Chương 22: Âm Mưu Đoạt Xá

Tiên Mộng

Chương 22: Âm Mưu Đoạt Xá

" Nam Thần, muốn đặt chân đến nam thần ngay bây giờ là nhiệm vụ bất khả thi. Khoảng cách địa lý quá xa xôi, thậm chí dùng hết cả phần đời phàm nhân e là còn không đi kịp". Tiêu Phong trầm ngâm suy tính, cuối cùng hắn chọn cách từ bỏ.

Khoảng cách địa lý chỉ là một phần. Bình chướng Tử Vong Hạp Hải đâu phải thứ mà kẻ tầm thường như hắn có thể đơn giản vượt qua. Chẳng ai dại dột lấy chính sinh mạng ra làm thuyền lớn.

" Có lẽ phải đợi thêm 36 năm, khi tử vụ trên biễn rút hết. 36 năm sau chắc cũng có hy vọng Kết Đan. Khi đó rời đi không muộn ".

Tu vị Tiêu Phong bây giờ là cực hạn Luyện Khí, chỉ kém Trúc Cơ một bước nhỏ nữa thôi, tuy nói đơn giản nhưng một bước kia đôi lúc lại khó như lên trời. Ngày đó khi vừa tĩnh lại hắn đã sớm nhận ra bên trong Đan Điền tồn tại một luồng linh lực. Tuy nhỏ bé, ít ỏi nhưng vô cùng tinh thuần và cường đại.

Thậm chí mỗi hơi thở cũng mang theo nét già nua của tuế nguyệt, của bụi mờ năm tháng. Chắc chắn niên kỷ hắn không đồng nhất với vẻ ngoài lúc này.

Cũng vì vậy Tiêu Phong luôn đinh ninh, chính mình không phải sinh linh nơi này. Mà đến từ một phiến thiên địa khác, trí nhớ bị ai đó dùng thần thông phong ấn lại. Thân thế hắn quá mức bí ẩn " Hy vọng ta không phải là một phân thân của kẻ khác ".

" Đến Nam Thần, tìm cơ duyên. Đạp Thiên Cữu Kiều tiếp tục ván cờ năm ngàn năm dang dỡ " Tiêu Phong miệng lưỡi đắng chát.

Ngay hôm đó hắn rời đi Thiên Nam Quận, mặc dù tĩnh lại chính ở nơi đây, hắn cũng có cảm giác địa phương này mang lại cho mình một tia khí tức quen thuộc. Nhưng nếu cứ mãi luẫn quẫn trong cái vòng tròn mờ mịt này tất không giải quyết được việc gì.

Mấy ngày sau, trên một vùng sa mạc khô cằn. Khí hậu nơi này vô cùng khô nóng, không cỏ cây có thể tồn tại được, thậm chí đến sinh vật sống cũng rất thưa thớt. Lâu lâu chỉ có thể nhìn thấy ít loài bò sát, côn trùng nhỏ bé và một vài cánh chim chới với phía trời xa.

Đây chính là sa mạc Trùng Dương, một địa phương trong truyền thuyết. Tương truyền nơi đây ngày xưa là một đại dương cực lớn, khí hậu hiền hòa quanh năm tươi mát. Là danh thắng nỗi tiếng Tây Minh.

Nhưng không biết vì lý do gì, chỉ sau một đêm ngắn ngủi, biễn lớn hóa thành sa mạc. Lượng nước khổng lồ kia bốc hơi đi đâu chẳng ai giải thích được. Có người đồn rằng, một đại năng ngoài vấn đỉnh kỳ dùng vô thượng thần thông hút mất nước biễn Trùng Dương bổ sung cho Tử Vong Hạp Hải.

Tiêu Phong đi trên cát nóng, bầu trời lúc này vô cùng chói chang, ánh nắng thiêu đốt khiến không khí liên tục vặn vẹo. Nhìn từ xa giống như hơi nóng trên chảo dầu sôi. Trên sa mạc thi thoảng xuất hiện một vài bộ hài cốt kỳ dị, nhìn qua như thú, lại mang vài phần giống với cá. Đặc biệt có một đầu khô cốt cực lớn, cái đầu lâu màu đen như hắc thạch chiếm chu vi đến hơn mười trượng.

Toàn thân còn lại được che phủ bởi cát nóng, không biết đã nằm lại đây từ năm tháng nào. Nhưng nhìn qua có thể khẳng định người này khi còn sống là một man nhân.

Tiêu Phong con ngươi co rút, tuy khoảng cách so với bộ khô cốt còn khá xa nhưng phía trước mơ hồ tỏa ra một luồng uy áp cực mạnh. Khiến hắn cảm thấy tim đập chân run, bước đi trên cát thêm phần khó khăn.

" Người này khi còn sống hẳn là cường giả một phương. Uy áp này chỉ có Nguyên Anh tu sĩ mới có thể so sánh, man nhân trời sinh thần lực cộng với tu vị khủng bố như vậy, ai có thể giết chết hắn ta? "

Tiêu Phong cố gắng chịu đựng từng bước một tiến lại gần hơn, khi khoảng cách còn chưa đầy trăm trượng uy áp lúc này đã khó có thể hình dung. Mỗi lần nhấc chân là mỗi lần hắn cắn răn vận chuyễn toàn lực tu vi trong cơ thể.

Uy áp kia bao phủ cả một góc trời. Xung quanh không khí đang không ngừng vặn vẹo và nứt vỡ, vang lên thanh âm lách tách. Dường như là ý chí của cường giả trước khi vẫn lạc mong muốn ngăn ngoại nhân đến gần

Bên trên đầu lâu đen, từng cơn gió nóng thi thoảng cuốn bay cát sa mạc, lộ ra mơ hồ một khung xương hoàn chỉnh vô cùng to lớn. Chiều cao man nhân này khi còn sống ước chừng trăm trượng. Một bộ khô cốt đen, chỉ nhìn qua thôi cũng mang lại khí thế trấn nhiếp kinh người.

Xung quanh từng đoàn phù văn màu vàng chập chờn di động, phù văn được tô vẽ bằng một loại ký tự cổ xưa tối nghĩa. Uy áp mang lại khó có thể hình dung. Tiêu Phong dừng bước trong phạm vi trăm trượng, trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ lừ. Cảm giác như đang đội trên đầu một ngọn núi nhỏ

Phù văn kia sáng ngời, chuyễn động theo một quỷ tích cố định, tạo thành trận pháp như tấm màn ngăn bảo vệ bộ xương đen tránh khỏi tất cả ngoại lực bên ngoài. Ba động linh lực từ trận pháp tỏa ra vô cùng cường đại. Như gió lớn đập vào mặt Tiêu Phong đau rát

" Đây hẳn là ý chí tu sĩ đại năng sau khi chết hóa thành. Chỉ là một tia ý chí thôi đã cường đại như vậy khiến ta gần như phũ phục vô pháp bước thêm, nếu như là thần thông của người này thì? " Tiêu Phong không dám nghĩ thêm. Hắn cảm giác trên sóng lưng chạy dọc một luồng khí lạnh.

Tiêu Phong nhìn bộ khô cốt, thật lâu sau trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ mê man. Hai hàng mi dần dần chụp xuống,phía trướng phảng phất mơ hồ, đại não lúc này là một khoảng trống. Ý thức dần dần mất đi, hắn bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.

Lúc này trái tim đập mạnh một hồi, cảm giác nguy cơ sinh tử ập đến. Bên trong thần thức, Diệt Thế Đỉnh vang lên tiếng chấn " oong, oong". Tiêu Phong kinh hãi mở mắt. Hắn cảm nhận từ bộ khô cốt truyền đến mị lực khó tả, hình như còn có tác dụng nhiếp hồn. Khi hắn giật mình nghĩ đến một trường hợp thì đồng thời lúc này bầu trời sa mạc ùn ùn mây đen. Còn có lôi điện chớp lòa.

Bên trên đám mây do hắc vụ tạo thành lấp ló một đôi mắt lớn, đỏ ngàu như máu. Đôi mắt kia chớp chớp sắc lạnh, nhìn Tiêu Phong không che dấu được vẻ tham lam.

" Ngươi định lực không tệ. Trúng nhiếp hồn thuật của ta lại còn có thể tự thân thức tỉnh, chỉ có điều tu vị quá yếu, Nửa bước Trúc Cơ. hắc.hắc". Bên trên đám mây lúc này phát ra thanh âm ồm ồm như sấm, vô cùng khó nghe. Âm thanh kia vang lên có nặng có nhẹ,đôi lúc lại the thé như bà lão, cùng với hắc vụ cuồn cuộn trên trời nhìn rất kinh dị.

Trái tim Tiêu Phong đập liên hồi, cảm giác tử vong khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Nhìn hắc vân trên bầu trời tuy trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng trong ánh mắt kia của hắn tuyệt nhiên không có chút mảy may dao động. Chỉ có một mảnh xa xăm mơ hồ

" Quỷ Linh, ngươi muốn đoạt xá ta?". Tiêu Phong trầm tĩnh cất lời.

" Haha, nhìn ra được ta là Quỷ Linh, tiểu tử ngươi nhãn lực không tệ. Hôm nay tự tìm đến đây giao nộp thân xác cho ta, vừa vặn là một tu sĩ Trúc Cơ. Tốt, haha "

Đôi mắt trên bầu trời cất tiếng cười dài. Tiêu Phong lùi lại ba bước cố gắng trấn nhiếp nỗi sợ hãi trong lòng, cánh nay nắm chặt, hắn nhìn lên bầu trời. Đôi mắt sục sôi chiến ý.

" Ngươi muốn chống cự? Muốn đối kháng sao? Haha. Vô pháp, hôm nay đã định là tử kỳ cho ngươi, nếu như là Nguyên Anh kỳ thì còn có chút cơ may trốn chạy. Mà được bổn tọa dùng đến thân xác cũng không phải việc gì xấu. Hóa Thần thần hồn đâu phải tùy tiện đi đoạt xá người ".

Đôi mắt đỏ trên bầu trời liếc xéo Tiêu Phong, lộ ra vẻ hung tàn, gian ác. Hắn lạnh người lùi lại phía sau thêm ba bước, miệng phun ra máu tươi. Khuôn mặt tái nhợt " Hóa Thần thần hồn, chỉ ánh mắt cũng khiến ta trọng thương".
Tiêu Phong vận chuyễn tu vị trong cơ thể, Luyện Khí 9 tầng linh khí cuồn cuộn bên ngoài cánh tay. Tiêu Phong cách không đánh ra một chưởng, là Diệt Thế chưởng, chưởng pháp tồn tại trong trí nhớ.

Chưởng ấn to lớn ngưng thực, xung quanh là tầng tầng huyết vụ bao phủ, mang đến cảm giác giết chóc nặng nề. Mùi máu tanh thoang thoảng không trung. Chưởng ấn xé gió lao thẳng lên bầu trời, đánh nát tầng tầng không khí xung quanh tạo nên hai luồng khí lưu đối lập, hư không thoáng vặn vẹo.

Lúc này trên tầng mây. Một tiếng " Hừ " dài khinh miệt. Hắc vụ ngay lập tức tách ra tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy tỏa ra lực hút cường đại. Cả không khí xung quanh, cát nóng sa mạc, thậm chí dường như hư vô cũng bị nuốt vào bên trong. Ngay lúc chưởng ấn đến

" Khá lắm, chưởng lực không tệ, một chưởng này đủ sức giết chết Trúc Cơ, nhưng cho dù ngươi có mạnh hơn ngàn vạn lần đi nữa cũng vô ích. Đừng mong đối chọi lại Hóa Thần ý chí, ý chí của ta cũng là Thiên ý, dù sao môn thần thông này ta rất thích".