chương 13: Tiên Khí
Nghĩ vậy, Lý Thành Trụ bất giác nở một nụ cười, mặc kệ tiểu linh thú có thể nghe được tiếng người hay không, ngồi xổm xuống tỏ vẻ thân thiện với nó. Hơn nữa còn lấy từ trong giới chỉ ra một vốc tiên hạch.
- Tiểu tử kia, sau này đi theo ta sẽ tha hồ ăn sung mặc sướng nhé!
Tiểu linh thú thấy trong tay Lý Thành Trụ có tiên hạch lấp lánh đủ màu sắc, nhất thời trở nên hưng phấn. Bất kể "người" kia đã từng hung ác với nó thế nào, lao về phía trước như gió cuốn.
Lý Thành Trụ chỉ thấy trước mắt lóe lên, bàn tay đã hẫng đi một chút, nhìn lại tiên hạch đã thấy nằm trong tay con chuột. Lý Thành Trụ thầm kinh hãi, than rằng:
- Tốc độ này so với phi kiếm của mình, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. – Trong lòng càng củng cố thêm quyết tâm thu phục con vật nhỏ này.
Nhìn con chuột con đang hưng phấn, Lý Thành Trụ bất giác không khỏi cảm thấy đau lòng một chút. Trước sau hắn đã bị mất sáu khối Thiên Cơ thạch vào tay con chuột, Lý Thành Trụ đương nhiên là tiếc của. Tuy nhiên lúc này lại không phải là lúc phát tiết bực bội, hy vọng thoát khỏi chốn này hoàn toàn đặt vào con chuột.
Lý Thành Trụ ngồi bên cạnh nó cả nửa ngày, con vật nhỏ vẫn không có chút ý tứ nào, thản nhiên dùng hai chân trước cầm Thiên Cơ thạch và tiên hạch ăn một cách ngon lành.
Lý Thành Trụ vốn vẫn chưa khôi phục được hoàn toàn tinh lực, vừa rồi lại phải vất vả bám theo tiểu linh thú, bày ra "Tật Hỏa Thiên Trận", linh lực khôi phục được một nửa đã nhanh chóng cạn kiệt, thậm chí còn phun ra máu tươi. Nếu không nhanh chóng bổ sung, công lực dám chắc sẽ thụt lùi.
Tuy nhiên trước mắt còn có con vật nhỏ, Lý Thành Trụ không dám tùy tiện lấy ra Thiên Cơ thạch, chỉ có thể dùng Hàn Quang kiếm vẽ ra một Tụ Linh trận đơn giản. Sau đó ngồi vào trong đó hấp thu linh khí, tiến vào trạng thái khôi phục.
Không biết trải qua bao lâu, Lý Thành Trụ từ trạng thái nhập định đã tỉnh lại, cảm giác được linh khí trong cơ thể đã hoàn toàn khôi phục. Bất quá lại không thấy con vật nhỏ đâu nữa. Lý Thành Trụ thầm hô cứu mạng - Tiểu Vật này ngàn vạn lần không được chạy mất, nếu không, hắn không biết sẽ bị giam trong Ảo trận này thêm bao nhiêu năm nữa.
Hắn tự trách bản thân không cẩn thận. Sớm biết thế này thì trước khi nhập định, phải "nói chuyện" với tiểu vật đó một phen đã.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên hắn cảm giác trên đùi mình có vật gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra con chuột nhỏ đang nhắm nghiền mắt, há hốc miệng, ngủ trên chân mình.
- Ta ngất! – Lý Thành Trụ buồn cười không thôi, không nghĩ ra con vật nhỏ này lại tìm được địa phương thuận lợi như vậy để ngủ.
Theo sự chuyển động thân mình của Lý Thành Trụ, con vật nhỏ chậm rãi mở mắt, mơ màng nhìn bốn phía, trong miệng kêu loạn "chít chit".
Lý Thành Trụ nắm lấy lỗ tai nó, vứt nó xuống mặt đất, mắng:
- Dậy đi đồ lười.
"Chít chít!"
Không thèm để ý đến sự phản đối của nó, Lý Thành Trụ lúc này mới cẩn thận quan sát hang động trong đại thụ. Cái hang trong bọng cây này có đường kính chừng năm mươi thước, vị trí hắn đang đứng bằng phẳng như được người ta dùng đao cắt ngang một phát sắc lẹm, ngẩng đầu nhìn lên trên chỉ thấy một lỗ đen ngòm mà thôi.
- Không lẽ đại thụ này hoàn toàn rỗng ruột? – Lý Thành Trụ kinh hãi vô cùng. Nhìn bề ngoài, đại thụ này không hề có dấu hiệu suy suyễn nào, tuy nhiên ở trong đã trống rỗng! Ai đã khoét ruột nó?
Xuất ra Hàn Quang kiếm, Lý Thành Trụ ngự kiếm, bay lên phía trên.
- Chi chi. – Con vật nhỏ dưới chân hắn kêu loạn lên, nhảy một cái, đứng vững bên chân hắn, dùng đuôi quấn lấy chuôi kiếm.
Mặc dù động khẩu đen ngòm, tuy nhiên tập trung linh lực lên mắt, Lý Thành Trụ vẫn có thể miễn cưỡng thấy đường bay lên phía trên. Ngạc nhiên nhất chính là phía trên động khẩu không hề thẳng một đường, ngược lại còn phải rẽ mấy lần.
Bay được khoảng mấy trăm thước, sau khi qua một chỗ ngoặt, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng mờ mờ, Lý Thành Trụ tưởng rằng đã đến ngọn cây, bất quá lúc này con chuột nhỏ đã đứng lên, hưng phấn kêu la không ngừng, giậm mạnh chân vào Hàn Quang kiếm, phóng vọt đi. Nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Tiểu Vật, Lý Thành Trụ nhịn không được, cũng vội tăng tốc độ bay theo nó.
Bay đến gần, Lý Thành Trụ mới nhìn rõ ánh sáng phát ra không phải là ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, mà là một khối ánh sáng màu lục mờ nhạt. Mặc dù không tiếp xúc trực tiếp với khối ánh sáng này, Lý Thành Trụ vẫn cảm giác được khối ánh sáng xanh lục hàm chứa năng lượng trong đó. Loại năng lượng này cũng không chỉ đơn thuần là linh lực mang thuộc tính Mộc mà còn phảng phất biểu hiện một sự sống.
Đứng vững trên Hàn Quang, Lý Thành Trụ kinh ngạc quan sát quần thể sáng xanh trước mắt. Tiểu Vật lúc này đã áp mặt vào quần thể ánh sáng xanh, dùng mũi hít một hơi, một đạo ánh sáng xanh lập tức rót vào cơ thể nó, thậm chí Lý Thành Trụ còn có thể nhìn rõ đạo ánh sáng đó lưu chuyển bên trong cơ thể Tiểu Vật.
Chỉ hít một hơi, nhưng Tiểu Vật phảng phất như vừa ăn no xong, há miệng ợ vài cái, đoạn nhảy lên vai Lý Thành Trụ, khoan khoái nhắm mắt lại.
Lý Thành Trụ tò mò, vươn tay chạm vào khối ánh sáng xanh đó. Một loại năng lượng mang lại cảm giác thư thái đến cực điểm, từ đầu ngón tay hắn truyền đến.
- Bảo vật! – Nước bọt của hắn không biết đã chảy ra từ lúc nào.
Nhìn khối lục quang tựa hồ có một vật thể bên trong, Lý Thành Trụ thử dùng thần thức xuyên thấu vào. Bất quá thần thức của hắn không thể nào xâm nhập vào được khối ánh sáng, phát hiện này nhất thời làm cho Lý Thành Trụ hưng phấn không thôi.
Hắn bạo dạn đưa tay tiến sâu vào khối lục quang, tay hắn lập tức chạm vào một thứ cứng rắn, tựa như kim loại.
- Chẳng lẽ là tiên khí? – Lý Thành Trụ không ngừng nhểu ra nước bọt.
Hắn khẽ cắn môi, cầm lấy thứ cứng rắn đó, vận linh lực kéo nó ra.
Cùng lúc đó, lục quang tựa như bị một lực hút mạnh mẽ, hút vào trong khối kim loại, trong nháy mắt ánh sáng mờ mờ đã tắt ngóm.
Lý Thành Trụ quan sát vật trên tay, từ hình dáng của nó mà suy ra thì đây là một cánh cung. Bề mặt cánh cung điêu khắc đồ hình rất sống động, nhìn kỹ thì rất giống hình ảnh những thiên sứ được miêu tả trong sách dưới phàm giới. Mỗi một hình người đều có một đôi cánh, chỉ không giống thiên sứ dưới phàm giới ở chỗ đầu không đội vương miện, hơn nữa đôi tai được điêu khắc rất nhọn. Cánh cung này cũng rất đặc biệt ở chỗ đoạn giữa lại bị uốn cong lại, tạo thành một cây cung có hình chữ "W", dây cung màu đen tuyền, căng thẳng giữa hai cánh cung.
- Cung thật tốt! – Lý Thành Trụ khẽ bật thốt lên, với kiến thức và nhãn lực của hắn, mặc dù không nhận ra được đẳng cấp cây cung này, nhưng dám chắc cây cung này ít nhất cũng phải là một thanh tiên khí.