Chương 12: Không thể đối phó

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 12: Không thể đối phó

Suy nghĩ một lúc lâu, Lý Thành Trụ cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào hoàn hảo. Tốc độ của "kẻ cướp" quá nhanh, công kích của hắn căn bản không thể chạm được một cọng lông của nó. Có lẽ chỉ còn cách vây khốn từ từ, sau đó mới có thể bắt được nó.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn lóe sáng. Ngày trước hắn đã học được một trận pháp công kích từ Tiếp Dẫn Tiên Sứ - "Tật Thiên Hỏa Trận", trận pháp này có thuộc tính công kích là hỏa tính, vì vậy, khi trước luyện chế lại Hàn Quang kiếm, hắn cũng đã đưa vào thân kiếm. Nếu không giờ phút này đã quên sạch, làm sao còn có thể nhớ ra?

Mặc dù là loại trận pháp công kích, nhưng trận pháp này còn có một loại tác dụng khác. Đó là có thể làm mê hoặc địch nhân, nếu dùng loại trận pháp này để vây khốn địch nhân thì tuyệt đối hữu hiệu.

Lý Thành Trụ nở một nụ cười âm hiểm, lấy từ giới chỉ ra sáu khối Thiên Cơ thạch đặt xuống đất, dùng Hàn Quang kiếm xuất ra linh lực vẽ thành "Tật Hỏa Thiên Trận" trên mặt đất. Sau đó mới ngồi trong trận nhãn, xuất ra "Tam Vị Chân Hỏa" bao phủ khắp trận.

Lúc này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ phi tặc cắn câu. Lý Thành Trụ vì muốn cho kẻ cướp yên tâm, đã nhắm mắt lại, tuy nhiên thần thức lại xuyên thấu qua Nguyên Anh, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Lấy cắp được ba khối Thiên Cơ thạch, tiểu linh thú dường như vẫn chưa thỏa mãn lắm, đúng lúc đó một mùi thơm hấp dẫn từ bên ngoài bay vào, xộc thẳng vào mũi nó, khiến cho "tên kẻ cướp" này nhịn không được, nuốt nước bọt, ló đầu ra ngoài động khẩu.

Vừa nhìn xuống dưới, trong lòng nó lập tức mừng đến phát điên. Rõ ràng ở bên dưới có sáu khối thực vật đang nằm chỏng chơ trước "nhà" nó. Kẻ cướp hưng phấn kêu loạn lên "chít chít", chân sau co lại, thân hình như một mũi tên bắn ra ngoài.

Nghe âm thanh nhẹ nhàng như tơ, Lý Thành Trụ không dám chậm trễ mở to hai mắt, trợn tròn, hét lớn:

- Ta chờ ngươi đã lâu rồi! – Nói xong huy động song thủ, "Tật Hỏa Thiên Trận" bắt đầu vận hành.

Sáu khối Thiên Cơ thạch lập tức bị lửa bao trùm lấy, trận pháp cũng trở nên phiêu hốt, ẩn hiện khó lường.

Tiểu linh thú không ngờ bên cạnh mình đột nhiên bùng lên lửa lớn, kinh hãi không thôi, bất chấp miếng mồi ngon trước mặt cấp tốc lui về sau.

- Chạy đi đâu! – Lý Thành Trụ lúc này mới nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của kẻ cướp. Tiểu linh thú này giống hệt con chuột nhỏ dạo nọ, nhưng thân thể lớn hơn nhiều. Lý Thành Trụ thấy vậy, trong lòng xấu hổ lắm, thật sự là bêu xấu mặt mũi của sư phụ, vội hàm hồ hét lớn:

- Đứng im cho ta! – Dứt lời đã thấy một đạo kim quang từ tay Lý Thành Trụ phóng ra, chính là Thúc Phược quyết.

Mắt thấy kim quang sẽ bắn trúng tiểu linh thú, Lý Thành Trụ trong bụng mừng thầm, cuối cùng đã bắt được mi.

Tiểu linh thú bị vây trong trận pháp không lui được, đột nhiên nhảy vọt đến, há miệng nuốt luôn đạo kim quang vào bụng.

"Mẹ kiếp!" Lý Thành Trụ hai mắt mở lớn như mắt trâu, đánh giá lại con chuột trước mắt.

"Chít.."

"Súc sinh!"

"Chít chít!"

Lý Thành Trụ tức giận vô cùng, không nói được nữa, tay cầm Hàn Quang kiếm tiến lên, dáng vẻ như muốn chém ra một kiếm.

Tiểu linh thú không ngờ lại không thèm đếm xỉa đến hắn, trước khi Hàn Quang kiếm chém đến thân thể một khắc, đã vọt đến một khối Thiên Cơ thạch.

Lý Thành Trụ kinh hãi, vội cắn đầu lưỡi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi lên Hàn Quang kiếm, sau đó dùng sức chém ra một đạo tiên linh kiếm khí, phóng thẳng vào lưng tiểu linh thú.

Tiểu linh thú đang chạy đi, nhưng phảng phất như có mắt sau lưng, quay người lại, há miệng nuốt chửng đạo tiên linh kiếm khí vào bụng, chân vẫn không ngừng chạy, bất chấp tam vị chân hỏa dưới chân, chạy đến ôm một khối Thiên Cơ thạch rồi lui vào trong động khẩu của mình.

Một khối Thiên Cơ thạch đã bị lấy đi, "Tật Hỏa Thiên Trận" bị phá vỡ, tam vị chân hỏa biến mất. Lý Thành Trụ trợn mắt, há hốc mồm nhìn biến cố xảy ra.

Một chiếc lá nhỏ khẽ rơi qua trước mắt Lý Thành Trụ..

Tiểu linh thú lại như một đạo hư ảnh, từ trong động bắn ra, đi đến, nâng lên một khối Thiên Cơ thạch, ôm vào ngực, hưng phấn mang về nhà.

Lý Thành Trụ ngây ngốc, không nói được lời nào, chỉ đưa mắt dõi theo bóng xám. Bóng xám lại quay lại lần thứ ba, ôm Thiên Cơ thạch. Hơn nữa còn giơ tay trước lên, quay về phía Lý Thành Trụ vẫy vẫy, miệng kêu loạn "chít chít".

Lý Thành Trụ nhìn bóng dáng con vật nhỏ khuất trong động khẩu trên cây, lúc này mới bừng tỉnh, vội thu nốt ba khối Thiên Cơ thạch còn lại, cho vào trong giới chỉ.

Nghĩ lại dáng vẻ kiêu ngạo, vừa trêu chọc mình của con chuột. Lý Thành Trụ giận dữ, cầm Hàn Quang kiếm, phóng người đến hang động trên cây.

- Bọn chuột nhắt, mau nộp mạng! – Lý Thành Trụ uy phong lẫm liệt hét lớn.

Tiểu linh thú lấy được ba khối Thiên Cơ thạch chưa kịp hưởng dụng, đã thấy cửa động bị chắn mất, vội lùa ba khối Thiên Cơ thạch ra sau lưng, đứng đối mặt với Lý Thành Trụ, không hề sợ hãi chút nào.

Nhìn bộ dáng "uy vũ" của nó, Lý Thành Trụ cười rộ lên, nói:

- Con vật nhỏ bé kia, lá gan của ngươi quả là không nhỏ!

"Chít!"

- Mau trả lại Thiên Cơ thạch cho ta, bằng không, hừ hừ!

"Chít chít!"

- Hả, còn già mồm nữa hả!

"Chít chít!"

Lý Thành Trụ nhìn con chuột trước mắt, đột nhiên phát hiện ra cái đuôi của nó hình như đã bị chặt đứt. Hơn nữa vết đứt vẫn chưa xảy ra lâu, miệng vết thương tuy đã liền lại, song lông chưa phủ lên được vùng da đó.

Lý Thành Trụ bật thốt lên:

- Ngươi chính là con chuột nhỏ dạo nọ đã đánh chén chiến lợi phẩm của lão tử?

"Chít!"

- Con bà nó, ngươi làm sao biến thành lớn như vậy? – Lý Thành Trụ ngạc nhiên vô cùng. Mấy ngày trước, con chuột này rất nhỏ, chỉ cần một chiêu Thúc Phược quyết đã bắt được nó. Đáng ngạc nhiên là chỉ mới qua vài ngày nó đã biến thành lớn như vậy, tốc độ cũng trở nên vô cùng biến thái. Ngay cả hắn cơ hồ cũng nhận không ra!

- Chít! – Tiểu linh thú hưng phấn nhìn vẻ mặt thất thần của Lý Thành Trụ, kêu lên.

Lý Thành Trụ đột nhiên giật mình:

- Không lẽ ngươi có thể hiểu được lời ta nói?

"Chít!"

Lý Thành Trụ run rẩy, đưa ra một ngón tay:

- Đây là mấy?

"Chít!"

Chìa ra hai ngón tay:

- Đây là mấy?

"Chít!"

Chìa ra ba ngón tay:

- Đây là mấy?

"Chít!"

Lý Thành Trụ khẽ lau mồ hôi trên mặt, lẩm bẩm:

- May quá, ta còn tưởng ngươi có thể hiểu được lời ta nói.