Chương 53: Quỷ Kiếm.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 53: Quỷ Kiếm.

Chương 53: Quỷ Kiếm.

"Khí tức long mạch của ngươi có chút pha loảng, chắc không phải là dòng chính nhỉ?"

Hạo Trung hơi suy tư một chút liền cất giọng nói.

Thôi Mạc lão kinh ngạc một lúc lâu mới cau mày nói:

"Ngươi biết gì về huyết mạch của tộc bọn ta sao?"

Hạo Trung gật gù có chút nghiền ngẫm từ từ cất giọng nói:

"Có biết qua về chủng tộc long nhân của các ngươi, nhưng mà ngươi chỉ là một cái tạp huyết không đáng nhắc tới."

Thôi Mạc lão hai mắt khẽ đảo hơi suy tư, lão đã bị lời của Hạo Trung thu hút.

"Huyết mạch của hai ngươi cũng như vậy, chỉ là tạp huyết không đáng nhắc tới trong mắt bản ma đế."

Vô Tâm nghiêng đầu nhìn Quyên Tông và Giác Lễ có chút chán ghét nói.

Quyên Tông lườm hắn một cái trong lòng nghĩ chẳng phải hai cái ma trảo của ngươi đều bị đốt thanh tro rồi sao, đừng có mà khoác lác như vậy chứ.

"Tiền bối có thể nói cho ta biết một số chuyện liên quan đến."

Thôi Mạc lão trong lúc bất tri bất giác đã mở lời, nhưng đã kịp thời ngưng lại câu cuối.

"Hahaha, long huyết trong cơ thể ngươi đã không chịu nổi rồi, muốn tìm một ít biện pháp khiến long mạch thuần khiết hơn."

Hạo Trung cười to một tiếng vô cùng sảng khoái, hắn biết nếu nói việc liên quan đến huyết mạch long tộc, thì những kẻ có dòng máu long tộc sẽ bị kích thích.

Huyết mạch của họ sẽ trong vô thức muốn trở nên thuần khiết hơn, long mạch càng tạp chủng lại sẽ càng dễ bị thất thố như Thôi Mạc lão trước mắt.

"Không khó để làm nó thuần khiết hơn vài phần, lấy long huyết cho vào vài sợi gân rồng bỏ thêm Long thảo và Long thạch, luyện trong lò một tháng sau đó lấy đan ủ vào tim rồng, đan dược đổi thành tử sắc hoặc là vàng kim thì có thể dùng."

Hạo Trung nở một nụ cười trong mắt có vài phần quỷ kế liền nói một mạch phương pháp làm cho long huyết trở nên thuần khiết.

"Vậy sao?"

Thôi Mạc lão ngơ ngạc một lúc lâu mới tính kỹ lại tác dụng của từng món mà Hạo Trung đã liệt kê, tất cả đều là thứ giúp cho long nhân tộc bọn họ mạnh lên tạm thời.

Thời gian nửa nén nhang đã trôi qua hết, kế câu giờ này của Hạo Trung quả nhiên là có tác dụng rất lớn.

"Ta còn biết được cách giúp hai ngươi cải tạo lại huyết mạch của mình nữa."

Hạo Trung nhìn về hai trung niên mặt cười như không cười nói.

Hai trung niên khựng lại có chút động tâm với lời Hạo Trung nói, đối với những tộc nhân có huyết mạch thần thú để lại như bọn họ, thì huyết mạch càng thuần khiết sẽ càng có địa vị và tạo hóa khó mà có được.

Thời gian suy nghĩ của hai trung niên kia vừa hết thì nửa nén nhang kế tiếp cũng đã xong, Trần Lục ngước đầu cười lớn tay kết đạo pháp ấn cuối cùng.

Huyết khí trên trời hóa thành một thanh kiếm, chuôi kiếm có hình như hai cái bàn tay máu xòe ra hai bên, chính giữa chuôi còn có một con mắt màu đỏ đang mở ra.

Lưỡi kiếm còn có vài chỗ bị lõm có gai sắc nhọn nhìn như cái miệng, quỷ kiếm tỏa ra huyết khí ngập trời khuấy đảo cả khuôn viên chục dặm.

"Bị lừa rồi."

Thôi Mạc lão phóng xuất ra khí thế thần long nắm đại đao lao tới, Quyên Tông và Giác Lễ trầm mặt cũng toàn lực xông lên.

Nhưng quỷ kiếm hơi híp mặt lại sau đó quét ngang qua ba người liền đánh tan mấy đòn vừa tới.

Chỉ là đánh tan đòn tấn công chứ không gây thương tích gì cho ba người bọn họ, quỷ kiếm lao thẳng lên trời sau đó hướng phía Trần Lục đâm xuống.

Từ trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số sợi xích đỏ quấn quanh người của Trần Lục, đó chính là thứ đã phong ấn huyết quỷ trong cơ thể hắn, Xích Quỷ Ấn.

Quỷ kiếm cắt đứt toàn bộ Xích Quỷ Ấn, mặt đất rạn nứt tạo ra dư chấn lan toả bốn phía.

Trần Lục vung tay đánh tan quỷ kiếm, toàn bộ trở lại bình thương như không có chuyện gì xảy ra.

"Giờ ta có thể hỏi ba người các ngươi được rồi, thuần phục hay là chết?"

Trần Lục chấp tay sau lưng bước lên phía trước vẻ mặt nở ra một nụ cười nguy hiểm.

"Thuần phục một tiểu quỷ sao?"

Thôi Mạc lão đứng dậy khuôn mặt có chút khinh thường.

Trần Lục khi tức tăng dọt hóa ra băng khí ngập trời, mơ hồ hình thầy mây sét và cuồng phong loạn vũ.

Một con cự mãng từ trong lôi điện chi vân chui ra, ánh mắt của nó đằng đằng sát khí mang theo hung quang như có thể diệt cả thế gian.

Một ánh nhìn của nó đã khiến cho ba vị cao thủ không thể nào tự tin lên nổi nữa, họ như bị ngũ chỉ sơn đè lên, vô thức đã quỳ một chân xuống đất tỏ vẻ thuần phục.

Trần Lục nâng tay ngang vai từ trong ống tay áo chui ra một hư ảnh thanh xà nhỏ, thanh xà trườn tới cắn lên cổ của ba vị cao thủ.

"Đây là Độc Ấn của ta gieo cho các ngươi, một ý niệm phản bội thôi dù là Ngũ Kỳ hiện thế cũng phải bị độc diệt tới chết."

Trần Lục cao ngạo nhìn ba người đang cúi đầu cung kính không dám động.

"Theo ta trở về Thiết Ương thành, cứ âm thầm theo sau, lúc cần thì ra mặt công khai."

Trần Lục dặn dò một chút rồi xoay người rời đi, Hạo Trung mỉm cười nhẹ gật đầu với ba người bọn họ.

Điệu cười đó như là khích lệ bọn họ đã đi đúng đường rồi hãy tiếp tục, hai đạo linh hồn một vàng một đen bay vào trong đan điền của Trần Lục.

Ba người nhìn nhau cũng chỉ biết thở dài, dù sao cũng là cao thủ một phương lại bị một tiểu bối kết lên người nô ấn.

"Chúng ta đi thôi."

Thôi Mạc lão đứng dậy hướng về phía Thiết Ương thành bay đi, hai người khác cũng là trái phải theo sau.

Trần Lục phun ra một ngụm máu tươi dựa vào gốc cây, hắn miễn cưỡng dùng lôi điện hiển hóa ra con cự mãng mà mình đã thấy lúc trước, khiến cho linh lực dường như khô sạch, máu huyết cũng là tiêu hao hơn nửa.

Giờ hắn gầy như một cái xác khô vậy, Trần Lục nhanh chống lấy ra vài viên đan dược cho vào miệng.

Ngồi xuống bắt đầu bồi bổ cơ thể, Trần Lục cũng nhờ vào tiêu hao cực đại mới thu phục được ba vị cao thủ Tam Kỳ viên mãn.

Ở Thiết Ương thành đang chuẩn bị tổ chức một đại hội cao thủ so tài, do hoàng gia của Nam Vực tổ chúc, vị ngũ hoàng tử cũng sẽ tham gia tranh đấu, mấy vị Thiên Vân tông cũng có một vé vào thi đấu.

Tông môn từ những nơi khác cũng là hội tụ về đây, ví dụ như Đoạn Phi tông tới từ Tây Vực, Minh Thiên tông tới từ Đông Vực, về phần Bắc Vực thì vẫn chưa thấy xuất hiện.

Toàn bộ thể lệ thi là không cho phép cao thủ Tam Kỳ đạt viên mãn tham chiến, chỉ được phép từ cao giai và dưới 30 tuổi mới được tham gia.

"Hội tụ nhiều cao thủ như vậy, thật là rất lâu rồi mới thấy."

Trúc Âm nhìn cường giả khắp nơi trong thành nói.

Cửu Xuân gật gật đầu nói:

"Đại hội lần này nghe nói phần thưởng Nam Vực đưa ra vô cùng trân quý, thú triều lần này không tầm thường một chút nào."

Trụ Phong uống một hớp rượu ngưng trọng nói:

"Con quái vật nhiều mắt lúc trước đã nói lên tất cả rồi."

Lời này vừa ra đã khiến cho cả nhóm có chút trầm mặt, sinh vật đó là thứ mà mấy người bọn họ mãi mãi không thể so sánh được.

"Tỷ tỷ, là Thiên Ý Lệnh."

Thiên Uyển đột nhiên nhận được một đạo truyền âm liền chạy tới nói nhỏ với Trúc Âm.

"Thiếu chủ, là Âm Sơn Lệnh."

Phía xa có một lão già truyền âm cho Trụ Phong, khiến hắn hơi cau mày.

"Đại hội có vấn đề."

Trúc Âm và Trụ Phong đột nhiên cùng một lúc phát ra âm thanh.

Cả hai nhìn nhau với ánh mắt ngưng trọng, chỉ với biểu hiện của hai người đã đủ để khiến Cửu Xuân biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Nam Vực sắp đổi chủ rồi."

Một âm thanh thở dài từ không trung hạ xuống, chỉ có ba người bọn họ nghe được, Trúc lão đã tới.

"Trúc gia gia"

"Trúc lão."

Trụ Phong và Trúc Âm đột nhiên gọi Trúc gia gia, chỉ có Cửu Xuân là gọi Trúc lão.

"Lão phu vốn muốn ở Thiên Vân tông chờ các ngươi vang danh trở về, nhưng khi tin tức mà Bách Quân chân nhân đưa về cho tông môn đã khiến lão phu và tông chủ lo lắng."

Trúc lão vuốt râu tỏ vẻ phiền não nói.

"À mà cái tên tiểu tử họ Trần đâu rồi."

Trúc lão phát giác ra được còn thiếu Trần Lục liền hơi tò mò hỏi.

Thiên Uyển nghiêng đầu cười nói:

"Huynh ấy nói có việc phải làm, vài ngày nữa sẽ tới Thiết Ương thành sau."

"Vậy cũng tốt, mấy vị thái trưởng lão đang trên đường tới đây, chúng ta bàn trước một ít điểm chủ chốt đi."

Trúc lão hướng về phía một tiểu lâu vừa đi vừa nói.

Nhóm người Trúc Âm cũng không chậm trễ mà theo phía sau, như là sợ chậm một giây lại ảnh hướng đại sự.

"Ngày này cũng đã tới, Nam Vực đổi chủ là điều khó tránh, Hắc Long tông cũng mang một ít lễ vật đến vậy."

Hàn ngồi trên một vách núi nhìn phía biên giới Nam Vực lắc lư đôi chân trần nói.

"Quỷ mạch Cực Âm Quỷ cũng nên được bắt về rồi."

Cửu Luân đứng phía sau chấp tay ánh mắt lạnh lùng nhìn vào hư không.

Thái Ân và Vô Dục cũng đã xuất hiện, hai người bọn họ mang theo đội quân áo lam đeo mặt nạ cười đến một trăm vạn.

"Tới rồi, quà mừng tân đế Nam Vực."

Hàn ngửa đầu về phía sau nhìn một đội quân hùng hậu bao phủ cả một dãy núi cười nói.

Đội quân này bao phủ cả một dãy núi nhưng không một ai phát hiện ra, dù là cường giả Tam Kỳ cảnh bay ngang qua cũng không thấy gì khác thường.