Chương 1474: Màn cuối

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1474: Màn cuối

Chương 1474: Màn cuối...........

Không lâu sau đó, thế giới giả lập khu vực lại bắt đầu lại một lần áp cuối co rút vào, khu vực an toàn lại thu nhỏ không ít, dĩ nhiên vẫn lấy mục tiêu hướng rừng ngập mặn làm tâm điểm, thậm chí còn tiếp tục thu nhỏ đến tột cùng.

Thiên Hy bây giờ không có khả năng bây giờ xông ra ngoài.

Không nói thiên la địa võng giăng sẵn của kẻ địch phục dụng chờ nàng, chỉ là cái kia phần tử vong thế giới ập đến đào thải, nàng chắc chắn sẽ chết oan.

Nhưng để Thiên Hy hơi kinh ngạc chính là, nàng tại đổi một cái khác thành phong cách chém giết trực diện thời điểm, cho dù là ngang nhiên dùng ‘chữ đỏ’ hạt giống số hai treo trên đỉnh đầu đi vòng vòng khu vực trung tâm bị co vào, hết lần này đến lần khác cũng không có một cái nào đội nhóm cấm chú pháp sư xuất hiện.

"Đây đã là màn cuối, tại sao không thấy ai tiến vào bên trong?". Thiên Hy cảnh giác nói ra.

Hệ thống không thông báo số lượng người bị loại và tiếp tục duy trì sinh tồn. Thực sự rất khó phán đoán tình huống dựa vào cách nhẩm số người còn sống sót. Đến màn cuối cùng, hạt giống sẽ bị không còn ghi chú trong bảng xếp hạng nữa, chỉ nhìn thấy chữ đỏ treo trên đầu, cũng không biết đối phương có bao nhiêu điểm.

Rừng ngập mặn chung quanh tựa hồ không có người đến đây, lộ ra lạ thường an tĩnh.

Dạng này hiển nhiên kỳ quái.

Nói không có ai thì hơi quá, thực sự là cũng lởn vởn bốn, năm vị cấm chú pháo hôi đi lạc đàn, rất nhanh bị Thiên Hy cái kia không thể chống đỡ khế ước lười nhác bạt một tai liền xoắn đầu khỏi trục cổ 180 độ, chết ngay tức khắc.

Bất quá, như thế liền quá ít, hiện tại thế giới bị co rút chỉ còn 15% diện tích ban đầu, lấy tinh thần lực của nàng, vậy mà vẫn không có nhìn đến những người khác tung tích.

Thiên Hy đầu nhảy số tính toán qua qua, không có khả năng nhiều người như vậy không mưu mà hợp giống nhau tìm cách tránh né mình, rời xa trung tâm, rất vô lý.

Chẳng lẽ lại tồn tại loại nào đó quy tắc ẩn, bởi vì nàng đồ sát quá nhiều thần không biết quỷ không hay, ban tổ chức ngứa mắt nên đuổi ra đến đảo hoang một mình????

"Không". Thiên Hy lập tức tự gạt phanh đáp án.

Nhiệm vụ là sinh tồn, nhưng kết quả là phải giết càng nhiều thì càng có lợi.

Thách Liên Hợp Quốc cũng không dám tiêu chuẩn kép chơi xấu nàng kiểu đó!

Có Thứ Nguyên Âm Luật Heidy, Cung Đình Cẩm Y Vệ Bạch Phàm, Parthenon Thần Miếu Điện Chủ Perseus, cùng quân thủ Nguyệt Khuynh Hàn và quân thủ Steve là chỗ người quen, tạm thời bảo đảm quy tắc sẽ nhất định công bằng, sẽ không có ngoài ý muốn bất ngờ quy tắc chơi xấu ‘một cá nhân’ bất kỳ trong giải đấu được. Nắm người nhà quan hệ cũng nằm trong nhóm Ban Tổ Chức giải Pháp Vương, Thiên Hy là nhất nhất quả quyết điều này.

Mà coi như ‘vạn nhất’ lỡ chẳng hay dám có, đại khái Liên Hợp Quốc dở thủ đoạn lén lút ‘buff bẩn’ trong thế giới giả lập để đối phó Thiên Hy, nàng ngược lại thậm chí sẽ càng vui sướng hơn, bởi vì đường dẫn phát sóng là chắc chắn bị truyền về, Liên Hợp Quốc bắt buộc phải để mụ mụ nóc nhà Mục Ninh Tuyết theo dõi trực tiếp phòng quan sát hình ảnh, dạng này nếu để mụ mụ nàng cảm nhận giải đấu không gian có bất thường dị biến ‘không hợp quy cũ’ định ra....

------ Xong con bê, khỏi cần thi đấu đánh cược gì cả, Liên Hợp Quốc cao tầng chắc chắn sẽ chết sạch, thế giới thuận mua vừa bán đổi chủ người lãnh đạo.

Vì vậy, Liên Hợp Quốc bắt buộc phải trên danh nghĩa công bằng tìm đến phương thức đấu trí đánh cược.

Còn một trường hợp khác càng có xác suất xảy ra cao hơn nữa.

Đó là trừ phi có kẻ nào đó ngay từ đầu đã liên thủ chuẩn bị sẵn phương án hố nàng ở trung tâm thế giới khu vực, khả năng bọn hắn âm thầm phong tỏa giăng lưới bao vây lại phạm vi xung quanh. Cái này bao vây, hẳn cũng không phải là để đối phó chính mình, ngược lại là muốn không để người khác tiến vào bên trong, miễn cho đàn cá tự dâng xác đến hiến điểm tình thương cho chính mình.

Liên Hợp Quốc nhiều người như vậy đầu đầy sạn, không có khả năng cao tầng lãnh đạo các quốc gia chỉ thị lại tính toán thua kém thiếu nữ 22 tuổi Thiên Hy bên này, mặc kệ nàng có là Phó Chánh Án cơ trí trên đỉnh trong Tòa Án Quốc Tế Tối Cao đi chăng nữa. Tối thiểu, chất lượng có thể miễn cưỡng hơn, nhưng số lượng bù nhiều vào liền khó mà bằng.

Ngay từ khi Thiên Hy tình nguyện tham gia cược bản thân lấy về thẻ đánh bạc cho lão cha, đã biết lờ mờ tình huống có thể xảy ra như vậy.

Lấy vốn liếng thực lực, nàng không ngán Liên Hợp Quốc. Song, nhưng lấy góc độ chủ mưu trong bàn cờ, Liên Hợp Quốc nắm giữ lợi thế bố trí bàn cờ, duy trì là người công kích, việc phòng thủ dĩ nhiên là cực kỳ bị động.

Hiện đang thi khu vực đã thu nhỏ đến chỉ còn một phần bảy, toàn bộ thế giới tăm tối vùng tử vong bên ngoài đều nhanh muốn tiếp cận trung ương bên này. Không thể nghi ngờ, giải đấu khu vực sẽ tiếp tục co vào, thẳng đến chiến đấu sau cùng kết thúc.

Bây giờ mà còn có người lảng vảng ở khu vực bên ngoài, chắc chắn sẽ chết.........

Thời gian vẫn chậm rãi trôi về phía trước.

Làm không gian co vào chỉ còn trình độ cỡ 3000 km vuông, Thiên Hy rốt cục thấy được bóng dáng một người. Người này cũng không phải ai đó xa lạ, mà chính là một cái thân ảnh quen thuộc thiếu niên.

Chữ đỏ trên đầu ám thị hạt giống, nhưng không biết đây là hạt giống số mấy, chỉ thấy thiếu niên trên khuôn mặt có một trương tường thụy nhã nhặn cùng nụ cười thân thiện vô cùng ôn hòa dễ gần.

Tuy không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, thậm chí đối phương trong mắt nàng càng có chút phản cảm dâm tặc, nhưng không thể phủ nhận được là, khí chất của thiếu niên đúng phảng phất hạo nhiên chính khí, trước mắt là như thế.

Ở cách vách bên kia, Thiên Hy chậm rãi đi ra khỏi lều trại làm từ mộc rễ, sau khi ra tới trung tâm cánh rừng, nhìn thấy Phong Nguyệt Cát loáng thoáng mà giản dị, trong tay ôm láy một bé cún con lông xù màu nâu xinh xắn, giống Poodle như thế. Tiểu cún này bị thương rồi, đầy người khắp thân được Nguyệt Cát cẩn thận băng bó lại, miệng thều thào rên rỉ cố ý nép vào trong lòng thiếu niên, trên mặt còn vẻ sợ hãi thấy rõ.

Con mắt màu hồng nhạt của Thiên Hy lộ ra một chút an bình nhu hòa.

"Nó bị sao thế?"

Phong Nguyệt Cát giản dị đi từng bước lớn đến khu vực của Thiên Hy. Cách tại nàng khoảng chừng sáu mét, hắn dừng lại.

Thiếu niên do dự một chút, nói: "Ta cứu nó trong đống đổ nát ở bên cạnh một khu làng, cũng là không biết ai đưa nó vào không gian thế giới này".

"Khả năng rất lớn là bọn hắn thử nghiệm. Muốn bảo đảm thế giới giả lập hiệu quả đủ để duy trì sự sống cho vạn vật, cho nên bọn hắn sẽ đưa hết sinh vật này đến sinh vật khác bên ngoài vào để kiểm tra kết quả. Kết quả an toàn như dự tính, giải đấu Pháp Vương mới được phép thành lập. Có thể con cún chuột bạch này bằng một lý do nào đó mà mắc kẹt lại bên trong". Thiên Hy trả lời thay cho nghi vấn của Phong Nguyệt Cát.

"Xác của nó thì sao? Đây chỉ là ý thức thể? Nếu nó được đưa đến đây cùng một cách thức như chúng ta mà nói, nó phải nằm ở trong buồng...". Nguyệt Cát nhẹ giọng hỏi.

Thiên Hy lắc đầu, mở miệng cắt lời thiếu niên: "Là Triệu Hoán".

Triệu hoán ma pháp mở cổng thứ nguyên ma môn, loại ma môn này đáng sợ ở chỗ, nó có thể bỏ qua cách trở không gian, xâm nhập vào trong cả giả lập thế giới. Trên lý thuyết, giả lập thế giới vẫn là không gian nào đó, không hẳn hoàn toàn là tâm linh thế giới ảo, nhân loại bây giờ chưa có đủ pháp môn cùng học thuyết để tìm hiểu chính xác được.

Thiên Hy tin tưởng, lấy Triệu Hoán ma pháp có thể triệu hoán được sinh vật vào thế giới ảo này, này đồng nghĩa nếu có một người đạt tới không gian ma pháp đủ cao, giống như cha nàng...hắn tuyệt đối cũng có thể từ thế giới thực xuyên vào mà không cần thông qua tâm buồng trứng thiết bị.

Chắc có lẻ bởi vì cảm thấy Thiên Hy tương đối sẽ không làm hại Poodle, cho nên Phong Nguyệt Cát mới thả nó xuống, dùng quang hệ hóa thành băng chuyền lực đẩy nhẹ nhàng đặt nó lên đưa đến chỗ Thiên Hy trong tay.

Thiên Hy ôm lấy bé cún, ngửa ra xoa xoa cái bụng, xác thực đứng trước sinh vật đáng yêu này liền có một loại tự động muốn sủng nịch.

Không thể không nói, hành động lương thiện của thiếu niên bất hạnh ở một cái giải đấu có tính chất sát phạt cùng cần tâm lý phải chuẩn bị chỉn chu máu lạnh vô tình nếu muốn sinh tồn sống sót tiếp bên dưới, dĩ nhiên, đây đã là một điểm cộng lớn trong lòng thiếu nữ.

Thiếu niên đưa ánh mắt nhìn xem nàng, nàng nhìn xem con cún, thiếu niên có chút thẩn thờ đứng bất động, lần này Thiên Hy đã không còn đội nón lưỡi trai sụp xuống che nửa mặt nữa.

Là nàng!!!

Đúng nữ nhân đó.

Ở suối tuyền hôm đó xuyên không vị diện chìm xuống đáy hồ.

Loại này hình ảnh khuếch đại tần số lặp đi lặp lại liên tục xác thực rất khó để quên đi, thậm chí còn là vĩnh viễn không thể phai nhòa trong tâm trí của Nguyệt Cát.

Hiện tại chẳng còn bở ngỡ nghi ngờ nữa, hắn là xác định, hoàn toàn là nàng!.

Ánh mặt trời pha ửng sắc hồng, in lên đôi má trắng như bông, diễm mỹ tuyệt luận, diện như quan ngọc. Cái gì mà da thơm tựa phấn, môi hường tựa son, toàn bộ nhan sắc của Thiên Hy hiện hữu đi ra, phất phơ còn là lần đầu tiên trong đời lập tức ngự trị ở đôi đồng tử thiếu niên lớn lên khu ổ chuột.

Ngược lại là Thiên Hy, Thiên Hy dùng thực vật hệ giao tiếp cổ thụ thế giới, đem bọn nó quấn đến bảo hộ tiểu cún. Làm hết những công chuyện trên, nàng mới một lần nữa nhìn về phía Nguyệt Cát.

Có vẻ như là bọn hắn là hai người cuối cùng sống sót rồi.

Lúc này, một tia quang não lóe lên, nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra là thế.

Hóa ra là thế.

Hóa ra là thế.

"Là như vậy sao, các ngươi muốn đánh cược tất cả vào màn này, nhìn xem đến cuối cùng ai thu hoạch được nhiều điểm tích phân hơn?". Thiên Hy mở miệng tự cười khổ nói ra.

"Hả?". Nguyệt Cát vẫn như cũ ngây ngẩn si ngốc chăm chú dõi theo nàng, nghe một câu kia tự thuật kì quái từ trong miệng nàng nói ra mà không hiểu, rốt cục thiếu niên đành dơ tay lên gãi đầu.

"Bỏ đi, nói với ngươi cũng vô dụng. Chúng ta quay về chủ đề cũ, nãy giờ ngươi tưởng ta không biết ngươi nhìn chằm chằm thân thể ta sao? nhìn kĩ vậy có phải là để xác nhận hôm đó ở Bá Hạ tuyền có đúng là ta không à?". Thiên Hy cười nhạt, vừa nói vừa chân bước đến tiếp cận thiếu niên.

Khí tức lạnh lùng xen lẫn sát ý của nàng chưa từng có triển khai ra ngùn ngụt tràn ngập khu vực, như thể bây giờ mới kiếm được cơ hội trút tất cả phẫn nộ vào Nguyệt Cát.

Nguyệt Cát sửng sốt một chút, chủ động theo nhịp điệu lùi về phía sau, trấn định giải thích: "Kết quả không thể chối bỏ, chỉ là tình huống diễn ra không phải ta mong đợi, quá trình thực sự khác hẳn đấy. Một nửa sự thật, đó chưa phải là toàn bộ sự thật".

"Ngươi không cần vội vã cự tuyệt, có phải toàn bộ sự thật không, chờ chết rồi giải thích tiếp". Thiên Hy cười nói.

Nụ cười của nàng, càng lúc càng toát ra vẻ lạnh như hàn băng, nham hiểm đến cực điểm.

Ngũ thải quang mang trên người của Nguyệt Cát đã bị động khởi động, Thương Kim Giả bên dưới rõ ràng đã bị cỗ khí tức của Thiên Hy kích thích đi ra.

Mà một bên khác, thiếu niên không ưa thích đánh đấm lắm, nhất là đánh đấm khi chưa rõ ràng giải thích đúng sai, thế là vội vàng dùng thủ đoạn cuối cùng nói: "Tỷ tỷ, ta chỉ là đứa con nít, không nên nghi ngờ ta".

Một câu này....

Thì là học trong miệng tiên sinh Triệu Mãn Duyên.

Bài tủ đấy!!!

Là Triệu Mãn Duyên dạy cho hắn đệ nhất cao minh thủ đoạn khi hắn cần dùng để phòng thân nếu lỡ sau này gặp tình huống khó xử với nữ tử.

Quân tử không sợ bị người ta đánh giá nhân phẩm.

Nhân phẩm dăm tặc với con nít, làm con nít có vẻ hợp hơn. Dù sao, hắn thật là con nít.

Ở Siêu Duy Vị Diện, so mặt bằng tuổi tác vài ngàn tuổi làm trung bình, Phong Nguyệt Cát đúng con nít.

"Luyên thuyên, ngươi bây giờ ở đây còn nói nhãm nói lý cái gì? Thế giới sụp đổ, một là ngươi có thể thu được ta một nửa điểm tích phân, hai là ngược lại. Nếu cả ta và ngươi đều không có, vậy thì chẳng lẽ nhường điểm trả lại hệ thống à?". Thiên Hy thẳng thắn nói ra.

Sau lưng nàng.

Triệu hoán khế ước mở.

Hiển hiện lờ mờ bên trong, nhìn thấy một tấm lông trắng bắc cực, mùa động không lạnh.................