Chương 1. Lần chết thứ 2

Time Clock

Chương 1. Lần chết thứ 2

Tôi.

Đang chạy trên một con đường dài...

Một thứ gì đó, đang cố đuổi theo tôi...

Một con quái vật, một thằng biến thái, hay một cô gái xinh đẹp.

Bản thân tôi cũng chịu, chỉ biết rằng cái thứ đang đuổi theo, rất là nguy hiểm.

Nó nguy hiểm như thế nào?

Tôi không chắc chắn được, nhưng bản thân lại cảm thấy đây là một thứ có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào.

Chạy. Tôi ra sức chạy.

Cố chạy về phía đường dẫn tới ngôi nhà thân thuộc. Vật bí ẩn vẫn cứ bám theo, dai như bọn đỉa.

Hồng hộc.

Ngay bây giờ, trên bàn tay tôi đang có cảm giác cầm nắm một thứ gì đó mềm mềm,... vừa chạy vừa định xòe bàn tay của mình ra....đột nhiên,... có gì đó kiến bụng của tôi... đau kinh khủng...

- A......a.......

"Renggggggg......."

Tiếng chuông báo thức chỉ 6h sáng.

Tôi, tỉnh dậy khi bị con em gái nhảy một phát vào giữa bụng.

- Xuống...xuống khỏi người anh ngay!

Sợ thật, nó mà nặng chắc mình phòi tim gan phèo phổi mất.

Tôi bật dậy khiến con bé ngã ngay xuống cái giường khiến nó lộ chiếc quần lót xọc của nó ra trước mắt tôi.

- Anh Hai có cái gì phồng lên to thế?

Che thật nhanh vùng nguy hiểm bằng đôi tay.

- À... Không...không có gì đâu!

- Mồ,... mà anh hai xuống ăn sáng đi.

"Phù... May thật"

- Đợi anh đánh răng rửa mặt đã.

Gấp lại cái chăn, tôi vội vào phòng vệ sinh. Đây là việc mà ai cũng phải làm đánh răng, rửa mặt, chỉnh lại tóc, đi vệ sinh..... À mà dưới vẫn cứng nhỉ?

"Tại sao mình lại mơ giấc mơ kỳ lạ đó. Mà cái gì mềm mềm trong tay thế nhỉ?"

Hmm... cố gắng ngẫm lại những thứ mình đã mơ tối qua, nhưng điều nhớ được chỉ là vật thể hay một thứ gì đó đang đuổi theo và bản thân tôi trong giấc mơ đang cố thoát khỏi nó.

- Anh hai... - Tiếng em gái tôi vọng lên từ dưới bếp -...xuống ăn còn đi học, anh hai....

Tôi đáp lại người em gái bé bỏng không cùng huyết thống.

- Đ...Đợi anh tý... Em cứ ăn trước đi....

Hiện tại, ở nhà giờ chỉ có hai anh em chúng tôi, ba mẹ đang phải đi công tác xa. Ở một mình với em gái 12 tuổi đáng yêu, đây chắc chắn là điều mà tỷ thằng trên thế giới này mong muốn.

Ánh nắng dần rọi vào từ phía cửa sổ. Vội vã lấy cái cặp sách và chiếc đồng hồ trên đầu giường, mở cửa phòng, tôi chạy thật nhanh xuống nhà.

- Đây đây... anh xuống đây Anna...

****

27/8/2017

7:00 AM

Ra khỏi cửa nhà, tôi bước đi trên con đường quen thuộc tới điểm đỗ xe của trường. Cái con đường đã đi cả trăm lần nhưng bản thân tôi hôm nay lại có cảm giác lã lẫm, khác thường.

- A.... Cái gì thế?

À chiếc đồng hồ trong túi quần của tôi đang rung.

Vật trong túi quần tôi giống như những chiếc đồng hồ bấm giờ bình thường, màu ánh bạc, phía sau có khắc chữ "TIME CLOCK". Tôi đã lấy được từ kho dưới tầng hầm nhà, nó được cất trong một chiếc hòm nhỏ. Nếu bạn đã từng xem những bộ phim về bọn cướp biển, nó giống chiếc hòm chứa vàng của những tên cướp này.

"Ớ... tại sao nó lại rung nhỉ?"

Vật trong túi vẫn đang rung, luồn tay vào túi quần, tôi lấy chiếc đồng hồ ra. Cầm trên tay, dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh từ chiếc đồng hồ, thân nhiệt tôi tăng dần, phải chăng nó đang chuyền thẳng vào cơ thể của tôi.

- A.....a......

Cảm giác như muốn nổ tung ra vậy.

Và cuối cùng.

Mọi thứ trước mặt như đang chậm lại, âm thanh của tiếng chim tiếng người qua lại dần biến mất.

Không, không phải vậy. Mọi thứ xung quanh tôi đang quay ngược lại thời gian thì đúng hơn. Con người, đồ vật, những đám mây, mặt trời,... Chắc hẳn tôi sẽ dần biến mất khỏi thời gian hiện tại. Cái đồng hồ trên tay tôi nó đang làm điều đó.

"Mày...mày là thứ gì thế?"

Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu tôi, đây chính là trở về quá khứ sao? Được chứng kiến những gì xảy ra trong quá khứ, những thứ có thể thấy từ lúc tôi chưa được sinh ra, khá hứng thú ấy chứ, đó cũng là điều không quá tệ.

*****

Tôi....

Đang lơ lửng trong khoảng không thời gian, đó là một vòng xoáy lớn, nơi mà hình ảnh méo mó của những chiếc kim đồng hồ xoay theo chiều ngược lại với tốc độ chóng mặt.

Một mặt đồng hồ dần mở ra, bên trong đó xuất hiện một cái hố đen ngòm, chưa kịp làm gì nó hút tôi vào với tốc độ cực nhanh không khác gì một cái máy hút bụi.

*****

"Uỵch"

Mông tôi đập xuống đất một cái đau điếng.

- Ai da! Đau thật!

Tôi đang xoa mông cho bớt đau, thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người cũng từ lỗ đen nhảy xuống. Họ tiếp đất như những lính đặc công chuyên nghiệp, trông thật ngầu, ai như tôi dùng mông tiếp đất.

Tôi nhìn xung quanh, đây chính là một nơi nào đó trong quá khứ. Nơi đây là những tòa nhà bị bỏ hoang, có những ngôi nhà đã bị phá để lộ ra nhiều lỗ thủng, nhìn qua thì chúng như bị một thứ gì đó to lớn phá hỏng.

Điều khó hiểu nhất là nơi đây không có dân thường, chỉ có những tên tiếp đất kiểu lính đặc công vừa xuất hiện giống như bản thân tôi.

Hiện tại, bầu trời nơi đây là của buổi chiều, bóng của những tòa nhà cũng khá dài rồi, có vẻ sắp tối rồi đây.

- Bọn quái thú chuẩn bị xuất hiện, mọi người... hãy lấy những chiếc đồng hồ của mình ra.

Tiếng nói to ở trên một toàn nhà vọng lại. Giọng nói mang khí chất của một người mạnh mẽ. Nhưng... khi tôi nhìn lại, đó là một cô gái, một người trẻ tuổi, tóc ngắn, trông khá là xinh, không... không..., phải gọi là cực kì xinh.

Tôi tự hỏi tại sao lại có bé gái tiểu học ở đây.

- Này tên kia, tập chung vào đi!

"Cô bé đang nói mình phải không. À chắc thằng bên cạnh rồi."

Quay sang bên phải, quay sang bên trái, chẳng có ai.

"Hừm... không lẽ mình."

- Quay ngang quay ngửa cái gì? Ta đang nói ngươi đó!

- Ế!!!

Hít vào. Thở ra. Lấy lại sự mình tĩnh. Tôi đáp trả cô gái đáng yêu nhìn như học sinh tiểu học.

- Cho tôi hỏi cái, đây... là đâu?

- Ngươi bị ngu à? Đây ấy, là chiến trường sinh tử giết những con quái thú từ không thời gian đến...

- Tôi không biết gì hết, tại sao tôi lại bị kéo vào vậy?

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Tôi đã làm sai cái gì chăng?

"Rầmmm........."

Một con quái thú to đùng từ lỗ đen trên trời rơi xuống, mặt đất rung chuyển khiến tôi lại mông hôn đất một lần nữa.

- A đau thật!

- Bọn chúng bắt đầu hành động. Mọi người hãy chuyển hóa chiếc đồng hồ của mình thành vũ khí đi!

"Vũ khí, vũ khí gì thế?"

Một con khác có đầu tê giác cũng xuất hiện từ lỗ đen trên bầu trời, cơ thể hắn cuồn cuồn cơ bắp, tay hắn cầm một chiếc rìu to gấp rưỡi cơ thể. Cơ thể hắn sắp chạm đất. Với lực hút trái đất cộng với việc hắn bổ cái rìu, khi lưỡi rìu chạm mặt đất, xung kích từ chiếc rìu làm mặt đất nứt toác, rạch ra một đường thẳng dài khiến mọi người trong tâm chấn bị bắn ra ngoài trong đó có tôi.

"Rầmmmm........."

Đầu tôi va chạm với bức tường....tôi mất dần ý thức...

Và từ từ bất tỉnh....

*****