Chương mở đầu.

Time Clock

Chương mở đầu.

Ngày 13 tháng 3 năm 1945

23:48 PM

Mưa.

Một bóng người đang bước đi với chiếc dù đen tuyền. Đó là kẻ khoác trên mình một bộ âu phục màu sẫm tối, hướng đi của hắn là con đường dẫn tới khu nghĩa trang.
Nơi này, thường bốc lên mùi xác thối của vô số người chết được chôn tại đây.
Chiến tranh, bệnh tật... đã dần cướp đi sinh mạng của con người.

Bên trong là những ngôi mộ, chúng được xếp với nhau không một chút hàng lối.
Toát lên vẻ u ám và khó chịu.

Cơn mưa mỗi lúc càng nặng hạt.

Kẻ lạ mặt mặc âu phục bước vào cổng.

Nơi đây, do địa hình đất, hiện tại còn đang mưa. Vì thế chúng hòa lẫn với nhau, khiến nơi này trở thành đống bùn đất trông thật khủng khiếp.

Bất ngờ một ánh sáng lóe lên kèm theo là một tiếng "đùng".

Mặc kệ tiếng sấm, hắn di chuyển vào trong khu nghĩa trang, mỗi lần bước vào sâu hơn, hắn càng khiến đôi giầy của mình nhớp nháp và nhầy nhụa hơn bộn phần.

- Này,... cậu gì ơi,... này... - Cất lên là một chất giọng khô khan. -...cậu định viếng thăm ai vào đêm hôm giông bão thế này à?

Có vẻ, khuôn mặt già dặn tuổi tầm trung niên kia đã để ý tới hắn.

Kẻ vừa gọi tên mặc bộ âu phục chính là người gác mộ nơi này. Do đây là nghĩa trang nên tất nhiên sẽ phải có người trông coi.

Tay lão cầm một chiếc đèn dầu, đưa lại gần kẻ lạ mặt đang mang trên mình bộ âu phục.

Hiện tại, trời đang tối, ánh sáng của đèn dầu không thể soi rõ khuôn mặt ẩn sâu trong chiếc mũ hắn đội.

Bên dưới chiếc mũ, ánh mắt sắc bén đầy sát khí liếc qua lão gác mộ rồi lờ đi. Sau đó hắn lại tiếp tục bước chân của mình tiến sâu vào nơi hắn muốn nhắm tới.

Dõi theo bước chân của kẻ mặc âu phục, những vết nhăn của lão chợt túm lại làm cho khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn hơn bao giờ hết.

Một tiếng nổ như sấm dậy.

Bước chân bỗng dừng lại.

Một làn khói nặng mùi thuốc súng tỏa ra từ một vật thể bằng kim loại trên tay kẻ gác mộ.

Lão nạp viên đạn tiếp theo và cầm lại cây súng chĩa thẳng về phía tên mặc vest.

- Cậu dám... tiến thêm bước nữa.

Mưa vẫn đang rơi.

Chiếc dù phủ bùn đất đã tuột ra từ tay kẻ mặc vest tự lúc nào. Một giọng cười cất lên thất thanh hòa quyện với tiếng sấm trời đã xóa tan đi bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ.

- Ông... - cánh tay khập khiễng từ từ giơ lên hướng về phía lão già -...có biết cái chết cảm giác như thế nào không?

- Ngươi! Ngươi muốn nói gì?

- Không có gì cả. Không phải là một câu hỏi để ông trả lời.

Cách tay còn lại dần dần lộ ra sau tấm áo choàng. Một vật gì đó lóe lên chạy dọc theo khuỷu tay của tên mặc vest. Lão gác mộ dường như cảm thấy một làn sát khí tỏa ra từ tên mặc vest và chùn bước, hai tay siết chặt khẩu súng. Chẳng mấy chốc kẻ lạ mặt kia đã vào tầm ngắm của một vũ khí có thể giết người trong lần sử dụng duy nhất. Kẻ gác mộ nheo mắt, nghiến chặt răng, ngón tay để hơi hơi cò súng.

- Biến khỏi đây ngay!

Trong tích tắc.

Mặt nước lan tỏa, chiếc gương trong suốt tại vị trí mà tên mặc vest đang đứng đã mất đi hình bóng phản chiếu.

Thay vào đó kẻ mặc vest dường như đang khuỵnh gối đứng cách lão một khoảng, cánh tay chứa vật sắt nhọn giơ trước ngực, một vệt chất lỏng màu đỏ lăn dài trên lưỡi dao.
Kẻ gác mộ, bây giờ đã bất động, miệng không thốt lên câu nào. Loong coong tiếng súng va chạm với nền đất bùn, mắt trợn ngược, phần trên cùng của lão gác mộ đang dần trượt khỏi vị trí vốn có của nó, xoay đều giữa màn không trung ướt át và kết thúc với một vũng nước đỏ thẫm kèm theo là mùi tanh nồng nặc.
Nếu đầu đã lìa khỏi cổ đồng nghĩa với việc các dây thần kinh sẽ ngừng hoạt động và nó sẽ từ từ ngã gục xuống nền đất, để lại một cái xác không đầu nằm trên vũng máu vẫn còn đang tuôn ra từ cổ.

- Đó không phải là câu hỏi để ngươi trả lời...

-...mà là lời đề nghị chân thành nhất từ bản thân ta!

Quay về phía vũng nước vừa đứng, hắn nhặt chiếc ô của mình lên, giăng mạnh tay để rửa sạch vết máu trôi theo dòng nước. Thế rồi, những bước chân khập khềnh ấy lại tiếp tục bước đi.

Một bước.

Lại một bước.

Rồi một bước nữa.

Chẳng mấy chốc đối diện hắn bây giờ là một đồi mộ thoáng đãng giữa một khu đất trống. Chiếc bia nằm trên đỉnh của đồi mộ, sừng sững cao gấp ba lần tính từ đỉnh mũ của tên mặc bộ âu phục, mang cho mình hình thù của một chiếc thánh giá làm từ vàng ròng kèm theo là những hoa văn phức tạp.

Một bước. Hai bước...

Hắn lại gần, lấy tay phủi đi vệt rêu bám ngay trung tâm của chiếc thánh giá.

Một dòng chữ lộ ra.

"TIME CLOCK."

Hắn lùi lại hít một hơi thật sâu.

- HAHAHAAA...... HAHAHAAA...... HAHAHAAAAAA......

Cùng lúc đó trên tay trái hắn tiếng kêu "Kong".

Đồng hồ điểm 0h.

Ánh sáng xẻ dọc bầu trời.

Cùng lúc đó sét từ trên trời đánh bật tung ngôi mộ phía trước hắn.

"ĐOÀNH..."

Để lộ ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu ánh vàng.

"tích...tắc...tích...tắc..."

- Cuối cùng, sau mấy nghìn năm...gian khổ,...chờ đợi và...tìm tòi.

- Ta,... hahahaa... ta... đã tìm thấy báu vật của thiên niên kỷ, hahahaa...

-...hãy đợi đấy...

-...sẽ không lâu đâu, lời đề nghị chân thành nhất mà ta đã dành dụm từ lâu....

- HAHAHAAAAA...... HAHAHAAA...... HAHAHAA...... HAHAHA............

Tiếng cười của hắn vang vọng cả khu nghĩa địa.

Mưa...

...mỗi lúc một to hơn.

Xóa nhòa đi tiếng cười và sự hiện diện của hắn.

Bộ âu phục đã biến mất hoàn toàn trong màn đêm cùng cơn mưa lạnh ngắt....

......