía tây Nam Vực, rất dễ nhìn thấy bởi vì nó là một tòa núi duy nhất ở đây tỏa ra khí tức âm u.

Một nhóm người khoác áo choàng đen ngồi ở sơn động nhìn ra bên ngoài, khí tức vừa nhìn liền biết là cao thủ Tứ Kỳ.

"Lần này tới đây là muốn xem xem thứ đó có thật sự tồn tại trong hoàng cung Nam Vực hay không."

Một người trung niên cởi mũ chùm đầu xuống nhìn đóm lửa nói.

Một người bên cạnh vóc dáng thon dài cười nói:

"Nghe nói lần này Nam Vực mở tiệc rất thú vị ở Thiết Ương thành, khi nào rảnh ghé qua đó chơi một chút đi."

Trung niên kia lườm hắn một cái hừ lạnh nói:

"Chính sự quan trọng, lơ là một khắc thì đầu khó mà giữ được."

Trung niên này không dùng giọng khắc khe mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, hiển nhiên người có vóc dáng thon dài này rất có địa vị.

Nhưng mà đám người này cơ hồ cũng rất có hứng với đại hội mà Nam Vực tổ chức, có lòng mà không thể tham gia cũng có chút tiếc nuối.

"Vị kiếm tu đó cũng sẽ tới hoàng thành, chân cảnh tu sĩ góp mặt sẽ làm chúng ta khổ cực thêm vài phần."

Một âm thanh già nua trong đám người vang lên, không khí xung quanh cũng đột nhiên lạnh xuống.

Cách đó không xa lại có một đạo kiếm quang xoẹt qua với tốc độ cực nhanh.

Kiếm tu Liệt Sơn Hà một bộ bạch y đứng trên bạch kiếm phi tới hoàng thành, hắn bay trong không trung vô thanh vô thức chẳng ai có thể nhìn ra được.

Riêng chỉ có Hàn như nhìn xuyên qua vạn dặm nhìn chằm chằm vào Liệt Sơn Tu, Liệt Sơn Tu cũng hơi quay đầu nhìn phía xa.

Cứ như vậy mà nhìn vào hư không, cả hai như đã va chạm ánh nhìn với nhau liền nở ra một nụ cười.

"Chúng ta tới hoàng thành thôi, ở đây để cho Cửu Luân lo liệu được rồi."

Hàn đứng dậy hơi dùng lực đạp một cái liền bay thẳng về phía trước, Vô Dục và Thái Ân thì hóa thành lục quang bay theo sau.

"Tới giờ hắn vẫn chưa có cho mình một bộ kiếm pháp, chiến lực hơi yếu so với người thường."

Hạo Trung ở trong đan điền của Trần Lục hơi trầm ngâm một chút nói.

"Tu luyện Ma Sát Kiếm Quyết của ta thì không thích hợp."

Vô Tâm thở dài cũng có chút đau đầu về chuyện này.

"Không vội, kiếm quyết có thể từ từ tìm, nhưng một thân tu vi này thì cần phải tăng lên rồi."

Thần hồn của Trần Lục xuất hiện ở trong thức hải, hắn hướng về viên đan dược đang ở trung tâm lơ lưng mà bóp tới.

Đan dược vỡ nát liền có khí cơ tràn ra lan tỏa toàn thân của Trần Lục, một thân tu vi bị phong ấn đã được giải phong, Song Kỳ sơ giai trực tiếp tăng vọt lên trung giai viên mãn, chỉ cần tu luyện vài ngày sẽ đạt đến cao giai.

Thương thế tạm thời đã ổn định được bảy phần, Trần Lục mở mắt ra nhìn về phía xa, hắn chậm rãi đứng dậy vận dụng pháp lực toàn thân.

Hắn đã kiểm tra lại và xác nhận là quỷ khí trên người đã hoàn toàn biến mất, nhưng thật ra là hắn vẫn đang vận chuyển quỷ huyết.

"Quái lạ, quỷ huyết được vận chuyện nhưng ta không cảm nhận được gì."

Vô Tâm quét thần hồn vào cơ thể Trần Lục khẽ cau mày khó hiểu.

Hạo Trung cũng là gật gật đầu cùng ý kiến với Vô Tâm.

"Đại cao thủ như hai lão cũng không cảm nhận được vậy ta yên tâm rồi."

Trần Lục thở ra một hơi nhẹ nhõm gật đầu.

Hắn bước tới thêm vài bước đã bị xích sắt trói thân, bảy bóng người toàn thân khải giáp xuất hiện xung quanh Trần Lục.

"Ra là vậy, yêu thú xung quanh sợ hại ẩn nấp là do ngươi."

Một người trung niên vác trường thương trên vai như đã hiểu ra vấn đề gì liền mở miệng nói.

Đám người bao vây Trần Lục cũng là một mặt cảnh giác nhìn hắn.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Trung niên cũng là người mở miệng đầu tiên hỏi.

Trần Lục híp mắt hơi gật gật đầu nói:

"Chỉ là tĩnh tu một chút, thấy đám yêu thú này ồn ào nên đuổi đi."

Lời nói thản nhiên như không làm cho đám người này có chút do dự.

Trung niên lại là người đứng ra hỏi:

"Một người trẻ tuổi lại ở trong rừng một mình, không có trưởng bối đi theo, thật có chút kì lạ."

Trần Lục cười cười cất lời đáp:

"Ồ, ta là người của Thiên Vân tông đang trên đường tới Thiết Ương thành cùng các sư huynh đệ, nhưng vì có cảm ngộ giữa đường nên mới tìm chỗ tĩnh tu đột phá."

Đám người nghe tới Thiên Vân tông liền thay đổi sắc mặt vội tháo hết xích trên người Trần Lục ra.

"Vừa rồi thất lễ, xin tiểu tiên sinh thứ lỗi."

Trung niên cúi người tạ tội với Trần Lục.

"Chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta đang trên đường trở về Thiết Ương thành, tạm biệt."

Trần Lục cúi người thi lễ với trung niên sau đó cất bước rời đi.

"Nếu không phiền thì mời tiểu tiên sinh lên ngựa cùng chúng ta về Thiết Ương thành, ta cũng đang trên đường tới đó."

Trung niên mỉm cười biểu cảm vô cùng thành khẩn nói.

Trần Lục chấp tay cảm tạ cũng cùng đám người leo lên ngựa một đường phi tới Thiết Ương thành.

Một canh giờ sau đám người mặc khải giáp đều ôm cổ nằm lăn trên đất, biểu cảm trên khuôn mặt là đau đớn và tức giận.

"Ta chưa bao giờ bị xích sắt trói thân, đó là điều sỉ nhục lớn nhất mà các ngươi đã làm với ta."

Trần Lục liếc nhìn đám người nằm lăn trên đất, một con rắn tử sắc từ từ chui lên quấn quanh cổ hắn.

Hắn đã thừa cơ trung niên kia mất cảnh giác mà ra tay đặt Độc Ấn lên người.

Tam Kỳ tu sĩ quả thật rất khó đối phó nên hắn phải dùng mưu để ép kẻ này phục vụ cho mình.

Dù sao cũng cần hậu thuẫn để đảm bảo trên con đường tu luyện không gặp nguy hiểm.

"Các ngươi giờ là nô bộc của ta, đừng mở tưởng việc muốn giải được Độc Ấn của ta, dù là Ngũ Kỳ cường giả cũng chẳng làm được gì."

Trần Lục mỉm cười nhẹ búng tay, Độc Ấn của đám người đã biến mất.

Đau đớn trên người đã toàn bộ tan biến, trung niên đứng lên sắc mặt giận dữ ném một thương về phía hắn.

Trần Lục xoay người né tránh một lần nữa kích hoạt Độc Ấn.

"Ngươi thì chịu được nhưng đám thủ hạ thì không đâu."

Trần Lục mỉm cười nhìn đám thủ hạ lăn lộn đau khổ trên mặt đất.

Trung niên từ từ đưa tay lên dùng giọng cầu xin nói:

"Ta đầu hàng, hãy dừng cái ấn ký này lại đi."

Trần Lục lúc này mới chậm rãi vung tay khiến cho Độc Ấn ngừng hoạt động từ từ tiêu tán.

Đôi khi hắn cũng nên có chút tuyệt tình âm độc, dù sao thì ở giới tu hành này chỉ có thể tự thân bảo hộ bản thân an toàn.

"Trở về Thiết Ương thành thôi."

Trần Lục leo lên một con ngựa lạnh lùng nói, đám người kia đều ôm một thân tê dại đứng dậy trèo lên ngựa theo sau Trần Lục.

Thiết Ương thành lúc này nổi lên tiếng trống hội rất nhộn nhịp, xe ngựa hoặc là phi kiếm đều ào ào bay vào thành, cũng có những người đạp không và đi bộ tới.

Đa phần tham gia đại lễ đều là tu sĩ các nơi hội tụ về đây, một phần là tham gia thí luyện hội, phần còn lại là ngăn cản thú triều.

Đương nhiên vế trước sẽ là nhiều hơn, bởi vì phần thưởng lần này Nam Vực đưa ra vô cùng hấp dẫn giới tu sĩ khắp nơi trên ngũ vực.

Ở một tiểu lâu nơi Thiên Vân tông hội tụ đang diễn ra một cuộc họp giữa các cao tầng.

"Nam Vực lần này bề ngoài thì yên bình, nhưng bên trong đã nổ ra nội đấu vô cùng kịch liệt, vị ngũ hoàng tử đó chính là một phe riêng biệt, chỗ dựa của hắn lại là dưỡng mẫu quý phi Phổ Ngọc Nghi."

Một vị lão già toàn thân mặc quần áo rách rưới vá chỗ này chấp chỗ kia ngưng trọng nói.

Người này họ Dực tên một chữ Khôn, một vị thái trưởng lão tọa chấn qua ba đời tông chủ Thiên Vân tông.

Một vị lão già khác vóc người tí hon chống cây gậy trúc có treo bầu rượu cười nói:

"Quý phi này một thân tu vi không tồi còn có thế lực hùng mạnh, nhưng mà hoàng đế Nam Vực đã là trụ trời một thân tu vi Lục Kỳ cao giai cùng với trăm vạn hùng binh, vị quý phi này vốn không phải là đối thủ của hoàng đế, chắc là phía sau nàng lại có một thế lực bên ngoài Nam Vực chống lưng đấy."

Lão già tí hon tên là Trương Châu, cũng là một thái trưởng lão trải qua ba đời tông chủ.

"Thái thượng hoàng còn sống, bọn họ không dám manh động làm bừa đâu, cái lão quái vật một thân tu vi Lục Kỳ viên mãn đó rất có quyết đoán, là thái thượng hoàng hơn hai ngàn năm đương nhiên phải có biện pháp đề phòng đám con cháu, lão ta đã giết không biết bao nhiêu đứa con của mình khi chúng có ý định đoạt vị đấy."

Một bà lão phúc hậu tay đeo một chiếc vòng bằng vàng khắc hình rồng nói.

Hồng Tô lão bà bà là một vị thái trưởng lão trải qua bốn đời tông chủ, bà rất có địa vị ở trong Thiên Vân tông.

"Nghe tin thái thượng hoàng Nam Vực bế quan, hai thế lực khác liền âm thầm ra tay, giờ thế lực của vị thái thượng hoàng đó đã thu hẹp không ít, e là hai người họ không sợ nữa rồi."

Trúc lão nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ mặt có chút ngưng trọng nói.

"Các vị thái trưởng lão, Trúc lão có người của ngũ hoàng tử cầu kiến."

Một đệ tử bên ngoài cung kính cất lời.

"Chưa gì đã tới rồi."

Trúc lão lắc đầu cười khổ một tiếng.

Lão đứng dậy bước ra ngoài để tiếp đón người của ngũ hoàng tử phái đến.

Ngồi ở chủ vị vẻ mặt khách khí nhìn một trung niên mặt sẹo bị mất đi phần môi lộ ra hàm răng vô cùng đáng sợ.

"Tại hạ là Tư Mã Công, người thay mặt ngũ hoàng tử tới bái kiến Thiên Vân tông."

Tư Mã Công hành lễ với Trúc lão rồi ngồi xuống ghế cùng vài vị trung niên khác.

"Lão phu tên họ chỉ có một chữ là Trúc, gọi là Trúc lão được rồi."

Trúc lão gật đầu mỉm cười khách khí với đám người kia.

Không khí xung quanh đột nhiên yên lặng đến lạ thường, Trúc lão híp mắt lại vào thẳng vấn đề nói:

"Ngũ hoàng tử muốn Thiên Vân tông gia nhập chiến tuyến, mới dùng Tư Mã Công đại tướng tới khuyên sao?"

Tư Mã Công cười thống khoái gật gật đầu nói:

"Đúng vậy, ta rất thích những người thẳng thắng, tham gia chiến tuyến của ngũ hoàng tử, các ngươi sẽ nhận được lợi lộc không nhỏ đâu, vậy quyết định của Thiên Vân tông thế nào?"

Trúc lão mỉm cười thản nhiên nói:

"Thiên Vân tông thân tại Trung Vực không thể tham gia tranh đấu Nam Vực, bọn ta tới là đảm bảo an toàn cho các đệ tử Thiên Vân tông ở đây, mời Tư Mã Công đại tướng về cho."

Lời nói không chút khách khí kích phát một cơn sóng ngầm cuồng cuộn ở đại điện, bề ngoài nhìn vào thì thấy bọn họ là đang thản nhiên trò chuyện.

Nhưng bên trong đã là khí tức đè ép vào nhau khiến cho người ta tim muốn ngừng đập, mà lời của Trúc lão đã làm cho khí tức thầm lặng này đã trào dâng lộ ra bên ngoài.

Năm người lấy Tư Mã Công làm trung tâm hội tụ khí tức đè ép lên Trúc lão để uy hiếp.

Trúc lão chầm chậm đứng dậy thẳng lưng, một cổ khí tức như là bảo kiếm ra khỏi vỏ vọt thẳng lên trời, chém cho khí tức bao trùm lên Trúc lão tan tát không thôi.

"Nói với quý phi nhà các ngươi, Thiên Vân tông ta sẽ không tham gia vào tranh đấu hoàng tộc."

Trúc lão xoay người bước vào trong phòng chỉ để lại một câu nói đó.

"Không thể lôi kéo rồi, vậy dùng vũ lực để ép bức thôi."

Tư Mã Công nhếch môi giận dữ rời đi, trong đại điện đã thành một bãi phế tích không hơn không kém.