Chương 8: Nghĩa Nặng Tình Thâm

Tinh Hà

Chương 8: Nghĩa Nặng Tình Thâm

Tiếng gào rú, khóc lóc vang lên khắp nơi, nấp ở khóm tre Mẫn Mẫn cũng hai hàng nước mắt đều đặn rơi xuống, những giọt nước mắt cho người đã khuất và cả những giọt nước mắt cho gia gia và người mình yêu.

Mắt thấy giặc cỏ trong nhà mình đi ra, cả người đầy máu suýt nữa Mẫn Mẫn khóc nấc lên, sự lo lắng lên đến đỉnh điểm sẽ sinh ra hoảng loạn, Mẫn Mẫn cố gắng trấn tĩnh mình bằng câu nói:

" Gia gia và Tinh Hà ca sẽ không sao, sẽ không sao "

Thấy đã thật sự an toàn Mẫn Mẫn đi cẩn thận vào nhà, đập vào mắt Mẫn Mẫn bây giờ là gia gia và Tinh Hà trong cơn hấp hối, Mẫn Mẫn không thể kìm nén bật khóc lớn

" Mẫn Nhi...khụ., Mẫn Nhi cuối cùng vẫn bình an, tốt lắm, tốt lắm " Lão giả thều thào nói, trong đôi mắt âm u, mệt mõi toát ra vẽ vui mừng khôn siết.

" Gia gia, gia gia... " Mẫn Mẫn vừa khóc vừa nói đến đỡ gia gia, ánh mắt nhìn Tinh Hà, lại nhìn gia gia mình tiếp tục khóc lớn.

Lão giả khoát tay ra hiệu, lắc đầu rồi nói trong mắt toát ra vẽ buồn khổ:

" Mẫn Nhi của ta đã lớn rồi, ta thật sự muốn trông thấy cháu sau này có một cuộc sống hạnh phúc, là ta vô dụng không thể bảo vệ được Tinh Hà, bảo vệ được tương lai của Mẫn Nhi, gia gia thật vô dụng ước gì ta có thể dùng mạng ta để đổi lại mạng của hắn "

" Không, Mẫn Nhi không muốn gia gia chết, Mẫn Nhi muốn thấy gia gia khoẻ mạnh để sống cùng Mẫn Nhi và Tinh Hà ca " Mẫn Mẫn vừa khóc vừa nói

" Mẫn Nhi ngoan đừng khóc, gia gia tự biết bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa, gia gia sợ sẽ không sống hết ngày hôm nay, Mẫn Nhi hãy chăm sóc cho Tinh Hà, ta thấy hắn là con người xứng đáng để Mẫn Nhi của ta gửi gắm hạnh phúc cả cuộc đời, chỉ tiếc hắn bây giờ..."

" Đừng lo lắng cho ta, ta không còn sống được bao lâu, Mẫn Nhi, Mẫn Nhi hãy... " Lão giả giọng yếu dần, hai mắt dần dần mất đi sức sống vẫn nhìn đăm đăm Mẫn Mẫn và Tinh Hà

" Khôngggg.....………. " Mẫn Mẫn hét lên tuyệt vọng

Gia gia của Mẫn Mẫn đã kéo chút hơi tàn để chờ Mẫn Mẫn trở về nói những lời nhắn nhủ, khi đã đạt được ước nguyện hơi tàn ấy mau chóng biến mất, gia gia đã về với Đức Phật

Người xưa thường nói:
" Gieo Nhân được Quả "

" Gieo Ác được Thù "

Con người khi sống hành thiện, khi chết đi được vãng sanh về Tây Thiên Cực Lạc, trái lại con người khi còn sống chuyên tạo ác nghiệp khi chết đi bị đoạ vào Địa Ngục A Tỳ, muôn kiếp không được siêu sinh.

Nhân loại lấy đó làm gương, từ từ hình thành khuôn mẫu đạo đức và tín ngưỡng


***



Đắp những phần đất cuối cùng, Mẫn Mẫn lặng im nhìn phần mộ của gia gia mình lòng hoài niệm về những kí ức xa xăm của hai ông cháu, thất thần hồi lâu Mẫn Mẫn nhẹ nhàng xoay lưng rảo bước vào nhà, trong nhà còn một người cần Mẫn Mẫn chăm sóc.

Bước vào căn phòng, Mẫn Mẫn bước nhanh tới chiếc giường đang nằm một thanh niên 16-17 người ốm yếu, sắc mặt xanh xao, đó là Tinh Hà, từ khi bị giặc cỏ đánh nát tay chân đến nay đã là 4 ngày, tình hình sức khoẻ của Tinh Hà cành lúc cành kém khiến Mẫn Mẫn không lúc nào bớt được lo âu, Mẫn Mẫn tìm hết lương y nhưng mọi người ai cũng lắc đầu, ngay cả Cát Lão cũng chỉ nói một câu:

"Tứ chi, Lục phủ ngũ tạng đã nát, sống đến bây giờ đã là kì tích, cháu nên chuẩn bị tâm lý "

Mẫn Mẫn chờ Cát Lão đi xa quay mặt lại nhìn Tinh Hà đôi mắt chứa chan yêu thương, vội lâu đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt, lại gần nắm tay Tinh Hà nỉ non nói:

" Muội sẽ tìm mọi cách để cứu huynh, huynh hãy cố gắng lên, hãy tin ở muội "

Tinh Hà giờ này đã tỉnh, gương mặt hốc hác đang phát sốt run rẩy, co rúm nhìn Mẫn Mẫn

" Ta thật vô dụng, là ta đã làm khổ muội " Tinh Hà hốc mắt ướt át nói

Nhớ tới những ngày hôm nay Tinh Hà cảm thấy rùng mình, những con đau xé ruột gan khiến hắn không thể nhắm mắt, bây giờ cơn đau thể xác đã thuyên giảm, nhưng hắn biết hắn đã không xong, chỉ là người nằm chờ chết mà thôi

" Cứ nghĩ là xuyên không qua Tiên giới sẽ được trường sinh, sẽ được bay, được cưỡi mây, ai ngờ, ai ngờ.....haizzz "

" Cũng may mình gặp được Mẫn Nhi, ở bên muội ấy đến khi chết đi cũng là may mắn trong đời này của ta, ít nhất là ta đã tin trên đời này tình yêu là có thật "

Tinh Hà toàn thân sưng tấy được Mẫn Mẫn bế lên 1 chiếc xe bò không có bò kéo, Tinh Hà giờ này nhẹ tênh, Mẫn Nhi bế Tinh Hà mà nước mắt rơi ướt lên cả mặt Tinh Hà, tuy Tinh Hà toàn thân sưng tấy nhưng hắn không còn biết cảm giác đau nữa, bây giờ hắn chỉ đau một nơi, một nơi mà hình bóng Mẫn Nhi càng ngày càng in đậm


***



Trời chuyển xế chiều, trên con đường vắng tanh, lâu lâu lại nghe tiếng khóc ma chay từ nơi nào vọng lại, trên con đường có một người thiếu nữ ra sức kéo một chiếc xe bò phía trên là một thanh niên gầy gò.

Tiền bạc trong nhà đã bị cướp sạch, còn ít trong người thì chạy chữa thầy lang cũng sắp hết, hết cách Mẫn Mẫn phải dùng chiếc xe bò lúc trước ông cháu hay chở khoai lang đi bán, mà bây giờ con bò kéo cũng đã bị giết, Mẫn Mẫn phải dùng sức của chính mình.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên đôi má ửng đỏ vì mệt và đói nhưng Mẫn Mẫn vẫn kiên trì bước đi về phía trước, nằm trên xe Tinh Hà thấy vậy rơi từng hàng nước mắt

" Mẫn Nhi đừng như vậy nữa, dù sao ta cũng không sống được bao lâu, chúng ta quay về thôn đi, có được hay không " Tinh Hà giọng yếu ớt van nài nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng xe " cút kít, cút kít " tiến về phía trước.

Người xưa thường ví những người đẩy xe bò là La Hán Đẩy Xe Bò nhưng giờ đây có thêm một tên mới đó là Thục Nữ Kéo Xe Bò, tên mới này xuất phát từ việc người ta thấy một cô thiếu nữ trẻ kéo một chiếc xe bò phía trên nằm một chàng trai đi từ Long Thôn đến Hải Thành suốt 7 ngày 7 đêm, câu chuyện này đã trở thành một giai thoại tình yêu ở Long Đảo

Mẫn Mẫn kéo xe chậm chạp tiến vào Hải Thành, phía hai bên rất nhiều người hiếu kì đứng nhìn giai thoại tình yêu này, Mẫn Mẫn nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt mỏi mệt, chống càng xe xuống cả người hư thoát bất tỉnh nằm dài trên mặt đường, Tinh Hà giờ phút này cũng đã nghìn cân treo sợi tóc, mắt thấy Mẫn Mẫn ngã ra hắn muốn la lên nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng ú ớ không ra ý nghĩa gì. Hắn chỉ hận đời, trách mình vô dụng.

" Vì sao, vì sao lại bất công với ta như vậy " Ánh mắt nhìn lên bầu trời hắn oán hận rồi cũng lâm vào bất tỉnh



**



" Ưmh... " Mẫn Mẫn mệt mõi mở mắt, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Tinh Hà vội vàng ngồi dậy bước chân xuống giường

" Nha đầu đừng vội hoạt động, sức khoẻ ngươi còn yếu lắm " Một tiếng nói làm Mẫn Mẫn dừng lại

" Người lo lắng cho phu quân ngươi đúng không, hắn ở gian bên cạnh, nằm một lát, tỉnh dưỡng cho khoẻ rồi sang thăm hắn "
Một lão giả tóc trắng ngồi ở chiếc bàn gần đó nhìn Mẫn Mẫn hiền lành nói.

" Tinh Hà ca ra sao rồi, van ngươi, cầu ngươi chữa trị cho Tinh Hà ca, dù ngươi muốn ta làm gì ta cũng chấp nhận " Mẫn Mẫn quỳ xuống giọng khẩn cầu vân nài lão giả.

" Ta đã nói.., haizz, đúng là tuổi trẻ, nếu ngươi đã cố chấp xuống giường thì đi theo ta sang thăm hắn " Lão giả cười khổ vừa nói

Lão giả bước ra khỏi phòng liền có 2 thiếu nữ đi vào dìu Mẫn Mẫn qua phòng bên

Vừa tiến vào phòng Mẫn Mẫn đã vùng vẫy khỏi 2 cô người hầu chạy vội lại chiếc giường, Tinh Hà giờ này sắc mặt đã có chuyển biến tốt, hắn mĩm cười nhìn Mẫn Mẫn vẽ mặt âu yếm.

" Cám ơn muội, Mẫn Mẫn " Tinh Hà thều thào nói

" Hắn tuy nội thương đã khỏi nhưng suốt đời chỉ là phế nhân mà thôi, ngươi nguyện ý vì hắn mà bôn ba tiếp sao " Lão giả mở miệng nói

" Ta nguyện ý, tạ ơn lão tiền bối đã cứu chữa cho Tinh Hà ca " Mẫn Mẫn định quỳ xuống thì lão giả đỡ lấy tay rồi nói

" Ta gọi là Nha Mạc, các ngươi gọi ta là Mạc Lão cũng được, tiểu thư nhà ta thấy hai ngươi tình sâu ý đậm nên ra tay cứu giúp, muốn cám ơn thì khi nào gặp tiểu thư hãy nói "

" Đây là ngân lượng tiểu thư chuẩn bị tiễn đưa hai ngươi về lại Long Thôn, hai ngươi hãy nhận lấy " Nha Mạc đưa một túi tiền nhỏ cho Mẫn Mẫn rồi nói

" Cám ơn Mạc Lão, đội ơn tiểu thư " Mẫn Mẫn cúi đầu nói, ngừng một lát Mẫn Mẫn hỏi

" Mạc Lão gia có biện pháp nào để Tinh Hà ca có thể đi lại được không "

" Xin người cho ta biết, dù khó khăn đến mấy ta cũng sẽ kiên trì " Mẫn Mẫn vội vàng nói tiếp

" Ta từng nghe qua có một bộ công pháp tên Hoá Cốt Công truyền từ tây vực có thể giúp tay chân đứt gãy hồi phục, nhưng đó cũng chỉ là nghe qua thôi, cũng không biết là thật hay giả " Nha Mạc từ tốn nói ra

" Cám ơn Mạc Lão " Mẫn Mẫn vẽ mặt buồn cúi đầu cảm tạ

Tinh Hà giờ này cũng nghe được đối thoại giữ Nha Mạc và Mẫn Mẫn, hắn thều thào

" Hoá Cốt Công "

" Hoá Cốt Công, ta không muốn trở thành gánh nặng cho Mẫn Mẫn, ta phải có Hoá Cốt Công "

" Hai người các ngươi dìu vị công tử này ra xe ngựa " Mạc Lão nhìn hai thị nữ nói

Ra trước cổng phủ đệ Mẫn Mẫn khom người hướng đại môn cúi đầu lòng đầy biết ơn

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trở về Long Thôn

Phía trong phủ đệ, một thiếu nữ trẻ tuổi đi qua đi lại trước một chiếc xe bò tay cầm một cây quạt bằng ngọc vẽ mặt đầy suy tư

" Nếu là ta, ta có thể như vị cô nương kia được không "

" Tại sao mới có mấy ngày không gặp hắn đã ra nông nỗi này "

" Ta suy nghĩ gì thế này, sao cứ nhắc hắn ta hoài vậy "

" Tiểu thư, hai người họ đã đi xa " Một vị trung niên tiến tới lễ phép nói

" Bao thúc, ngươi lại làm ta giật mình " thiếu nữ giận dỗi đáp


***


Trên xe ngựa, Mẫn Mẫn vuốt ve khuôn mặt của Tinh Hà mĩm cười, Tinh Hà nằm dài trên gối đầu lên đùi của Mẫn Mẫn cười đáp lại

" Cám ơn muội, nếu không có muội ta bây giờ đã là người.... " Tinh Hà nói chưa hết câu Mẫn Mẫn đã lấy tay che miệng Tinh Hà

" Chỉ biết nói gỡ, ai cho chàng chết, nếu chàng chết ta cũng sẽ chết theo chàng " Mẫn Mẫn nũ non vào tai của Tinh Hà

Tinh Hà mĩm cười rồi suy nghĩ mông lung

" Lúc xưa xem Tiếu Ngạo Giang Hồ cứ chê Lệnh Hồ Xung yếu kém mà bây giờ mình lại như hắn phải nương nhờ vào người yêu, mà Lệnh Hồ Xung số hên vãi chưỡng có Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm nên khỏi bệnh, haizzz.. còn mình thì.... híc... "

Nói đến đây Tinh Hà rầu rĩ than thân trách phận, hận đời v..v, rồi hắn sực nhớ điều gì đó

" Ế ế, mình cũng có Tẩy Tuỷ Kinh mà, sao mình lại quên bén đi nhĩ, Tẩy Tuỷ Kinh hay Dịch Cân Kinh gì mình cũng học thuộc lòng mà, hahaa "

" Mà trong phim không biết ngoài đời học được không nữa, haizz, về đến nhà tính tiếp vậy "

" Híc, người ta nói đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển, mà sao mình tứ chi không phát triển cho lắm mà vẫn bị ngu si là sao... #^#[email protected](@;@ "


Chiếc xe ngựa chậm rãi đi đều đặn trên con đường ngập tràn lá rụng, trong xe có hai đôi mắt vẫn âu yếm nhìn nhau, lúc mĩm cười, lúc ưu tư một lúc sau lại ngủ thiếp đi vì mệt mõi




Mong quý đọc giả thông cảm vì sự chậm trễ ra chương mới của Khư Vũ


Huế 21/12/2017

Thân ái!