Chương 9: Tiên hạch
Sau khi xuyên phá được phòng ngự của tê giác Châu Phi, Hàn Quang kiếm xoáy tròn, tiến thẳng vào đại não linh thú tận lực phá hủy mọi vật cản trên đường đi của nó. Sau đó xuyên thủng, bắn vụt ra ngoài từ sau đầu linh thú.
Đại não phá hủy, tê giác Châu Phi không còn chống đỡ được nữa, thân hình như một ngọn đồi ngã xuống đất. "Ầm", mặt đất chấn động, tro bụi khắp nơi một phen bay tán loạn.
Lý Thành Trụ thu lại Hàn Quang kiếm, cau mày ngắm nghía, đoạn dùng thủy vũ rửa sạch thân kiếm mới cho vào giới chỉ. Trong thời gian ngắn sắp đến, hắn cũng sẽ không giao Hàn Quang kiếm cho Nguyên Anh cất giữ. Tưởng tượng đến Nguyên Anh trong cơ thể sẽ nảy sinh sát khí, ác tâm, hắn không nhịn được khẽ rùng mình, lạnh sống lưng.
Đang chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình, Lý Thành Trụ đột nhiên phát hiện một linh thú có hình dáng như con chuột đang rón rén đi đến bên xác tê giác châu Phi. Nó nhảy quanh xác chết vài vòng, sau đó nhảy lên miệng vết thương trên hốc mắt tê giác, chui vào trong.
- Độc ác, tàn nhẫn thật! – Lý Thành Trụ nhìn thấy cảnh tượng đó, không khỏi than thầm trong lòng, không nghĩ ra một linh thú nhỏ bé lại có thể hung tàn như vậy.
Chưa kịp than thở xong, Lý Thành Trụ phát hiện trên cơ thể tê giác châu Phi nổi lên một khối tròn nhỏ. Hơn nữa khối tròn đó còn di chuyển cực nhanh.
Rõ ràng khối tròn đó chính là con chuột (hắn tạm gọi như vậy). Lý Thành Trụ lấy làm lạ lắm, không hiểu con chuột hung ác này cuối cùng muốn làm gì?
Khối tròn nhỏ di chuyển đến vị trí trái tim của tê giác châu Phi, sau đó loạn động một trận rồi trở về đường cũ, tốc độ vẫn nhanh như trước.
Lý Thành Trụ nghĩ bụng:
- Không lẽ con vật nhỏ này chuyên môn ăn tim?
Tuy nhiên kết quả thực tế lại khiến hắn rung động.
Con chuột từ miệng vết thương trên hốc mắt tê giác đi ra, hai chân trước ôm một vật, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn. Vật đó dính đầy máu tươi, Lý Thành Trụ không thể nhận ra rõ ràng là vật gì, nhưng tuyệt đối không phải là trái tim, mà là một thứ rắn chắc.
- Chẳng lẽ tê giác châu Phi đã có thể biến trái tim thành đá? – Lý Thành Trụ phỏng đoán.
Nhìn con chuột nhỏ thó trong bộ dáng như một tên ăn trộm, Lý Thành Trụ không nén được bật cười, phất tay lên, miệng niệm:
- Trói!
Một đạo kim quang bắn về phía con chuột nhỏ, trói chặt nó lại.
Con chuột nhỏ kêu "chít chit" loạn xạ, tả xung hữu đột. Song vẫn không thể nào thoát được Thúc Phược quyển của Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ chậm rãi tiến đến, dùng vũ thủy rửa sạch sẽ con chuột nhỏ mới phát hiện ra. Nó đang ôm một khối tròn gần giống với kim cương, đá quý dưới địa cầu, nhưng rất lớn - có thể bằng hai nắm tay người lớn, hơn nữa lại có màu xanh.
Nếu khối đá xanh này là kim cương, dám chắc sẽ có giá trị liên thành tại địa cầu. Nghĩ đến đó, khóe miệng Lý Thành Trụ không kìm được nhểu ra nước bọt.
Con chuột nhỏ có lẽ hiểu được không có hy vọng chạy trốn, không kêu chít chít nữa, chỉ cố sức dùng song trảo đưa khối đá lên miệng.
Chuyện diễn ra tiếp theo đã suýt nữa làm cho Lý Thành Trụ té lăn ra đất.
Chi nghe "rột rột" vài tiếng, khối kim cương trong tay con chuột đã nhỏ đi một chút, nhìn dáng vẻ con chuột dường như đang thích thú gặm nhấm một món khoái khẩu của nó vậy.
- Ta ngất! – Lý Thành Trụ một trảo đoạt lấy khối kim cương từ tay con chuột, lầm bầm:
- Trả lại chiến lợi phẩm cho ta. – Nói xong đem con chuột nhỏ ném ra xa.
Nhìn kỹ lại khối kim cương, mặc dù đã bị con chuột gặm mất một ít, song vẫn gần như còn nguyên vẹn. Điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là bên trong khối kim cương này ẩn chứa linh lực thuộc tính Mộc. Hồi tưởng lại công kích bằng nước bọt của tê giác trong trận chiến lúc nãy, Lý Thành Trụ rốt cuộc hiểu được khối kim cương này chắc cũng tương đương với Nguyên Anh của người tu tiên, chỉ không cường đại bằng Nguyên Anh mà thôi.
Lạ một điều là trước đây hắn đã giết chết không ít linh thú, tại sao lại không thấy có vật này? Trước kia hắn đã từng ăn không ít Văn Tu Tước, sau đó vào rừng rậm cũng đã ăn một ít thỏ và chó rừng. Ăn bằng hết cũng không thấy con vật nào có trái tim hóa thành khối kim cương cả? Xem ra sau này cần phải lưu ý nhiều hơn.
Mặc dù không biết khối kim cương này có tác dụng gì, nhưng nhìn con chuột hưng phấn gặm nhấm, chắc có thể dùng để luyện đan. Nghĩ vậy, hắn bèn cất khối kim cương này vào trong giới chỉ chứa đồ.
Thật ra khối đá xanh đó vốn có tên gọi – Tiên Hạch! Chỉ có tiên thú cấp năm mới có thể tạo thành, cũng chính là nguyên căn bổn mạng của linh thú. Tuy nhiên Lý Thành Trụ không biết, lại tưởng rằng linh thú nào cũng có thể có, chỉ là hên xui mà thôi.
Con chuột nhỏ bị đoạt mất Tiên Hạch, bị ném ra xa, nhất thời tức tối, kêu lên ỏm tỏi, nhìn Lý Thành Trụ trảo trước hướng mặt đất vỗ mạnh một cái. Một đạo linh lực từ dưới đất lập tức truyền đến, nhanh chóng tập trung dưới chân Lý Thành Trụ dẫn khởi linh khí thuộc tính thổ, hình thành một mũi kiếm bén nhọn xuyên lên bàn chân Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ quát lên một tiếng, xuất Hàn Quang kiếm, phóng ra một đạo kiếm khí chém thẳng đến con chuột nhỏ.
"Óe!" Cái đuôi chuột đã bị cắt đứt một nửa, nó đau đớn ba chân bốn cẳng chạy thoát khỏi chiến trường.
Lý Thành Trụ đối với con chuột nhỏ đó cũng không thèm để ý. Tuy nhiên hắn lại không hài lòng với công kích của bản thân. Thực ra thực lực của tê giác châu Phi cũng không phải là quá mạnh, tuy nhiên tốc độ công kích của nó rất nhanh. Chỉ cần tốc độ công kích của Lý Thành Trụ có thể nhanh bằng nó, không chừng trận chiến lúc nãy đã có thể trực tiếp giết chết đối thủ, không cần phải chơi trò câu giờ như vậy. Hôm nay chỉ gặp một con tê giác châu Phi, nếu sau này gặp hai, ba con một lúc thì sao? Không lẽ lúc nào cũng vắt chân mà chạy? Vì vậy Lý Thành Trụ đối với tốc độ của đòn công kích con chuột nhỏ vừa rồi, tỏ ra không hài lòng chút nào.
Tuy nhiên trận chiến hôm nay cũng đã khiến cho hắn không còn kiêu ngạo tự thị như trước nữa. Chẳng trách sư phụ hắn nói không biết trong rừng rậm này còn có những gì, không cho hắn tiến vào quá sâu. Song cũng không trách được hắn sinh tâm kiêu ngạo, hắn đến Tiên giới một thời gian, mọi việc đều suôn sẻ, hôm nay mới là lần đầu tiên xuất hiện một linh thú khiến cho hắn phải chật vật một phen.
Nghĩ đến sư phụ, Lý Thành Trụ khẽ chép miệng một cái. Hắn ra đi đã mười ngày, không biết sư phụ đã nguôi giận chưa, âm thầm tính toán một lúc, hắn quyết định quên đi. Bất kể trở về gặp tình huống thế nào thì cũng chỉ là thảm trạng. Hắn tuy có chút sợ hãi, nhưng quyết định sẽ tiếp tục tiêu dao bên ngoài một thời gian nữa.
Lý Thành Trụ lấy ra một khối ngọc giản từ trong giới chỉ, dùng thần thức truyền thông tin vào đó, báo cho sư phụ biết hắn vẫn bình an.
Những ngày kế tiếp, Lý Thành Trụ rong ruổi khắp nơi tìm linh thú ma luyện. Nếu đánh không lại thì chạy, đợi khôi phục khí lực, sau đó lại tìm đến những con linh thú đó gây phiền toái lần nữa.
Càng tiến sâu vào rừng rậm, cấp bậc linh thú càng cao. Lý Thành Trụ không ngừng thực chiến ma luyện, tu vi cuối cùng đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ. Chuyện này nếu sư phụ biết được dám chắc sẽ mắng hắn té tát. Nghĩ đến đây hắn chỉ dám thè lưỡi ra mà thôi. Tiên hạch lúc này cũng đã thu được hơn mười khối, màu sắc thì đủ loại, xanh, đỏ, vàng, trắng … Lý Thành Trụ qua nghiên cứu, đã hiểu được màu xanh biểu thị cho thuộc tính mộc, các màu sắc tiếp theo ứng với hỏa, thổ, kim, thủy. Tuy nhiên có hai loại đặc biệt nhất chính là màu đen và màu bạc. Linh lực màu bạc làm cho Lý Thành Trụ cảm thấy rất thoải mái, ngược lại màu đen làm cho hắn có cảm giác khó thở. Lý Thành Trụ từ điều này mà đoán ra rằng hai màu này đại biểu cho hai thuộc tính quang minh và hắc ám. Tuy nhiên hai loại tinh hạch có thuộc tính này lại vô cùng ít. Lý Thành Trụ suy nghĩ rất nhiều nhưng chung quy vẫn chưa thấu hiểu rõ ràng về hai loại tinh hạch này.