Chương 22: Dụ Dỗ
Nhìn nàng chằm chằm quan sát Tiểu Vật, hầu kết của Lý Thành Trụ không nhịn được, giật giật lên xuống, "tiểu đệ đệ" dưới khố hạ cũng giật giật trỗi dậy. Hắn cảm thấy mặt mũi dần nóng bừng, bất động thanh sắc đưa tay vào khố hạ, khống chế, không cho "tiểu đệ đệ" ngẩng cao đầu lên, lắp bắp mở miệng hỏi:
- Tiểu thư, có chuyện gì ư?
Nữ nhân nhìn đăm đăm vào Tiểu Vật lúc này mới chú ý đến Lý Thành Trụ, nở một nụ cười mê hồn, cặp mắt xinh đẹp liếc nhìn hắn, hơi thở thơm ngát tỏa ra, dịu dàng nói:
- Đây là linh thú của công tử sao? – Vừa nói vừa vươn ngón tay trắng muốt thon thả, chỉ vào Tiểu Vật.
Nữ nhân này khiến cho Lý Thành Trụ nhớ lại một loại cảm giác khi xưa. Trước khi hắn tiến hành các cuộc phỏng vấn ở một số công ty, giám đốc một số công ty đã an bài mỹ nữ tuyệt sắc phục vụ hắn.
Tuy nhiên nữ nhân trước mắt lại khác một chút, nàng rất có mê lực, song lại không hề dâm đãng.
Nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng như tuyết, nhỏ bé của nàng, Lý Thành Trụ càng đỏ mặt hơn. Hắn tẩn ngẩn một lúc lâu mới hồi phục lại tâm thần, lắc đầu trả lời:
- Nó cũng không phải là linh thú của tại hạ, nó chỉ đi theo tại hạ mà thôi. – Từ khi Tiểu Vật xả thân cứu hắn, Lý Thành Trụ cũng không còn nhìn Tiểu Vật bằng ánh mắt như trước nữa.
Tiểu Vật dường như cũng hiểu được lời nói của Lý Thành Trụ, vươn lấy cái lưỡi đỏ chót thân mật liếm liếm lên khuôn mặt hắn làm cho Lý Thành Trụ cảm thấy khuôn mặt nhột nhạt, khó chịu cực kỳ.
Nữ nhân nhìn cảnh tượng này, trở nên vui vẻ, thốt lên:
- Ô, nó còn có linh tính nữa. – Nói xong lại tùy tiện hỏi thêm một câu:
- Đây là Tầm Bảo Thử đúng không?
Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi:
- Tầm Bảo Thử? Không biết có phải hay không, song tại hạ gọi nó là Tiểu Vật.
Nữ nhân nhìn thân thể béo tròn của Tiểu Vật, mỉm cười mê hoặc:
- Tiểu Vật! Cái tên này thật là thích hợp.
"Chi chi!" – Tiểu Vật nghe nữ nhân nói vậy, đứng trên vai Lý Thành Trụ kêu lên kháng nghị nữ nhân đã cười nhạo nó.
- Công tử không biết nó là linh thú gì sao? – Nữ nhân dường như rất có hứng thú đối với Tiểu Vật.
Lý Thành Trụ vuốt vuốt đầu Tiểu Vật:
- Tại hạ không biết, trước đây chưa từng thấy qua linh thú nào như nó. – Lý Thành Trụ nói những lời này hoàn toàn là sự thật. Mấy tháng lưu lạc trong rừng rậm, hắn chỉ nhìn thấy duy nhất một linh thú như Tiểu Vật. Hơn nữa ngoại trừ nhận biết được Văn Tu Tước, các loại linh thú khác hắn đều không thể nhận biết được.
Nữ nhân nhìn chằm chằm vào Tiểu Vật một lúc lâu, sao đó tỏ vẻ thất vọng, thở dài nói:
- Có lẽ ta đã nhìn lầm.
Lý Thành Trụ nén không được lòng hiếu kỳ, vội hỏi:
- Phải chăng Tầm Bảo Thử rất giống Tiểu Vật? Nó có tác dụng gì? Cô nương dường như rất có hứng thú đối với Tầm Bảo Thử?
Nữ nhân nhìn Lý Thành Trụ với ánh mắt như nhìn quái vật. Thanh niên trước mặt sao lại không biết đến đỉnh đỉnh đại danh Tầm Bảo Thử tại Tiên giới? Tuy nhiên nàng nhìn thấy dáng vẻ của hắn lại hoàn toàn không giống nói dối, đành mở miệng giải thích:
- Tầm Bảo Thử quả thật rất giống với Tiểu Vật của công tử. Tuy nhiên nó nhỏ hơn Tiểu Vật một chút, chỉ bằng một nửa Tiểu Vật mà thôi. Hơn nữa đuôi Tầm Bảo Thử dài hơn Tiểu Vật. Tầm Bảo Thử mặc dù chỉ là trung vị linh thú cấp hai, song lại là linh thú duy nhất tại Tiên giới có thể cảm ứng được địa phương tập trung linh khí. Nghe tên nó thì biết, Tầm Bảo Thử chuyên dùng để truy tìm bảo vật. Ngoài ra các loại phép thuật kết giới đối với Tầm Bảo Thử cũng đều không có tác dụng.
Nghe nữ nhân giải thích xong, Lý Thành Trụ kinh hãi vô cùng, không nghĩ ra Tầm Bảo Thử lại miễn dịch đối với các loại phép thuật kết giới! Tuy nhiên hắn đã có thể khẳng định Tiểu Vật chính là Tầm Bảo Thử. Lúc trước khi Tiểu Vật lấy của hắn Thiên Cơ thạch, hắn đã dùng trận pháp cảnh báo đề phòng, ai ngờ kết giới cảnh báo lại không hề phát hiện ra Tiểu Vật. Hơn nữa dáng vẻ của Tiểu Vật lúc trước cũng chỉ bằng một nửa bây giờ mà thôi.
Lý Thành Trụ lại nghiêng đầu nhìn xem cái đuôi của Tiểu Vật đã từng bị hắn chặt đứt. Mặc dù vết thương đã lành, song cũng không dài trở lại được như trước. Trong lòng thầm hưng phấn không thôi, ca ngợi bản thân mình - khi đó hắn đã chém tốt quá, chém một nhát thật hoàn hảo.
Lại nghĩ đến khả năng phi thường của Tiểu Vật, Lý Thành Trụ nhìn nó mà phảng phất như nhìn thấy một núi thiên tài địa bảo trước mặt. Hắn đã phát tài, đại phát tài!
Nữ nhân nhìn Lý Thành Trụ ngơ ngẩn, nước bọt nhểu ra ròng ròng, trong lòng phì cười, môi sen hé mở nói:
- Có thể bán nó cho ta không?
"Chi chi!" – Không đợi Lý Thành Trụ trả lời, Tiểu Vật đã khua loạn tiểu trảo, hai hàng ria mép cũng dựng đứng lên, dường như rất bất mãn với nữ nhân xinh đẹp kia.
- Ha ha, tại hạ nói rồi, Tiểu Vật không phải sở hữu của tại hạ. Nó chỉ đi theo tại hạ mà thôi. Nếu nó đồng ý đi theo cô nương, tại hạ cũng sẽ không ngăn cản.- Lý Thành Trụ lau sạch nước bọt trên khóe miệng, nói:
- Tuy nhiên Tiểu Vật có tình cảm rất quyến luyến đối với tại hạ. Tại hạ nghĩ nó cũng không muốn đi theo một người xa lạ như cô nương!
Lý Thành Trụ chưa nói xong, đã chứng kiến một cảnh tượng, mà chút nữa hắn đã tự cắn phải đầu lưỡi của mình.
Trên tay nữ nhân đã có một khối Thiên Cơ thạch, nàng ta nhìn Tiểu Vật mỉm cười, dịu dàng nói:
- Đến đây với tỷ tỷ, tỷ tỷ có thức ăn ngon đây.
Không đợi Lý Thành Trụ có phản ứng, Tiểu Vật "chi" lên một tiếng, đã phóng sang ngực nữ nhân, đứng ngay rãnh sâu giữa ngực, thẳng người chộp lấy Thiên Cơ thạch.
Lý Thành Trụ như bị cắm sừng, lẩm bẩm trong lòng:
- Không lẽ ta đã sai lầm! Con tiểu súc sanh này thật là…
Nữ nhân vẻ mặt dương dương đắc ý, nhìn Lý Thành Trụ nói:
- Vừa rồi công tử đã nói sao?
Lý Thành Trụ khẳng khái đáp:
- Đại trượng phu một lời nói ra, bốn ngựa cũng không đuổi kịp!
Nữ nhân lúc này mới yên tâm thi triển chính sách mê hoặc Tiểu Vật, ngữ khí cực kỳ dụ hoặc:
- Ngoan nào, đi theo tỷ tỷ nhé! Sau này ngươi sẽ luôn được ăn thức ăn ngon.
"Rột roạt."
- Tỷ tỷ còn có nhiều thức ăn ngon hơn nhiều, so với thứ Thiên Cơ thạch này thì cao cấp hơn nhiều.
"Rột rột."
- Chỉ cần ngươi đi theo tỷ tỷ. Sau này mỗi ngày tỷ tỷ đều ôm ngươi ngủ nhé.
"Rột rột."
Mặt mũi Lý Thành Trụ đỏ bừng như máu, đứng một bên hung ác nhìn chằm chằm vào Tiểu Vật trên ngực nữ nhân.
Khối Thiên Cơ thạch thoáng chốc đã bị Tiểu Vật ăn hết. Nó ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân, trong miệng kêu "chi chi" liên tục.
Lý Thành Trụ cố gắng nhìn chăm chú vào phần da thịt trắng nõn trên ngực nữ nhân đã bị Tiểu Vật làm trễ áo xuống, trong lòng không khỏi chao đảo một phen, thầm hô trong lòng:
- Không uổng công lão tử yêu thương ngươi, mau dùng trảo, kéo áo nàng ta xuống một chút nữa.
Nữ nhân nhìn Tiểu Vật, đoạn cau mày nói:
- Vẫn chưa ăn no sao?
"Chi chi!"
Lý Thành Trụ ở một bên, dương dương đắc ý, khoanh tay trước ngực, tà nhãn nhìn chăm chăm nữ nhân, thầm nghĩ:
- Cô tưởng rằng chỉ một khối Thiên Cơ thạch mà có thể dụ dỗ được Tiểu Vật hay sao? Khó lắm đấy!
Bụng của Tiểu Vật đích thị là một cái động không đáy!