Chương 2: Hành Trình Ở Vùng Đất Mới

Tinh Hà

Chương 2: Hành Trình Ở Vùng Đất Mới

Ào ào
Ào ào



Chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt đi trên mặt nước, trên thuyền nhỏ Ông lão cùng thiếu nữ ngồi đối diện nhau, thiếu nữ ngồi nhìn anh chiều tà, có lúc thì nghịch nước, Ông lão cầm mái chèo đung đưa, lâu lâu lại buông mái chèo vung những tấm lưới mỗi khi thuyền dừng rồi kéo nhanh mỗi khi cho thuyền lướt đi, mỗi lần được cá nhiều thì ông cháu hớn hở vui vẽ, ít cá thì cũng cười tươi.

Thiếu nữ cất tiếng hỏi:

" Gia gia, phụ thân cùng mẫu thân ta khi nào mới trở về "

" Phụ thân cùng mẫu thân ngươi từ 15 năm trước sau khi ngươi tròn một năm đã trao ngươi lại cho gia gia, trước khi đi gia gia cũng đã hỏi rất nhiều, nhưng phụ thân ngươi không trả lời "

" Cha ngươi trước khi đi chỉ nhắn nhủ lại với gia gia vài câu "

" Phụ thân sau này khi Tiểu Mẫn lớn lên muốn đi tìm hài nhi cùng Tiểu Uyển thì xin phụ thân hãy ngăn cản, hài nhi sẽ sớm quay về, xin phụ thân cứ yên tâm " Lão giả trầm tư một thoáng rồi nhẹ nhàng nói.

" Tiểu Mẫn, cháu đã lớn rồi, đã đến tuổi dựng vợ dựng chồng, gia gia mong sao cuộc sống của cháu sau này sẽ bình yên và hạnh phúc, đó là tâm nguyện lớn nhất của gia gia, gia gia đã già rồi, không còn sống bao lâu nữa "
Đôi mắt đầy ưu tư lão giả nói tiếp.

" Không, Mẫn Mẫn sẽ ở với gia gia, gia gia sẽ không chết, gia gia sẽ khoẻ mạnh mãi như vậy " Thiếu nữ oà khóc và nói.

" Cuộc đời mà, ai rồi cũng có lúc sẽ chết đi, điều ta lo lắng nhất chính là cháu đấy Tiểu Mẫn "

Ông lão ngước nhìn ánh hoàng hôn, cũng như cuộc đời của lão vậy, đã đến tuổi xế chiều dù có muốn cũng không thể quay lại buổi ban trưa được nữa.

Hoàng hôn trên dòng sông thật đẹp, ánh nước lấp lánh nhìn như dòng sông vàng, hai ông cháu vừa trò chuyện lúc cười vui vẽ có lúc thì đầy ưu tư, trên mặt nước con thuyền nhẹ nhàng lướt đi.

Bỗng thiếu nữa thất thanh:

" Gia gia, hình như có vật gì đang nỗi lềnh bềnh trên mặt nước, phía bên kia kìa gia gia " Thiếu nữ như phát hiên ra thứ gì đó vội nói.

Màu vàng tà dương đang ôm ấp một người thanh niên, áo quần cháy xém rách rưới, hơi thở yếu ớt

Chiếc thuyền nhẹ nhàng tiếp cận

" Là một cái nam nhân, áo quần rách nát, thật tội nghiệp, gia gia cứu người đi gia gia " Thiếu nữ lo lắng gọi gia gia của mình

" Gia gia biết, gia gia biết, đúng là con gái lớn hướng ngoại, gia gia bộ xương lung lay rồi không lo lắng, thấy người ngoài gặp nạn là sốt sắn cả lên " Lão giả cười cười nói.

" Gia gia "

" Mẫn Mẫn không nói chuyện với gia gia nữa " Thiếu nữ thẹn thùng nói.

" Được rồi, được rồi, để gia gia kéo người kia lên "

Chiếc thuyền đi đến bên cạnh, ông lão xốc nách lôi người thanh niên lên thuyền

" Mạch còn đập, có lẽ trôi nỗi chưa lâu, may mắn cứu được " Ông lão chậm rãi nói.

" Thật đẹp trai " Cô gái len lén nhìn mặt đỏ bừng thì thầm nói.

" Thôi chúng ta về, cá hôm nay đã đủ cho 2 ngày rồi " Ông lão thu lại tay lưới kéo rồi nhìn ‘ oai cá ‘ nói

Phía chân trời, hoàng hôn đang dần chìm vào trong làn nước.


***


Tối đến

Trong căn phòng ánh đèn dầu le lói.

" Ưm, Tiểu Mẫn càng lúc nấu ăn càng ngon, không biết ai có phúc phần cưới được bảo bối của gia gia ta đây " Ngồi trên bàn ăn ông lão cười nói.

" Gia gia " Thiếu nữ thẹn thùng nói, dưới ánh đèn mờ vẫn thấy rõ vẽ ửng hồng trên đôi má

Ăn xong hai ông cháu cùng tiến vào phòng, đem theo cây đèn, ánh đèn le lói từ từ chiếu rõ căn phòng, trên giường có một thiếu niên đang nằm bất động.

" Cát Lão nói qua hắn đã không có gì đáng ngại, tỉnh dưỡng ít hôm sẽ khỏi "

" Chắc hẳn là cũng sắp tỉnh lại " Ông lão nhìn Tinh Hà rồi chậm rãi nói

Một lát sau

" Ưmmm "

" Hắn tỉnh " Thiếu nữ hô hấp rộn ràng nói.

Nữa tỉnh nữa mê Tinh Hà nhớ lại những gì mà mình vừa trải qua, hắn thấy mình bị lửa nướng chín, cảm giác đau rát vẫn còn hương vị đến bây giờ

" Ta chết rồi sao, sao chết rồi mà người ê ẩm hết vậy nhĩ "

" Hừm, ai bảo chết sẽ thong thả, không đau đớn, ta đau chết đi được hu hu "

" Không đúng, khi nãy ta còn nghe giọng người mà " Hắn ngẫm lại

" Giọng nam, giọng nữ, ôi không, Đầu Trâu Mặt Ngựa, xong, đã xong "

" Mở mắt ra, mở mắt ra, chạy, chạy, ta không muốn chết "

Vùng vẫy một lúc hắn mở mắt, hắn gồng mình đứng dậy vùng chạy nhưng không có chút sức lực nào

Choáng váng hắn lại ngất đi


***


Hai ngày sau

" Gia gia hắn tỉnh lần nữa " Thiếu nữ lo lắng xoay người về phía lão giả

" Không biết có lại ngất nữa không á, hai ngày không ăn uống gì rồi " Lòng lo lắng thiếu nữ suy nghĩ

Tinh Hà từ từ mở mắt, hắn không còn hấp tấp vội vàng như lần trước, hắn nhìn quanh cẩn thận lộ ra vẽ sợ sệt

Trước mắt hắn là căn nhà nhỏ, hắn nhìn thấy mái nhà bằng lá dừa, nhìn xung quanh hắn thấy 2 ông cháu, thiếu nữ mặc chiếc váy màu xanh thêu hoa ở phía trên thân váy, có hơi cũ kĩ nhưng thiếu nữ thật xinh đẹp, diễn viên hắn nhìn nhiều nhưng không có ai đẹp bằng thiếu nữ này.

" Hờ hờ không phải đầu trâu mặt ngựa mà là ông lão với thiên thần " Tinh Hà vui mừng

"Mà trông cứ như Lưu Diệc Phi ấy nhỡ " Tinh Hà ngơ ngác thầm nghĩ.

"Ôi ước gì có 1 em loli như thế làm vợ thì sướng phải biết " Tinh Hà suy nghĩ, miệng nhễu nhão nước.

" E Hèm " Ông lão thấy người thanh niên này cứ nhìn cháu mình ho khan lên một tiếng đánh vỡ im lặng trong phòng.

" Người trẻ tuổi, ngươi đã tỉnh " Ông lão nói rồi dừng một lát

" Làm Tiểu Mẫn cứ lay lay mãi cái thân già của ta " Ông lão nói tiếp

" Ngươi, ngươi tại sao lại trôi trên sông, ngươi ngươi tên là gì " " Ngươi, ngươi........." Thiếu nữ hơi cúi thấp đầu giọng nói yếu ớt cất tiếng.

Lão giả vội ngắt lời:

" Người trẻ tuổi nhìn ngươi không phải dân bản xứ ở đây đi, ta sẽ không tra hỏi cặn kẻ, nhưng tên tuổi thì phải hỏi một tí "

" Rồi lại nói, ngươi sao lại trôi nỗi trên Long Hồ thế kia "

Tinh Hà ngẫn ngơ một lúc lâu suy nghĩ rồi hắn từ từ trả lời

" Ta tên gọi Tinh Hà, năm nay ta 17 "

Tinh Hà nói rồi ngừng, nhìn lại áo quần cháy xém hắn nói tiếp

" Ta thuyền bị hoả hoạn, ta ngất đi trong biển lửa, sau đó ta không biết gì nữa "

" Ngươi thấy người đã khoẻ hơn chưa, có thể đi lại được chưa, để ta nó Mẫn Nhi làm cơm cho ngươi " Ông lão ôn tồn nói.

" Cám ơn ơn cứu mạng của ông và chị " Tinh Hà đứng dậy cung kính nói.

Hai người ngơ ngác

" Chị là gì, ta nhỏ tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta là Mẫn Nhi được rồi, còn có gọi ông nội ta là Gia Gia " Mẫn Mẫn bất mãn nói.

" Thôi, ra ăn cơm kẻo đói " Ông lão nói.

Ba người cùng tiến ra lại bàn ăn.

Tinh Hà suy nghĩ một lát rồi hỏi:

" Lão nhân gia, đây là đâu? "

Ông lão nói: " Đây là Long Đảo, Thôn này gọi là Long thôn "


***


U Minh Dã nằm ở cực Nam của Văn Long Quốc, nắng ấm quanh năm khiến cây cối và động vật phát triển rất nhanh,nằm sâu trong U Minh Dã là Long Hồ, Long Hồ hình dạng như con rồng đang cuộn mình ôm lấy hòn ngọc, mà hòn ngọc ấy chính là Long Đảo

Long Hồ tồn tại rất nhiều truyền thuyết, được lưu truyền phổ biến nhất vẫn là Truyền thuyết về Ngôi Mộ Rồng

Truyền thuyết kể rằng:

" Thởu xa xưa, lúc con người bắt đầu hình thành, con người bằng vào trí tuệ siêu việt của mình bắt đầu đánh đuổi hung thú chiếm cứ đất đai, cuộc chiến tranh kéo dài hàng thế kỉ cuối cùng loài người sinh ra một vị thần đồng tên là Minh Kê, Minh Kê với tài nghệ siêu quần đã đánh giết và phong ấn các hung thú vào các hung địa không cho chúng quấy phá nhân gian.

Niềm vui chiến thắng không kéo dài được bao lâu, 5 năm sau phía ngoài tinh không bay vào một đầu Ác Long, nó tính tình hung bạo, thị huyết đồ sát, làm hoạ nhân gian, Minh Kê chiến đấu với Ác Long 10 ngày 10 đêm không phân thắng bại, thấy không có khả năng giết chết Ác Long, Minh Kê đã dùng phong ấn thuật, tạo kết giới phong ấn mình và Ác Long lại,sức mạnh của cấm thuật quá lớn khiến vùng đất phong ấn phía ngoài phạm vi vạn dặm đất đai ầm ầm lún xuống, tuế nguyệt vạn năm sau hình thành Long Hồ, vùng đất phong ấn năm xưa chính là Long Đảo ngày nay.

***


Nhìn sơ qua Lão giả biết Tinh Hà chỉ là phàm nhân bình thường, tuy áo quần ngoại lai, lão đơn giản chỉ nghĩ là Tinh Hà gặp nạn rồi lang bạt đến đây, hay là ở trong rừng rậm quanh năm không biết thứ gì cũng không nghi ngờ lời hắn ta nói.

" Lão nhân gia năm nay được 70 chưa ạ, cháu thấy lão nhân gia vẫn rất sung sức đấy ạ " Tinh Hà ân cần hỏi han.

" Sung sức gì đâu, Lão năm nay đã 203 tuy không tính là thọ nhưng cũng là một trong những người lớn nhất của thôn "

" Lão nhân gia nói sao, đã 203 tuổi " Tinh Hà há miệng thật to

" Đây là thế giới tu tiên, người như ta không có linh căn cùng kinh mạch nên chỉ sống kiếp thường nhân mà thôi " Lão nhân buồn bã đáp.

" Phàm nhân có thể sống được 250 năm ta 203 năm cũng là rất dài rồi, thời gian thật buồn khổ, ta rất muốn ra đi để được thanh thản nhưng khổ nỗi là Mẫn Nhi vẫn là không có ai chăm sóc " Lão nhân nói.

" Tu tiên, linh lạc, kinh mạch " Tinh Hà ngẫn ngơ lẫm bẫm.

" Tinh Hà ca làm sao vậy " Mẫn Mẫn hỏi han

Một lát sau Tinh Hà bừng tĩnh

" À há há,là Tiên Giới, là ta xuyên không đến tiên giới "

" Ôi, gì thế này, gì thế này, a há " Hắn ôm đầu

" Mình có thể tu luyện, có thể bất tử, có thể bay, thật là tuyệt vời ông mặt zời "

" Yahoo, thật tuyệt " Tinh Hà vui sướng quơ tay múa chân để hai ông cháu ngơ ngác

" Đúng rồi Tiểu Mẫn, ngày mai ở đền Long Thần sẽ có kiểm tra tư chất, thanh niên từ 16 tới 18 sẽ được khảo hạch ngày mai con cùng Tinh Hà đến thử xem " Ông lão chợt nhớ đến chuyện gì quan trọng nói ra.

" Có điều chặng đường khá xa nên phải xuất hành lúc canh Tư mới được "

" Ngủ sớm để mai có sức còn lên đường "

" Mẫn Mẫn biết rồi thưa gia gia " Mẫn Mẫn lễ phép đáp.

Đêm khuya ánh trăng chiếu sáng ngoài khung cửa sổ. Ánh trăng chỉ đường cho những người ngư dân có một đêm đánh bắt thành công

Trời bắt đầu về khuya, sương đêm rả rích bám trên những cành cây

Trên chiếc giường bố Tinh Hà trằn trọc suy nghĩ về những gì đã trải qua, cứ ngỡ như một giấc mơ, nhưng dù là mơ hắn cũng đành chấp nhận số mệnh, hắn phải thay đổi, không còn là Tinh Hà như lúc trước mà bây giờ hắn phải phấn đấu, trở thành Tiên Nhân

" Ngày mai ta sẽ là người tốt nhất " Tinh Hà tự tin nói rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ










>"< Khư Vũ sẽ tạm dừng ra chương mới để tinh chỉnh lại cách trình bày cũng như nội dung để gửi tới quý đọc giả một bộ truyện thật hay và lôi cuối

Thân Ái!


Huế 11/11/2017 13:22