Chương 26: Ta Nhìn Thấy Mình Trong Gương

Tiên Mộng

Chương 26: Ta Nhìn Thấy Mình Trong Gương

Chương 25 lỗi chuyển chương!!!

Ở phiến không gian bên trong khô lâu thi cốt Tiêu Phong lúc này thân thể lơ lững giữa hư vô, xung quanh hắn một tầng ánh sáng vàng kim bao phủ tạo thành chiếc kén nhỏ, không ngừng bao bọc bên trong.

Hắn giờ phút này còn cách đỉnh viên mãn luyện khí đúng một kẽ tơ, phàm những nơi có thể chứa đựng được linh khí bên trong cơ thể Tiêu Phong đều đã thử, từ Đan Điền rồi kỳ kinh bát mạch, nhưng ẩn ẩn cảm thấy có chổ thiếu sót không thể giải thích được. " Vẫn thiếu một chút, nếu chân chính có cảnh giới viên mãn thì trong thiên hạ xưa nay phải có người đạt tới được, không biết họ dùng cách gì nhưng riêng ta có một cách "

Hắn cắn chặt răng, một suy nghĩ cuồng bạo lóe lên trong đầu, " Đỉnh - Phá - Lập, hoàn toàn phù hợp với pháp tắc tự nhiên, nếu ta đúng thì về sau thành tựu vô hạn lượng, còn nếu sai lấy cái chết ra đánh đổi " Trên đời không có thành công nào không phải trả giá, muốn vượt mặt thế nhân đôi khi phải đem tính mệnh ra đánh cược, chỉ một lần và có lẽ muôn đời " Tiêu Phong ta lấy Thiên Đạo tuyên thệ, phá bỏ nhục thân này ".

Dứt lời, Tiêu Phong bản thể cấp tốc hóa lớn, lúc này da thịt, tứ chi, huyết mạch, nhục thân như một chiếc thùng rỗng có thể chứa đựng, hắn há miệng hút lấy một hơi, hư vô phía phía trước chợt xao động theo thời gian tạo thành vòng xoáy không ngừng hút tất cả thiên địa linh khí vào trong.

Đến một giới hạn không thể chịu đựng được, Tiêu Phong giờ này như một quả cầu khí treo lơ lững trên không trung và có thể nổ tung bất cứ lúc nào, da thịt, huyết nhục đang dần dần nứt vỡ, trên thân máu tươi ướt đẩm, từng giọt, từng giọt như sương mai đọng trên cành lá không ngừng thi nhau rơi xuống vang lên thanh âm lách tách, y phục trước kia vốn đã bạo tạc từ lâu, trong đôi mắt vằn vện tơ máu tràn ngập lăng lệ chi ý như muốn chứng minh thái độ bất chấp, không chịu khuất phục, linh khí bên ngoài thiên địa không ngừng theo miệng hắn du tẩu tiến nhập thân thể.

Hai canh giờ sau, da đầu Tiêu Phong lúc này triệt để bong tróc, từng mảng tóc lớn rệu rã cũng theo đó rơi xuống, toàn thân đã là một màu tím đen biến dạng đến kinh khủng, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nhận thức hắn là một đầu huyết nhân đáng sợ.

Sinh cơ đang dần dần khô cạn, trước cực hạn thân thể thì cái chết đang ở gần ngay trước mắt, tử vong chi ý tràn ngập, "Aaaa" hắn mở miệng gào thét theo đó sát khí trên thân cũng bộc phát kinh thiên " Ta sống mơ hồ thì chết ắt phải quang minh, con đường này từ cổ chí kim không ai chọn Tiêu Phong sẽ là người khai phá ".

" Chết có gì tốt! Tất nhiên sống thú vị hơn, trước đây mê man bất định, nhưng từ giờ trở đi trên những bước chân ta qua ắt phải in hằn dấu ấn, sống và cường đại để tìm ra khúc mắc, tìm ra bí ẩn trong lòng ".

" Bạo"

Một tiếng nổ vang trầm đục đánh vào hư không, linh khí thiên địa theo đó bốn bề tứ tán, huyết nhục vương vãi một mảnh không gian, Thế giới ngoài kia hoàng hôn đang dần dần buông xuống, ánh tà dương đỏ thẩm một vùng trời, chút gió thổi qua đánh bay từng đám cát vàng sa nạc, vạn vật im ắng, có cảm giác thời không ngay một khắc tiếng nổ tự bạo kia vang lên cũng đình chỉ hoạt động.

Thiên không mấy mươi hơi thở sau vần vũ mây đen, hàn phong thi thoảng thổi qua khiến lòng người rét lạnh " Diệt sinh mệnh, quản nhân duyên " Từng hồi âm thanh " u u " trầm buồn vang vọng thiên địa như là lời tự thán " Ta muốn chết trời không thể quản, đến muốn sống trời cũng vô pháp cản ".

Mặt trời khuất núi, không khí dần dần lắng dịu, từng tia nắng cuối ngày le lói, như còn muốn ban phát chút hào quang cho nhân thế, trong khô lâu thi cốt giờ này là một mảnh hoang tàn, máu me thịt vụn vương vãi đầy đất, không khí chết chóc bao trùm, xương đen bốn phía bị lực lượng tự bạo đánh nát một mặt tạo thành lổ hổng câu thông trời đất.

Nhưng ý chí hắn, sát khí hắn và cả sự cuồng bạo trong hắn vẫn còn tồn tại đâu đó, Diệt Thế Đỉnh lăng không cửu thiên không ngừng tản mát u quang. Trên đại đỉnh sát phạt khí tức tràn ngập, thi thoảng lại vang lên từng hồi âm thanh " ùng ùng ".

Trong một vùng không gian khác, thần hồn Tiêu Phong đang trầm luân trong cõi ta bà sâu thẳm nào đó, vùng không gian này tối đen như mực, phía trước mặt đứng sừng sững một ngọn núi cao ngọn núi này hoàn toàn màu đen, không thấy cây cỏ, không thấy sinh linh chỉ biết đây là một ngọn hắc sơn to lớn, lớn hơn bất cứ thứ gì từng tồn tại trong thiên địa, sương mù lơ lững lưng chừng, mặt đất một màu đỏ như máu, phiến thế giới này thập phần hoang vu chẳng có gì ngoài tử khí và mùi vị của sự chết chóc.

Trên một tế đài bằng đá, tế đài treo lơ lững trước đỉnh hắc sơn, xung quanh hương khói bay nghi ngút, lúc này bóng lưng một người không thấy rõ, bóng lưng kia quay ngược hướng Tiêu Phong, chỉ nhìn ra đây là một thanh niên áo lam, đầu tóc trắng bạc theo gió bay phất phới, nhìn từ góc độ khác còn có thể thấy một nhúm tóc đỏ xen kẽ trông vô cùng kỳ dị.

Thanh niên bóng lưng to lớn vững vàng, nhưng càng nhìn càng thấy toát lên vẻ cô độc, tang thương đến lạ. Hắn như ngồi đó từ lâu lắm trong vô tận năm tháng, nếu cẩn thận còn nhìn ra tầng tầng bụi bặm vương đầy tóc và y phục, trên thân không hề có lấy một chút ba động linh lực, khí thế khoan thai, trầm ổn, nhưng bóng lưng kia đi vào mắt Tiêu Phong lại có thể so sánh với trời đất, bởi cảm giác nó còn to lớn hơn gấp nhiều lần đỉnh hắc sơn trước mặt.

Y phục mang theo bạc màu cùng năm tháng, nhìn như tuyên cổ lắng đọng sau tấm lưng kia, hắn chân đứng trên tế đài, đầu chống thẳng cửu thiên hai tay chắp sau lưng thẳng tắp. " Bộ dáng chân chính cao thủ tịch mịch " Bóng hình nay Tiêu Phong nhận thức ra vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp qua đâu đó rất rất nhiều lần, có lẽ là thân nhân hay là người từng cùng hắn đồng sinh cộng tử và cũng có thể là chính hắn, một Tiêu Phong khác khi nhìn qua gương.

Người áo lam kia chợt mở miệng cất lời, thanh âm vô cùng trầm ổn nhưng ngôn ý toát ra cổ ý chí cực kỳ bá đạo, có cảm giác chúng sinh đứng trước ý chí này chỉ có một con đường duy nhất là cúi lạy và phục tùng. Nhưng bất ngờ là ngôn từ lại không hề đồng nhất với phong thái.

" Tiêu Phong a! Ngươi đến muộn mấy ngàn năm khiến bổn tôn phải trầm mình trong luân hồi chờ đợi, ngươi....Ngươi chơi cái gì lại đánh nát Thiên Vương Tinh, may mà bổn tôn đến kịp không thì chẳng phải sinh linh Địa Cầu tận diệt hết rồi sao, đúng là kẻ tu Diệt Thế Đạo không có tên nào hay ho, Diệt Sinh lão quái kia cũng thế, ngươi cũng vậy.. Bà nội nó! không đến sớm, không đến đúng lúc lại đến muộn hết mấy ngàn năm khổ thân lão tử phải luân hồi...Để ta xem, ta luân hồi đúng 200 kiếp.. Ừm, là 200 kiếp rồi nha "

Người áo lam kia nói một mạch không ngừng, bấm từng đốt ngón tay tính toán,như thể để chứng minh cho lời hắn nói, Tiêu Phong lúc này trầm ngâm, như ngộ ra điều gì đó, cũng mơ hồ như không " Ngươi là ai? Luân hồi? Muộn năm ngàn năm? Ngươi nói gì ta không hiểu".

Người lam y chợt quay mặt, Tiêu Phong lúc này hít vào một ngụm khí lạnh bởi người trước mắt nếu đổi lại không phải mặc lam y mà là hắc y thì chính là hắn, tuy thần thái có lẽ khác đi đôi chút nhưng hắn kỳ quái nhận ra mình vậy mà đang đứng ngay trước mặt mình. Diện mạo kia, đôi mắt kia cả mái tóc bạc trắng kia... Tiêu Phong bất giác đưa tay mân mê khuôn mặt.

" Aiz, Ta nói đến Thời Không Chi Môn ngươi còn đi nhầm được, ngày đó ngươi không chỉ đường cho ta,một mình bổn tôn khổ cực lắm dùng 5000 năm mới có thể Đạp Thiên, hôm nay ngươi lâm vào tràng cảnh này cũng đáng a!, ta cũng không chỉ cho ngươi, xem ngươi làm thế nào. Bổn tôn một đời anh tuấn, tiêu sái lại phải trầm mê luân hồi... Ngươi biết không! Thậm chí có kiếp ta còn đầu thai vào súc sanh đạo, làm ngựa cho người ta cưởi đấy, nhiều lúc bổn tôn chỉ muốn bóp chết ngươi thôi. Ngươi với lão gia hỏa kia... làm ta tức chết mà ".

Tiêu Phong mặt đen như gổ mun, hắn hoàn toàn không hiểu kẻ giống mình trước mặt đang nói chuyện gì " Ta vẫn chưa hiểu lắm ".

" Aaa. Đồ đầu đất, lão tử không lằng nhằng với ngươi, Hứa Nhi nàng cũng đang luân hồi, ngươi tìm nàng cho ta...Hừ.. không tìm được nàng ta buộc ngươi đầu thai làm lợn "

Thanh niên lam y khuôn mặt nhăn nhó, cố làm ra vẻ dữ tợn nhưng càng nhìn lại càng khiến người khác buồn cười ẩn ẩn có chút trẻ thơ bên trong tính cách. Tiêu Phong biết kẻ đứng trước mặt hắn là bổn tôn chính mình, tuy khác biệt tâm tính, thậm chí lúc này ai nấy đều có sinh mệnh riêng nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó như là máu thịt tương liên, Tiêu Phong cười khổ.

" Ngươi cười gì, ta nói rõ ràng rồi, ngươi nếu không tìm ra Hứa Nhi cho lão tử, ta nhất định biến ngươi thành heo, kể cả lão gia hỏa chuyên xúi dại kia nữa. Aia ta nhớ Hứa Nhi a! "

Thanh niên lam y cảm khái, phút chốc thần tình ủ dột " Thôi... bổn tôn giúp ngươi một lần, quay về đi, tu tập cho tốt khi nào dứt luân hồi ta sẽ tìm tới ngươi ".