Chương 7: Tử Thần Cận Kề

Tinh Hà

Chương 7: Tử Thần Cận Kề

Long Thôn canh tư ban chiều


" Giặc cỏ đột kích, giặc cỏ đột kích " Từ phía ngoài Long Thôn vang lên từng hồi cồng chiêng và chém giết, la hét

Bị tập kích bất ngờ nhưng những cảnh vệ trong thôn vẫn kịp la lên báo động cho người trong thôn

Phía trong thôn, già trẻ lớn bé tay cầm gậy, tay cầm dao, bất kể vật dụng gì có thể sát thương đều được mang lên. Người xưa có câu nói rất hay:

" Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh "

Thôn dân anh dũng chiến đấu nhưng nhân số giặc cỏ quá đông người trong thôn dần dần mất thế phải vừa đánh vừa lùi, tình thế rất nguy cấp

" Giết, anh em giết cho ta " Thủ lĩnh giặc cỏ vừa chém chết một thôn dân vừa la to

" Giặc cỏ khốn kiếp, hôm nay chúng ta liều mạng với các ngươi " Những thôn dân bi phẫn hét lên

" Giết "



***



" Tinh Hà ca, ta thấy trong người cứ bồn chồn lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa " Mẫn Mẫn trong người thấy bất an nói

" Chắc là hôm nay đi lại nhiều nên muội mệt mỏi đó, đừng suy nghĩ nhiều, nằm nghĩ một lát cho khoẻ " Tinh Hà ân cần nói

" Vâng, chắc muội suy nghĩ nhiều "

Mặt nước sóng nhấp nhô, những cơn gió phần phật thổi qua mạn thuyền, Tinh Hà nhìn về phương xa lòng đầy hoài niệm, hắn nhớ về quê hương, nhớ những chiều cafe với bạn bè năm xưa, nhớ về cô người yêu đã phản bội hắn lòng chua chát, xoay người nhìn Mẫn Mẫn hắn mĩm cười lòng thì thầm:

" Cám ơn ông trời "

Thuyền cập bến đã là canh 5 ban chiều, trời tháng 10 dù là canh 5 trời cũng đã bắt đầu tối, ánh hoàng hôn ít ỏi hắt lên trên những con sóng óng ánh nhìn kì dị, Tinh Hà cùng Mẫn Mẫn rảo bước nhanh trên con đường trở về thôn.

Xa xa nhìn lại trong thôn khói bốc lên nghi ngút, lại nhớ đến những lời khi chiều Mẫn Mẫn nói Tinh Hà lòng đầy lo lắng.

Mẫn Mẫn đứng một bên muốn lao nhanh chạy lại trong thôn bị Tinh Hà ngăn lại

" Mẫn Nhi hãy bình tĩnh, giờ muội nghe lời ta sang nấp ở gốc cây kia, ta sẽ chạy vào thôn xem tình hình thế nào rồi quay lại đón muội " Tinh Hà an ủi rồi chỉ chỉ gốc cây gần đó

Tinh Hà rảo bước chạy nhanh vào thôn trước khi đi cũng không quên nhắc một câu:

" Nhớ lời ta, ngồi yên ở đó đợi ta quay lại "

Trong thôn giờ này cảnh tượng hoang tàn, từng ngôi nhà đang bốc cháy, phía trước con đường xác người la liệt, người già có, trẻ em có, phụ nữ thanh niên đều có. Tinh Hà vừa vào thôn bắt gặp cảnh tượng này hắn kinh hãi, quay người định bỏ chạy hắn lại định thần lại, nhìn về một phương hướng rồi lao nhanh đi, phương hướng hắn nhìn chính là nhà của ông cháu Mẫn Mẫn



***




Tinh Hà chạy đến rặng tre thì đứng lại nhìn vào, ngôi nhà tĩnh lặng đáng ngờ, Tinh Hà đứng suy nghĩ một hồi

" Sao ngôi nhà lại yên tĩnh đến vậy, không có dấu vết đánh chém nhưng sao lại tĩnh mịch đến như vậy, thật đáng ngờ " Nghĩ như vậy nhưng Tinh Hà vẫn liều mình đi vào


Vừa bước vào cánh cửa dù đã đề phòng nhưng Tinh Hà chỉ cảm giác có vật gì đó đánh trên đầu rồi ngã lăn ra nằm bất động

" Đại ca, không phải là nha đầu kia " Nam tử vừa đánh đầu Tinh Hà quay lại nói với Đại Hán ngồi trên bàn

Ánh đèn thắp lên soi rõ trong phòng hơn 20 tên giặc cỏ đứng xung quanh tên Đại Hán ngồi chiễm chệ trên bàn, bên cạnh là gia gia của Mẫn Mẫn bị trói lại

" Cao Trí ngươi không thể bỏ qua cho mẹ con Tiểu Uyển được sao " Lão giã miệng tràn máu mở giọng van nài nói ra

" Lão già câm miệng, vì con trai ngươi mà Tiểu Uyển từ hôn cùng ta, không phải chờ đợi con trai ngươi trở lại ta đã băm vằm ngươi rồi, ngươi còn ở đó lắm điều sao " Cao Trí lão đại nỗi giận nói ra, hắn nhìn xem Tinh Hà nằm bất tỉnh rồi lên tiếng

" Đem tên này chặt tay chân rồi đem chôn sống cho ta "

" Van ngươi, tha cho người thanh niên này, hắn là người vô tội, hắn được ông cháu ta cứu, hắn không liên quan đến chuyện này, van ngươi tha thứ cho hắn " Lão giả lạy lục cầu xin, trong lòng lão ấp ủ một suy nghĩ:

" Người thanh niên, tương lai Mẫn Mẫn trông cậy hết vào ngươi "

Nhớ ra điều gì đó Cao Trí mặt cười xấu xa nói

" May nhờ ngươi nhắc nhở, xíu nữa ta quên nghiệt chủng đó " Hắn nói xong chỉ về phía Tinh Hà nói tiếp

" Không giết cũng được, bẻ gãy tay chân của hắn "

" Rắc "

" Rắc "

Những âm thanh gãy vỡ liên tiếp vang lên, những tên đại hán mặt thích thú đập vỡ tất cả ống xương tay chân của Tinh Hà

" Aaaaaaaa " Đang bất tỉnh Tinh Hà tỉnh lại gào rú vì quá đau đớn rồi lại lâm vào bất tỉnh

" Hahahaahaa " Những âm thanh cười cợt vang lên

" Khoái, thật khoái, tắt đèn đi, chờ nghiệt chủng đó về "

" Cảm giác chờ đợi con mồi thật thích thú " Cao Trí cười nói lòng hắn thầm nghĩ

" Ta thật không hổ danh là Cao Trí, Cao Trí là gì, là Cơ Trí, là Cơ Trí đấy, hahaaahaa "

Trời chuyển về khuya, sương rơi rả rích nhưng vẫn không dịu bớt được ánh lửa, khói vẫn bốc lên nghi ngút, nhìn đằng xa nhìn như ngọn đuốc khổng lồ trong đêm rất dễ có thể quan sát được

Ngồi nấp ở gốc cây Mẫn Mẫn lo lắng:

" Tinh Hà ca sao đi lâu đến vậy, gia gia, Tinh Hà ca có phải đã gặp chuyện gì? "

" Tinh Hà ca đã dặn ta ngồi đây chờ huynh ấy, nếu ta đi huynh ấy quay lại không thấy ta thù huynh ấy sẽ lo lắng, làm sao đây, ta phải làm sao đây " Suy nghĩ một hồi Mẫn Mẫn đứng dậy


" Đôi khi ta phải làm ra quyết định của mình "


***



Bình minh hé rạng đằng chân trời, bến thuyền thuyền từng chiếc từng chiếc từ Hải Thành quay về cập bến, người người tấp nập ngược xuôi quay về nhà

Trong thôn ánh nắng chiếu rõ những tội ác của giặc cỏ trong đêm, nhà cửa đổ nát hoang tàn, xác người la liệt, máu chảy đỏ thẳm một vùng, bên trong ngôi nhà duy nhất còn nguyên vẹn Cao Trí mặt mày nhăn nhó

" Sao con nhỏ đó vẫn chưa quay về, mẹ nó, thật là phí công ta cả đêm thức canh me nó "

" Chúng ta đi " Cao Trí quay lại bảo đàn em

" Đại ca, có cần giết lão già này cùng tên oắt con không đại ca" Đàn em đứng ra chỉ lão giả và Tinh Hà nói

" Không cần, tên oắt con này tay chân không còn cứ để hắn từ từ hưởng thụ cái chết, lão già này cũng vậy, ăn ta 1 đấm vào ngực cũng không sống được thêm bao lâu " Cao Trí quay lại nhìn tên đàn em nói mặt đầy nham hiểm.

Cao Trí cùng đám giặc cỏ bắt đầu rút đi, tên giặc cỏ cuối cùng chuẩn bị bước đi quay mặt nhìn Tinh Hà vẽ mặt hung tợn, hắn chính là tên đứng ra khi nãy, hắn tên Sói, người ta gọi hắn là Sói ca.

" Nhìn cái mặt mày là ông đéo ưa rồi, ai cho mày đẹp trai hơn tao, tại sao, đại ca bảo không giết mày nhưng tao chịu đéo được " Sói ca nói vừa ra sức lấy chân dẫm lên vết thương của Tinh Hà, một cước cuối cùng hắn đạp mạnh lên lồng ngực của Tinh Hà

" Thoải mái, ha ha " Sói ca cười to quay người bước đi

Nếu Tinh Hà biết lí do hắn đánh mình thì hắn chỉ biết la to:

" Đẹp trai có gì sai hả? "

Nữa tỉnh nữa mê Tinh Hà ho từng ngụm lớn máu, tay chân gãy nát, lưởi hái tử thần đang treo lơ lửng trên đầu hắn






Khư Vũ viết truyện trên IPhone nên hay xuất hiện lỗi chính tả, kính mong quý đọc giả thông cảm

Thân ái!