Chương 16: Con Quỷ Họ Tiêu

Tiên Mộng

Chương 16: Con Quỷ Họ Tiêu

Trong chiếc kén hắc ám. Thời gian cứ chậm rãi trôi đi cho đến một ngày Tiêu Phong đang trầm luân trong cõi hư vô sâu thẳm. Nơi đó là một vùng không gian mờ mịt bên ngoài vũ trụ, không gian này hỗn độn cổ xưa. Không có trời, không có đất không phân chia lấy thượng hạ,thậm chí không có một chút pháp tắc tự nhiên.

Đứng sừng sững giữa tinh không là một tôn đại cự nhân to lớn. Lớn đến mức mỗi sợi lông tơ trên cơ thể đều hơn ngàn vạn Cự Sơn gộp lại. Ngón tay thậm chí còn có thể che lấp cả một tinh cầu.

Cự nhân trên vai vác búa lớn.Chống tay đứng lơ lững giữa hư không. Từ đầu đến chân xuyên toa hai chiều vũ trụ, thân thể cuồn cuộn vô biên vô hạn hỗn độn chi khí. Mỗi lần cự nhân thở ra đều mang theo cuồng bạo lốc xoáy khiến vài tinh cầu xung quanh bị đẩy lùi lại phía xa.

Cự nhân mở miệng phát ra thứ thanh âm khàn đục. Âm thanh siêu việt thiên lôi vang vọng toàn bộ vũ trụ. " Ta là Cổ, sinh ra cùng Thái Sơ vũ trụ. Tạo mệnh khai phá ngàn vạn tinh cầu mở rộng hư vô.Phân chia đất trời trên dưới rạch ròi. Định ra pháp tắc, quản thúc hết thảy ức ức sinh linh.

Nay lấy thân ta làm đại địa. Xương cốt ta làm núi cao, máu tiên nhân trong cơ thể ta làm biễn lớn sông sâu, râu tóc làm thảo mộc cây cỏ Hai mắt hóa thành Nhật, Nguyệt chiếu rọi vĩnh hằng".

Cổ một búa chém xuống. Phân tách hai phần vũ trụ. Trên cao gọi là trời, bên dưới là đất. Thái sơ vũ trụ cấp tốc diễn sinh.....

Mấy mươi hơi thở sau Tiêu Phong bừng tĩnh, hắn mở mắt, lách mình bước ra khỏi chiếc kén.Trên thân thể quang huy sáng chói tựa như hoàng giả quang lâm. Hư hư ảo ảo chồng chất thêm một tầng nhân ảnh mơ hồ. Nhân ảnh mờ nhạt kia toàn thân hắc vụ bao trùm trên đỉnh đầu là một vòng mặt trời máu.

Hai thân ảnh đối lập dần dần phân tách về hai phía ngồi đối diện nhau trên đại địa. Thân ảnh màu vàng kim mở miệng cất lời.

" Người là phần thân Tiêu Phong ta. Được sát lục bổn nguyên biến hóa mà thành. Mang đạo niệm diệt sạch chúng sinh. Nay ta để ngươi ngoài vũ trụ.Mong có một ngày tìm ra chân ngã ba ngàn đại đạo. Tự hành, tự sinh, tự diệt. Ban cho ngươi tâm trí như nhân loại cùng sinh mệnh vĩnh hằng. Từ nay về sau không còn gì liên quan đến bổn tôn "

Dứt lời phần thân kia biến thành khói đen phiêu phù một hồi lâu rồi tiêu tán hư vô. Lúc này thân ảnh vàng kim kia bên ngoài quang mang bắt đầu mờ nhạt. Phút chốc sau quang mang triệt để tắt ngấm.

Lộ ra hình thể một nam nhân hắn mang đến 9 phần diện mạo Tiêu Phong nhưng khác biệt là đầu tóc trắng bạc dài quá vai đang phần phật tung bay. Lông mi cũng một màu bạc trắng.

Đầu tóc trắng bạc kỳ dị kia còn xen kẽ một nhúm tóc đỏ lòm như máu,trên thân khí tức vô cùng trầm ổn.Linh lực bàng bạc mờ nhạt phát ra nhìn hắn phảng phất như hư như thực. Trước kia Tiêu Phong đã vô cùng anh tuấn nhưng bây giờ nhìn lại hắn còn đẹp hơn. Mang theo nét ma mị đến khó tả.

Tiêu Phong lắc mình xoay xoay cổ tay vang lên âm thanh răng rắc Hắn chợt thở dài phiền muộn suy nghĩ, không biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu. Trước đó khi tiến vào Diệt Thế Đỉnh hắn vẫn còn nhận thức được mọi chuyện nhưng sau này khi cánh cửa thần bí kia mở ra Tiêu Phong mới triệt để lâm vào hôn mê....

Qua mười năm dài trầm luân nhờ huyết giang to lớn không ngừng cung cấp Huyết Linh. Tu vị lúc này tăng tiến đáng kể cũng sắp sửa chạm ngỏ Trúc Cơ.Sinh mệnh lực lượng cũng được tu bổ. Lần nữa lấy lại diện mạo thanh niên trẻ trung chưa ngoài hai mươi niên kỷ.

Tiêu Phong chỉ có cảm giác thời gian trôi qua đủ lâu. Vì trong quá trình đó thần hồn hắn rong ruổi chu du khắp nơi đặt chân đến hết thảy mọi vùng đất trên Tu Chân Tinh cầu. Thậm chí còn có lần đứng tại điểm tận cùng thế giới nhìn ra bên ngoài hư không vô biên vô hạn.

" Không biết Hứa gia lúc này thế nào rồi? Còn Hứa Ngọc ắt hẳn nàng cho rằng ta đã chết. Chừng ấy thời gian liệu nàng còn có chờ ta? "

Ngay lúc này một tiếng lôi đình vang vọng. Hình như là từ đâu đó thế giới bên ngoài. Tiêu Phong khuôn mặt trắng bệch. Trái tim tưng tưng một hồi gia tốc. Thật sự qua hai lần bị thiên lôi oanh kích dù phúc lớn mệnh lớn nhưng Lôi âm, Lôi quang và cả lôi uy kia vô tình trở thành lạc ấn bóng ma nặng nề trong lòng hắn.

Một kẻ sinh ra với bản tính nhát gan sợ chết thì dù có qua thêm bao nhiêu lần chết hụt đi nữa Không những không có tác dụng cường hóa tâm linh mà ngược lại còn tăng thêm sự yếu mềm cho bản chất.

" Bà mẹ! Thiên lôi a! Sao cứ bu bám lấy lão tử không chịu buông, ta đâu ăn cắp gì của ba đời Lôi gia nhà các ngươi đâu chứ!! "

Như một hài tử nhỏ yếu co ro giửa một ngày mưa giông. Tiêu Phong cứ mỗi lần nghe thanh âm lôi đình là một lần đại não oanh minh. Hắn ngồi bất động trên mặt đất. Mấy mươi hơi thở sau lôi đình biến mất...

" Cuối cùng cũng chịu đi rồi a! Ngươi không đi thì lão tử trốn ở đây cả đời.... Hắc...hắc "

Ngốc lưu trong Diệt Thế Đỉnh ít lâu Mấy canh giờ sau hắn ly khai bước ra khỏi đại đỉnh, thứ đầu tiên đập vào mắt Tiểu Phong là khung cảnh vô cùng quen thuộc....

Trên mặt đất hoa viên trước đây.Một chiếc cự đỉnh cắm sâu trên đại địa, xung quanh tường thành đổ nát. Kiến trúc hoang tàn nhưng phía xa đại phủ Hứa gia lại một lần nữa được dựng lên. Mức độ xa hoa lộng lẫy không hề kém nhiều so với quá khứ.

" Hứa gia này cũng không khỏi quá keo kiệt nha. Lão Thiên đánh đến sụp nhà còn xây lên được.Vậy mà mỗi cái hoa viên nho nhỏ nơi ta hạ tràng lại đành lòng vứt bỏ đi. Dù gì Tiêu Phong ta cũng là con rễ Hứa gia. Là người một nhà a!!! ".

Hắn bộ dáng sầu mi khổ não. Trên thân lúc này tóc trắng bối cao. Y phục, đến đôi giày mang trên chân cũng đều một màu trắng, nhìn không khác gì cây kẹo bông gòn,hắn đảo mắt xung quanh hoa viên hồi lâu. Tiêu Phong nhấc tay thu lấy đại đỉnh.

Miệng " chắt..chắt" tiếc rẻ

" Lão Thiên cũng thật bốc đồng nha! Nhìn mà xem trước kia một mảnh hoa viên. Bên này trồng Tử Quỳnh, bên kia trồng Dạ Lan khung cảnh ngày xưa nên thơ biết mấy. Haiizz..!!!! "

Dạo chơi xung quanh một hồi, cứ hễ đi đến đâu chúng nhân thấy mặt hắn lại la hét bỏ chạy như gặp phải quỷ. Có kẻ yếu vía đến mức vãi cả ra quần rồi vỡ mật chết bất đắc kỳ tử. Tiêu Phong khóc không ra nước mắt, vừa đuổi theo vừa hét.

Tóc trắng buông xõa, tròng mắt vặn vện tơ máu trong khi thế nhân đinh ninh là hồn ma Tiêu Phong hiện thế. Vậy là người chạy trước kẻ đuổi sau. Hắn càng muốn thanh minh, càng cố gắng đuổi thì chúng nhân lại chạy thật nhanh. Tiếng gào thét, gầm rú vang vọng Hứa gia.

" Là ta a! Tiêu Phong bằng xương bằng thịt của các ngươi đây. Đâu phải hồn trăng bóng quế mà vắt giò lên cổ như vậy chứ? "

Một đồn mười, mười đồn trăm cả Hứa gia lâm vào kinh hoảng. Có kẻ không biết từ đâu nghe ai nói. Có một đầu Lệ Quỷ dữ tợn, tóc trắng như cước mồm đầy máu me đang đuổi bắt người để ăn thịt. Rồi kẻ khác lại thêm mắm dặm muối, tình cờ mà Tiêu Phong hắn biến thành bộ dạng một con quỷ khát máu.

Trên ngàn gia nhân tán loạn chạy khỏi Hứa Gia.Tiếng bước chân vang lên ầm ầm. Tiếng thở gấp, rồi tiếng tim đập, đại phủ Hứa gia lúc này vui nhộn như ngày tết thanh minh.

Bởi lẽ chỉ cần nhắc đến cái tên Tiêu Phong thôi cũng đủ khiến chúng nhân bàng hoàng khiếp sợ chứ chưa nói đến con quỷ họ Tiêu Thậm chí tu sĩ thị vệ gia tộc. Nam phụ lão ấu. Nội thân ngoại thích đều đồng dạng vắt giò lên cổ chạy tìm mạng.

Chúng nhân chạy càng nhanh hắn càng đuổi bạo. Vừa chạy vừa thở kèm theo một thân y phục trắng toát khiến không ai dám quay mặt lại nhìn.

Ngay cả Hứa Chí Quân, Nguyên Anh tu sĩ nghe tin. Trái tim cũng không khỏi một hồi trùng xuống. Cái danh tự " Tiêu Phong " kia đối với hắn là một bóng ma đặt nặng trong lòng. Dù cho đạo tâm có cứng cỏi đến đâu, chung quy hắn vẫn chưa thoát ly phàm nhân. Nên không có gì ngoài hai chữ " Sợ Hãi "

Mấy mươi hơi thở sau, thông tin bằng tốc độ tên lửa bắn nhanh chóng phát tán. Lúc này đến lượt Thiên Nam Quận sôi trào. Phàm nhân luôn trong tâm thế báo động có thể di dời khi cần thiết.

Trong tư phòng. Hứa Ngọc vẫn trầm mặc. Lát sau có ba nữ hầu hùng hục chạy vào muốn lôi nàng đi Hứa Ngọc cố gắng giằng xé tránh thoát.

" Các ngươi muốn làm gì? Muốn làm loạn sao? "

" Tiểu thư chạy nhanh đi. Bên ngoài có quỷ. Con quỷ kia đang đuổi bắt người để ăn thịt a!!! "

" Là cái gì quỷ? Từ đâu đến? "

Hứa Ngọc gấp gáp hỏi

" Là con quỷ họ Tiêu, từ hậu hoa viên chạy sang. Người còn suy nghĩ gì nữa. Nhanh chân a! Thân binh, thị vệ đều nhanh chân chạy hết cả rồi? "

" Cái gì!! Họ Tiêu, từ hậu hoa viên chạy sang "

Dứt lời Hứa Ngọc đạp cửa phi nhanh ra ngoài


................................Hết A!!................................