Chương 1470: Không cho chết

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1470: Không cho chết

Chương 1470: Không cho chết..........

"Mau rút tay". Nguyệt Cát nói ra.

Trong khi hai vị kia còn không có tiếp thu được diễn biến, bọn hắn trong chớp nhoáng này cảm thụ một cỗ bạo phát lực lượng mạnh mẽ phi thường.

"Rút tay".... Nguyệt Cát không khống chế được quang ảnh, ngửa mặt lên trời phát ra gầm lên giận dữ, hồn ảnh trên người cơ hồ là trong nháy mắt hướng lên bạo phát. Tại cái này một cái chớp mắt thời gian trôi qua, hồn ảnh nho nhã kia đột nhiên rút kiếm.

Rít ~~~~~~~~~~~!

Gào ~~~~~~~~~~~~~!

Kiếm vừa rút ra khỏi võ, tiếng rít kiếm vỡ thành kinh khủng âm vực, cơ hồ là sát vậy liền để hết thảy chung quanh đều biến đến một cái hủy diệt hoàn cảnh sinh tồn. Kiếm của hồn ảnh kia vẽ ra một đường, đột nhiên trong tầm mắt mọi người nhìn thấy một đám bốn, năm đầu Nho Thánh Kim Long gầm lên cắt ngang chân trời một đường thẳng.

Bạo phát khủng bố, hai cánh tay của hai vị cấm chú bán đồng hóa Côn Trùng lập tức bị nhàu nát, thân thể như viên đạn pháo bị thổi văng đánh bay ra ngoài trăm dặm, sống chết không rõ.

Đương nhiên, nếu Nguyệt Cát không nhắc nhở cùng cố ý thu rút lực lượng về, đối phương là chắc chắn gameover rồi.

Nguyệt Cát mồ hôi nhễ nhại đầy trán, thật không có tưởng tự được ma pháp mà mình vừa sử dụng.

Hắn còn là lần đầu tiên thử nghiệm dùng Thương Kim Lĩnh Vực pháp môn Nho gia kiếm luật kết hợp ma pháp cấm chú. Không nghĩ tới hiệu quả kinh khủng như vậy.

Hắn hơi thở dài một hơi, yên lặng cảm thụ được chung quanh quang nguyên tố nồng đậm không gì sánh được, chung quanh thân thể hắn ngũ sắc kim quang hóa thành ánh sáng màu vàng, dưới chân cũng theo đó hiện lên một cái kim sắc lục mang tinh.

Chung quanh thân thể hắn tia sáng rõ ràng biến đến so trước đó sáng, đây là quang nguyên tố đại lượng tụ tập hiện ra hình ảnh.

Cấp tốc ngưng tụ đại lượng quang nguyên tố, đã có thể bổ sung tiêu hao, cũng là hắn phương pháp tu luyện.

Tại quang nguyên tố vây quanh phía dưới, Nguyệt Cát tâm thần triệt để an tĩnh lại. Mấy chục năm này trôi qua, hắn đối quang nguyên tố không chỉ là tại cảm ngộ, cũng có ỷ lại. Lúc ở Triều Ca bị lão sư Hạ Băng dẫn ra ngoài lịch luyện, dưới tình huống bị khóa lại không được phép sử dụng Thương Kim Duy Tâm đạo quả các loại học thuật kiếm nho, kiếm đạo, kiếm phật, kiếm binh, đối mặt Ma tộc Yêu tộc mấy cái đại quân, thiếu niên tội nghiệp có khả năng ỷ lại cũng chỉ có quang nguyên tố ma pháp.

Là quang nguyên tố một lần lại một lần bảo hộ lấy hắn, chữa trị lấy thương thế của hắn, đem hắn theo kề cận cái chết kéo trở về. Quang nguyên tố là đồng bọn của hắn, bằng hữu, hắn cũng thực tình thích những thứ này tại chính mình trong ý thức nguyên một đám ánh sáng.

Phong Nguyệt Cát nhìn qua hai tên cấm chú pháp sư còn lại đang nằm lăn ình dưới đất, thần sắc không có vẻ gì là còn tí huyết trên mặt, chính mình đồng dạng hơi lo lắng.

"Không phải, các vị có vẻ rất rất không ổn, hay là ta đến giúp chữa trị một lát". Nguyệt Cát mở miệng nói, bước tiến về gần nhất vị kia cấm chú pháp sư người Thổ Nhĩ Kỳ.

"Không, a, không, xin đừng lại gần ta, ta có thể tự kết liễu, ngươi...ngươi...". Người này đã bắt đầu có dấu hiệu lắp bắp trong ngôn ngữ.

Tu luyện cấm chú có trên dưới 30 năm, nhìn thấy một màn huyền ảo vô thực vừa rồi, lão niên thân thể cường tráng đời này còn cho là mình đã sống đủ rồi.

Người ta trẻ tuổi như thế.

Không, nên nói là, mới hạt giống số 3 đã kinh khủng như vậy.

Bọn hắn những người này còn ở lại giải đấu này có ý nghĩa gì?

Không có ý nghĩa gì cả.

Nhãm nhí, ngay từ đầu tham dự liền là sai trái rồi.

Tất cả chỉ tốn công hao lực để hóa trang làm bao cát cho người ta đánh!!!

Trông vẻ mặt như chuột gặp phải mèo của hai vị đại lão cấm chú, Phong Nguyệt Cát vội vã lắc đầu, ngược lại càng ân cần quan tâm hơn, cảm thấy áy náy lương tâm a.

Chính mình vừa rồi không khống chế được lực lượng liên lụy bọn họ, sợ rằng đánh trúng sọ não người ta, gây ra tổn thương về mặt nhận thức và tinh thần.

Đó là nói nặng, nói nhẹ hơn, có lẽ cũng là sang chấn tâm lý đi...

Cùng giết người trong thế giới giả lập khác biệt.

Sang chấn tâm lý, tất yếu để lại di chứng lâu dài!!!

"Đừng như vậy, bệnh tinh thần nguy hiểm lắm, đầu ngươi chảy máu rồi kìa, để cho ta tới băng bó cầm máu đi...".

Quang mang trên người Phong Nguyệt Cát không có tắt, Mạc Phàm đã căn dặn kĩ lưỡng trước khi đi, đến thế giới ma pháp, lưu ý khí tức của chính mình.

Giờ khắc này, hắn lại toàn bộ khí tức Vô Địch Quân Vương cứ như thế sơ ý lộ ra, vô tình bày biện đến phía ngoài làm cho hai vị cấm chú càng thêm sâu sắc kinh hãi.

Hình người nhân loại như thế nào là Vô Địch Quân Vương khí tức???

Hắn đây là đồng hóa thành Thượng Đế?

Thiếu niên mỗi một bước đi, trái lại mang đến cảm giác hung thần.

Hai người kia dự định dùng ma pháp tự đánh chết chính mình, vậy mà lại bị Nguyệt Cát tiến đến chặn lại, trong lĩnh vực quang mang của Nguyệt Cát, bọn hắn ma pháp là bậc nào ấu trĩ vô tri, thậm chí tinh thần ma pháp đều bị hạn chế điều động.

"Làm gì? Sao không cho chúng ta chết, ta đầu hàng". Vị cấm chú đến từ Thổ Nhĩ Kỳ lớn tiếng nói ra.

"Ta cũng đầu hàng, ngươi buông chúng ta ra". Vị khác nói.

"Tha cho chúng ta đi, chúng ta cho ngươi điểm thưởng, chúng ta muốn chết".

Hai người sắc mặt tái nhợt trở nên trầm trọng, như là cầu xin nói.

"Hai vị lão bối, các người rõ ràng là còn sức chiến đấu, sao lại muốn chết? Chắc hắn là chỗ nào trong cơ thể phát sinh không ổn cảm giác. Ta nhìn qua các ngươi đang rất không ổn. Đầu có bị đập ở đâu không? Cái này thần kinh có vấn đề, khi tỉnh dậy sẽ vẫn là có vấn đề đấy không hết đâu". Thiếu niên chân thành nói.

"Có lời này, hồi trước đi học ở thư viện, mấy vị lão sư ta giảng dạy một cái pháp môn tâm thuật khá bổ ích, gọi là 300 bài hát thiếu nhi chữa trị tâm hồn, hai vị hay là có muốn hay không nghe?".

Phong Nguyệt Cát dùng tinh quang xiềng xích, mang hai vị cấm chú đến cột trói lại, muốn hát cho nghe.

"Không...Xin ngươi..., để chúng ta chết, chúng ta chỉ là nhận thua, đầu hàng, không có ý gì khác"

"Không đúng, không trọng thương làm sao lại đầu hàng, thần sắc các vị là đang cảnh báo về bệnh liên quan thần kinh, để ta kiểm tra một chút đi. Cho dù là đầu hàng, cũng phải để chữa khỏi đã". Phong Nguyệt Cát nói ra.

Thiếu niên cũng không phải là cố chấp.

Chẳng qua là...

Thực có chút tội lỗi.

Áy náy lương tâm a.

Từ nhỏ xíu đến nhỏ vừa vừa, thiếu niên gặp qua chiến tranh tai kiếp đủ loại ách vận kinh khủng cùng tra tấn tàn khốc nhất, thiếu niên hiểu rõ sự cùng cực cùng nỗi buồn đau đớn nhất thế gian là gì, nhưng tình huống trước mặt, vẫn hay là chưa từng thấy qua loại biểu cảm này.

Rất kỳ lạ.

Rõ ràng trước đó còn hung hãn.

Đánh chưa xong, đã như thế nào khuôn mặt tái nhợt cầu xin được chết?

Coi như là sợ chết, người sợ chết thì làm sao lại muốn chết đâu?

Nghĩ kiểu gì cũng không thông, cho nên Phong Nguyệt Cát rõ ràng rất áy náy, thật tâm là một lòng muốn kiểm tra qua qua.

Đúng, không thể để bọn họ rời đi.

Không cho phép đăng xuất!!!....

Hai phút sau, một đám mười mấy tên cấm chú pháp sư kia đồng thời đã đuổi tới nơi, còn đang muốn liên thủ hạ sát tên hạt giống số 3 này.

Chỉ là nhìn thấy một cảnh tượng quỷ quái bày biện trước mặt, cả đám như gặp phải khủng bố sống lại.

Vị hạt giống số 3 của giải trên đỉnh đầu từ lúc nào chữ đỏ đã hiện lên con số 410 điểm.

Tăng lên 10 điểm.

Hắn đã giết ai đó rồi!!!

Mà lại, có hai người đang bị bắt trói, trông qua tra tấn khuôn mặt thống khổ lắm, thậm chí khóc ròng ròng như những đứa trẻ.

"Này này, có gì đó không đúng".

"Coi như là mạnh, cũng không còn đến mức để hai tên kia sợ hãi khóc rống vậy chứ".

"Nhất định là nơi nào xuất hiện tính toán sai vấn đề"

"Không sai, có khả năng trúng kế"

Mười mấy tên cấm chú này cảm thấy bất an tràn ngập, hết thảy đột nhiên đứng chững lại, bắt đầu tỏ ra ngờ vực cùng lén lút cúi thấp đầu xuống, tuyệt đối không dám tiến lại gần.

Thẳng cho đến khi Phong Nguyệt Cát đang ngân nga hát 300 bài hát thiếu nhi bị âm thanh sột soạt cảnh giác, lập tức quay đầu lại nhìn.

Trừng một cái.

Mười mấy tên cấm chú đúng rõ gặp phải quỷ.

Nguyệt Cát ngược lại cũng là như gặp phải quỷ, suýt chút nữa quên mất.

Thiếu niên đứng phốc dậy đang dự định bỏ chạy, tránh giao chiến trực diện mười mấy người.

Ngoài ý muốn chính là, thiếu niên phát hiện mười mấy người kia so với mình chạy còn nhanh hơn, không hiểu kiểu gì quay đầu ngược lại bỏ chạy.

"Quái lạ, thế giới này thật kì quái".

"Không phải lúc nãy còn khăng khăng muốn bắt giết chính mình sao?".

Sau lưng thiếu niên, tiếng khóc cầu xin được chết vẫn không ngừng vang vọng................