Chương 1469: Thần Thánh Tinh Quang
Nếu không phải pháp sư, Nguyệt Cát đời nào có tư cách tham gia giải đấu này.
Chẳng qua là, hệ giác tỉnh của hắn chỉ có duy nhất một hệ, giác tỉnh năm lần đều là cùng một hệ, cứ thức tỉnh là một hệ, hoặc là nói bởi vì vị lão sư của hắn quá cường đại thúc ép cùng kích thích thế giới tinh thần vượt ngoài pháp tắc khuôn khổ, cho nên hắn năm hệ như một, năm hệ mặc dù tu luyện khác biệt tu vi, tu luyện khác biệt con đường, nhưng tất cả cùng một hệ ma pháp, là quang hệ!!!
Một cấm chú, bốn siêu giai lộ trình.
Hết thảy chung quy là duy nhất hệ quang ma pháp!!!
Có lẽ nếu Nguyệt Cát biết được lão sư Hạ Băng dạy phụ đạo cho hắn đúng là Thế Giới Ma Pháp tam đại Thiên Phụ một trong, còn là Tổ Thần của Quang Hệ khai sáng, hắn sẽ không còn cảm thấy bao nhiêu bất ngờ nữa.
Phải, người giác tỉnh ma pháp cho hắn chính là đã từng Chí Tôn Đế Hoàng Đại Thần Bàn Cổ, thiên phụ Seiddark.
Phong Nguyệt Cát không có cật lực đẩy mình vào tình huống nguy hiểm, cơ thể Vô Địch Quân Vương cũng không phải là miễn nhiễm trước sát thương từ cấm chú, không có đề kháng, chỉ là làm suy giảm đến ngưỡng nào đó, trọng thương ít hoặc nhiều mà thôi.
Ngũ Thải Tinh Quang!!!!
Làm Nguyệt Cát đột nhiên đứng trước tử cục liên hợp cấm chú thời điểm, thiếu niên trên vẻ mặt ngược lại vô cùng tỉnh táo. Thần trú khẩu quyết quanh quẩn ở trong đầu hắn, để hắn đại não cấp tốc vận chuyển, đối hết thảy trước mắt tiến hành sức phán đoán chuẩn xác. Cùng lúc đó, thân thể của hắn đã làm ra phản ứng.
Cái kia hai tròng mắt nhân từ thiện lương tại trong khoảnh khắc biến thành màu vàng kim liên, khí tức trở nên thánh khiết mà thủy tổ tương tự Thiên Phụ năm xưa, gần như trong nháy mắt bạo phát.
Oanh! một tiếng.
Khí lưu kim liên cơ hồ là trong nháy mắt nổ tung, đối mặt chính diện công tới bốn cái cấm chú ma pháp, thiếu niên quyết đoán đi lên thay vì né tránh, không cố ý xem nhẹ hay khinh địch trước mặt, chỉ là từ trên thân thể nhỏ nhắn gầy gò kia, chính là toát ra khí độ Hạo Thiên bất phàm, khẳng khái mà dứt khoát, cảm giác hắn bờ vai vững chãi có thể che chở cho cả tòa bình sơn hùng vĩ đằng sau lưng.
Lôi giới cửu cấm không giữ được Phong Nguyệt Cát, Phong Nguyệt Cát đi thẳng xuyên qua tù lung, tay trái chấp lại trước bụng, tay phải chấp lại để sau lưng, uyên uyên vân đạm, mặc kệ có là sẽ trực tiếp đụng trúng bốn cái cấm chú hùng hổ sát phạt.
Một cỗ hoàng thế kim quang trải rộng toàn thân, khiến thân thể của hắn nhìn qua tựa như là bị quấn tại một bộ màu vàng nhạt Thánh Vương Nho Tử nhung lụa bên trong, mà hắn hai con mắt nhìn tới bốn vị cấm chú, lập tức khiến cả bốn vị cấm chú lao tới đồng thời kinh hãi như gặp ngọc đế sống lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm oanh!
Kịch liệt tiếng oanh minh gần như trong nháy mắt bạo phát. Không trung chém xuống cái kia từng đạo từng đạo Lôi Uy Chiến Phủ khí nhọn hình lưỡi dao của vị cấm chú pháp sư cao to lực lưỡng đến từ Thổ Nhĩ Kỳ kia cơ hồ trong nháy mắt bị va chạm nhằm cái quỷ dị quang ảnh gì đó, lập tức vỡ nát biến mất.
Vị này cầm búa lớn rơi xuống mặt đất, vô hại đứng đối diện thiếu niên hạo thiên trên thân tràn ngập kim quang này, hô hấp dồn dập tim đập nhanh sợ hãi.
Lão rõ ràng cảm giác được, tại đối phương vừa rồi tốc độ thật nhanh xuất ra một thứ gì đó trên tay đỡ đòn, chính mình chiến phủ ma cụ đắt tiền liền ngay tại vỡ vụn. Không sai, là vỡ vụn, cả ma pháp cũng hoàn toàn bị vỡ vụn, va vào một loại tuyệt đối không thể chống đỡ lực lượng.
Tay chấp sau lưng, Phong Nguyệt Cát cái tay này cẩn thận không cho người ta thấy đang nắm lấy một cái cán kiếm không có lưỡi, giống như là đuốc đèn mà không có đèn vậy, cán kiếm phía trên rõ ràng là vô hình trống rỗng.
Mà một tay còn lại ở phía trước, thiếu niên không có buông lỏng, hắn đột nhiên rướn người tới trước chụp lấy cổ áo vị cấm chú to lớn lực lưỡng rồi lôi kéo về hướng mình, chân tấn trụ xoay compa nửa vòng để đối phương ngã trên mặt đất, miễn cho hắn không để ý lãnh đủ con Mãng Xà đỏ rực lao tới từ sau lưng.
Đây là dung hợp hỏa quang cấm chú của một vị cấm chú pháp sư khác đang lao tới.
Phong Nguyệt Cát không có tận lực truy sát ai cả, thậm chí vừa rồi còn mới cứu người ta một mạng, chỉ là thả nhẹ tay ra để cho thân thể đối phương ngã nhào xuống mặt đất.
Khi xoay người cứu lão pháp sư lực lưỡng này, đầu Mãng Xà Hỏa Quang khủng bố kia đồng thời mở to miệng muốn nuốt chửng từ sau lưng Nguyệt Cát.
Cái miệng của nó há ra, cảm giác một tòa thành đều không nhét vừa, Hỏa Quang nóng rực triệt để đem mảnh sơn nguyên này hóa thành dung nham trong núi lửa, biến mảnh thiên địa thành một màu chói sáng không thể nhìn thẳng bằng thị giác thông thường.
Những tưởng lực lượng áo nghĩa cấm chú dung hợp khủng khiếp kia sẽ lập tức đem thân thể người thiếu niên nhỏ bé này ngay tại chỗ hòa tan mới đúng, chỉ là không phải như vậy.
Kịch bản hoàn toàn tương tự lúc trước, chỗ lực lượng Hỏa Quang dung hợp to như ngọn núi Mãng Xà kia bị tay sau lưng cầm cán kiếm của Nguyệt Cát chuyển động cắt ngang qua, vô thanh vô tức thần không biết quỷ không hay cái gì vừa xảy ra, Mãng Xà Hỏa Quang đã vỡ nát trong dày đặc kim quang phát tán ra ngoài, giống như là lao trúng thứ gì đó,... hoặc là, càng giống hơn nữa là bị thứ gì đó đâm trúng.
Hô hô.
Nói thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, hết thảy động tác nãy giờ đều tính bằng vài giây đơn vị, dồn dập liên tục.
Đúng lúc này, hai vị cấm chú pháp sư bán đồng hóa Đại Đế Côn Trùng đang ầm ầm từ hai phía lao vào đã xuất hiện cắt mặt khoảng tầm 5 mét với Phong Nguyệt Cát, bọn hắn đại khái mang theo hai cỗ màu xanh thẫm không thể hoài nghi rất mạnh độc trùng như muốn tất sát tại chỗ người thiếu niên có chữ đỏ nổi bật trên đầu này.
Nguyệt Cát giữ nguyên tư thế thẳng tắp sống lưng, đầu hướng về phía trước, ánh mắt nhắm lại, một tay phía trước ngực xòe ra, miệng lẩm bẩm thần chú cấm chú.
Nguyệt Cát trên cơ sở tu vi còn không quá vững chắc, chính là hoàng đế Hạ Băng dạy bổ túc cho hắn đường tắt Thần Chú tự kích hoạt tinh tử. Loại này chuẩn bị trước Thần Chú sẽ dùng ma thuật tự điều động vẽ lên giảng đồ tinh tử, về mặt nào đó, tất yếu mang đến hiệu quả tương tự, có chăng chỉ là hạn chế ở chỗ khá gò bó sách giáo khoa, không có hàm tính sáng tạo.
Nhưng sáng tạo hay không không quan trọng, không chưởng khống đa dạng cũng được, không tùy cơ ứng biến cũng được, nó là văn mẫu, mang ý nghĩa, trên lực lượng không cần hoài nghi là ngang ngửa áo nghĩa.
Đông đông!!!
Một vòng Ngũ Thải Tinh Quang Hồn Ảnh xuất hiện trên người của Phong Nguyệt Cát. Lung linh năm màu sắc độ khác nhau của màu vàng Kim Quang to lớn hội tụ thành một tòa hình nhân sừng sững vững chãi như muốn bảo hộ cho thiếu niên chân mang giày độn này.
Là nam nhân.
Không nhìn rõ dung nhan được cái hồn ảnh to lớn này.
Có chút giống hình hài Khổng Tử.
Có chút lại mang dáng dấp Hồng Quân Lão Tổ.
Nhưng lại mang theo bên hông một thanh kiếm.
Dáng dấp hiên ngang lẫm liệt, tiên phong đạo cốt, thần thanh khí tuấn, thật đúng như trong sách miêu tả mỹ từ một người có thể tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Ngũ thải tinh quang chói lóa của cái hồn ảnh bao phủ người Nguyệt Cát thải ra, hai vị cấm chú bán đồng hóa Đại Đế Côn Trùng thậm chí còn chưa kịp tiếp cận chỗ, đã bị luồng này kim quang chặn đứng.
Có cảm giác không gian trì trệ, bọn hắn bị một loại kiên cố tinh quang nào đó khóa chặt giữa không trung, trên vẻ mặt biểu cảm lộ ra phi thường phong phú hoảng loạn.................